Chuyển ngữ: Wanhoo
Tử Tô bỗng nhiên cảm thấy áp lực.
Như có đôi mắt lạnh lùng nào đó nhìn hắn chằm chằm.
Nhưng cảm giác của hắn cũng như thông tin của Thanh Hòa tiên tử cho hay, ngoại trừ hai thị nữ sợ hết hồn, thì chỉ có bốn người họ ở trong nhà thủy tạ.
Ai đang nhìn hắn chằm chằm?
Đôi mắt này không có ác ý, chỉ nhìn đăm đăm làm hắn rụt cổ.
Cái lạnh chỉ thoáng qua, hắn đến phải nghi ngờ chỉ là ảo giác.
Tóm lại, Tử Tô biết mình hỏi còn lâu đã được, hắn chọn nhường chỗ, ôm kiếm lạnh mặt đứng sau bảo vệ Thanh Hòa, tỏa ra sát ý tạo áp lực lên Hải Thanh Minh.
Thanh Hòa hỏi nhỏ Phất Thần:
- Em nên hỏi từ đâu ạ?
Cô có biết điều tra đâu?
Đứng bên bắt lỗi, tạo sát khí cho khí thế còn tạm được.
Nghiêm túc thật cô cũng hốt chứ.
Phất Thần chỉ nói chậm rãi:
- Chỉ cần đặt câu hỏi.
- Vâng.
Thấy Thanh Hòa có dấu hiệu đặt câu hỏi, Tử Tô ôm kiếm tiến gần một chút cho nhiều sát khí.
Phất Thần lạnh lùng:
- Bảo giao nhân lùi ra sau.
Thanh Hòa thích hỏi tại sao:
- Dạ? Có vấn đề gì ạ?
Thần linh im lặng rồi mới nói:
- Đứng gần thế này, sát khí của cậu ta nhiều hơn em sẽ phân tán nỗi sợ và chú ý của Hải Thanh Minh, làm giảm khí thế của em.
- À.
Thanh Hòa ngẫm nghĩ và thấy Phất Thần có lý, cô ra hiệu cho Tử Tô lùi ra sau.
Tử Tô hoang mang, Thanh Hòa đã yêu cầu thì hắn vẫn đồng ý làm theo.
- Ngài có nhiều kinh nghiệm nhất.
Thanh Hòa nịnh nọt:
- Em vẫn phải dựa vào ngài.
Cô lạnh mặt nhìn Hải Thanh Minh, giả vờ im lặng xem ông ta đau khổ, tạo áp lực tâm lý để che giấu chuyện cô ăn gian nói chuyện với thần linh, chưa có thời gian tra hỏi ông ta.
Cô diễn giỏi lắm.
Hải Thanh Minh tin đó thôi.
Mười ngón tay đi đôi với trái tim, chặt ngón tay có khác nào đục lỗ trái tim? Cổ họng thì bị rạch, ông ta đau chẳng muốn sống.
"Hải Thanh Minh, ngươi có biết tội của mình không?"
Thanh Hòa vừa nói, Hải Thanh Minh liền cúi gập người, khổ sở cầu xin: "Ta biết tội rồi, ta biết tội rồi! Xin tiên tử khai ân, tha mạng cho ta!"
Thanh Hòa lạnh lùng nhìn dáng vẻ ham sống sợ chết của ông ta.
Cô đang nghĩ học theo dáng vẻ của Phất Thần có hiệu quả uy hiếp cao thật.
Thanh Hòa bình tĩnh nói: "Phong Tự đi đâu, đừng định nói dối một lần nữa."
"Không vì sưu hồn ảnh hưởng hồn phách chỉ hỏi được một vài câu, ngươi nghĩ sau bao nhiêu lần gian dối ta, ngươi còn có tư cách khóc lóc sám hối?"
"Kiên nhẫn của ta có giới hạn."
"Nếu ngươi còn nói dối, thứ tiếp theo bị chặt là đầu của ngươi.
Ta tự biết sưu hồn tìm câu trả lời."
"Ta nói! Tiên tử đừng tức giận!" Hải Thanh Minh cuống cuồng trả lời, nhưng nói xong ông ta vẫn lườm nhanh Hải Lăng La: "Ta chỉ không biết tiên tử và đứa con gái vô dụng này có mối quan hệ gì?"
"Đừng chuyển chủ đề không liên quan."
"Ta không chuyển chủ đề!" Hải Thanh Minh nghiến răng nói: "Chỉ cần tiên tử cam đoan, tội nhân Hải mỗ sẽ biết gì nói đó, không nửa lời dối gian...!Nếu ta nói thật, ngài sẽ không bị tác động bởi câu nói của đứa con gái kia rồi xử lý ta chứ."
Hải Lăng La không hiểu "nghĩa bóng", không hiểu nghĩa câu đó còn Tử Tô thì có phát giác vấn đề.
Thầm nghĩ may mà Hải Lăng La là người băng, không thì cần lấy cớ bảo cô ta tránh ra ngoài.
Hải Thanh Minh nói chuyện lễ phép, thề thốt nói thật, cũng gọi là biết xử sự.
Nhưng Thanh Hòa chẳng nghe ông ta nói nhảm.
"Ngươi không có tư cách đặt điều kiện với ta.
Nói mau."
Cô lạnh lùng: "Không nói thì chết."
Rác rưởi không bao giờ chung đường