Chuyển ngữ: Wanhoo
Thượng Thanh kinh qua 12403 năm sau khi Thiên Đạo yên nghỉ.
Mùng 3 tháng 5.
Là ngày đã định trước sẽ chấn động Tam giới.
Sáng sớm hôm ấy, bầu trời Thủy Di Đảo quẩn quanh giọng nói của thiếu nữ.
Thanh Hòa lơ lửng giữa trời, mái tóc dài, ống tay áo, làn váy phần phật trong gió.
Phượng hoàng gài tóc mai vỗ cánh như sắp bay đi.
Cô lạnh lùng, trang nghiêm tuyên cáo với thế gian.
"Các ngươi sợ hãi cái uy nhưng không nhớ ân đức."
"Nhận ân đức sâu nặng của Thiên Đạo nhưng tham lam vô đạo, sát hại muôn loài dẫn đến ác nghiệp ngút trời, không thể dung thứ cho sống tạm."
"Hôm nay, thân quyến Thanh Hòa nhận được thiên vận, tuyên cáo ở đây..."
"Dòng nước của biển Bắc sẽ rửa sạch mọi tội ác, người vô tội sẽ được tái sinh."
Thanh Hòa ngắt hơi, nói ra bốn chữ mà cô mong chờ rất lâu, dõng dạc hùng hồn:
"Đây là ý trời!"
Sau câu nói ấy, thổ địa bên dưới sục sôi huyên náo.
Ai ai cũng bị chấn động, không hẹn mà cùng dừng công việc dang dở, mỗi người có một phản ứng khác nhau.
Chúng tiên tam giới, vô vàn sinh linh có sức mạnh rối rít để mắt đến mảnh đất này.
Tất cả đều muốn nhìn xem.
Thanh Hòa lặng lẽ nhìn bên dưới huyên náo.
Thủy Di Đảo là hòn ngọc quý của biển Bắc, nhận được lòng thương của Thiên Đạo.
Hôm nay, thần linh muốn lấy lại châu báu của ngài.
- Ta còn tưởng cô sẽ tự xưng là tân nương của Thiên Đạo đại nhân.
Xích Tiêu một lòng muốn cô tuyên bố với cả thế giới cô là tân nương là thần linh, giúp Phất Thần lấy lại nhịp tim.
- Hay là từ giờ, mỗi mảnh đất cô đến cô đều tuyên bố cô là..."
Xích Tiêu dừng nói.
Thanh Hòa thắc mắc: "Hả? Là gì?"
Im lặng.
Thanh kiếm bị làm sao thế, càng ngày càng thích nói nửa vời?
Thanh Hòa không rảnh suy nghĩ về sự khác lạ của Xích Tiêu, cô cần tiếp tục hoàn thành kế hoạch.
Cô mở lòng bàn tay phải ẩn chứa sức mạnh đất trời, hơi nước dư thừa trên mặt biển dễ dàng bị cô thu vào tay, biến thành quả bóng nước trong veo liên tục dâng trào.
Sau đó là đến mặt biển.
Nước biển bị cô điều khiển tạo thành dải nước lượn quanh cô gái nhưng không hề làm ướt váy cô.
Nước biến thành ngọc, biến thành áo trùm vai, biến thành thanh kiếm sắc bén, biến thành vạn vật thế gian tùy theo yêu cầu của cô gái.
Cô gái lạnh lùng, cao xa như mây.
Ngón tay nhỏ bé đung đưa nhẹ nhàng đã điều động dòng nước dâng lên bất cứ nơi nào cô chỉ.
Cô của lúc này được nước biển vây quanh như Long Nữ dưới biển sâu.
Tất cả mọi người ở Thủy Di Đảo đều nghe thấy tiếng đáy biển ầm ầm.
Đáy biển rung mạnh.
Biển Bắc bị chấn động.
Chấn động dưới đáy biển tạo sóng địa chấn truyền vào đất liền rung lắc nhà cửa, gió bão thổi nghiêng cây to, cát bụi bay mịt mù.
Tu sĩ có linh lực vẫn bị động đất xốc ngã.
Người dân Thủy Di Đảo hoảng hốt chạy tán loạn.
"Sóng thần, sóng thần sắp đến!"
"Mau xin Hải Bình tiên cô! Mau xin người che chở chúng ta!"
"Thiếu nữ khi nãy định giết hết chúng ta ư?!"
Trừ khi là tu sĩ Xuất Khiếu, cơ thể được linh lực tẩy tủy lâu dài có chút thoát thai hoán cốt, không thì có là tu sĩ Phân Thần cũng chẳng chống lại được tự nhiên.
Nhưng thần kỳ là, những người bị ngã có quan lớn, có ăn mày, có tất cả già trẻ gái trai.
Nhưng có một số tu sĩ, một số người dân và tất cả trẻ sơ sinh, trẻ con, già hay trẻ, gái hay trai đều bình yên vô sự.
Phía Đông Bắc của Thủy Di Đảo, một người phụ nữ mới sinh con chưa lâu, chồng của cô bỏ lại vợ con để chạy thoát thân trước, kết quả vừa ra đến cửa đã bị cây đổ đập nát đầu.
Cô còn yếu chẳng chạy được xa, chỉ biết ngồi run lẩy bẩy trong góc căn nhà tranh, dùng cơ thể bảo vệ cô con gái chưa đầy tháng.
Nhưng căn nhà tranh rách nát này lại như được thần linh giúp đỡ, kiên cường đứng vững trong động đất dữ dội.
Đây là?
Gò má tái nhợt của người phụ nữ chợt tỏa ánh hào quang mừng rỡ.
Cô hiểu rồi, làm nhiều việc thiện tích đức rồi sẽ có ngày được quả ngọt!
Lời cảm ơn từ trái tim của cô không dành cho Hải Bình tiên cô mà người dân thờ cúng biết bao nhiêu năm qua, mà dành cho lòng nhân từ của Thanh Hòa tiên tử và Thiên Đạo đại nhân.
Chưa từng được đi học nhưng cô cũng biết Hải Bình tiên cô chỉ lo cho ngư dân và thương lái trên biển.
Tiên cô sẽ không rủ lòng thương xót cho người phụ