Hàm ý sâu sắc xinh đẹp như ánh trăng chiếu xuống dệt nên đốm hoa trên nền đất.
Đôi mắt của Phất Thần không thể nhìn thấy, vậy nên đúng như cô nói, hắn không nhìn thấy vầng trăng yên bình chiếu sáng xuống mặt biển.
Thế nhưng ở trong thần thức của hắn có nhìn thấy vầng trăng màu bạc.
Hóa ra đó là dáng hình của trăng.
Thời Thượng Cổ, hắn đã tiện tay chắp vá bầu trời bị rách bằng một vầng trăng, từ đó phân biệt ra ngày và đêm.
Đó là lý do thế gian này có mặt trăng.
Tuy nhiên, Phất Thần chưa từng ngẩng lên nhìn ngắm sự vật xuất hiện bởi mình trông như thế nào.
Nhưng mà giờ hắn đã biết rồi.
Đúng như cô nói, trăng rất đẹp.
Trong thần thức kết hợp, trên bầu trời với áng mây trắng đại biểu cho Phất Thần bỗng nhiên có thêm một vầng trăng sáng, vầng trăng cũng soi bóng xuống mặt biển trong đó.
Đại khái đây chính là cái mà người ta gọi là "Trong lòng ta có vầng trăng ngời sáng".
*
Xử lý xong các công việc ở Thủy Di Đảo, cuối cùng Thanh Hòa và Phất Thần đã có thể trở về Địa Cung.
"Em cần một cái bản đồ thế giới, chí ít là bản đồ của Bắc Hoang Bộ Châu." Thanh Hòa nằm phịch lên ghế quý phi như người không xương, thều thào nói: "Em muốn biết tiến độ kế kế hoạch đến đâu rồi."
Phất Thần:?
Hắn không hiểu nổi, tại sao lại có người mới đó còn đứng hiên ngang, vừa về đến nhà đã mềm oặt cả người, nằm mệt nhoài trên giường như bị thương nặng.
Đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, Địa Cung của hắn có đặt cấm chế đó ư?
"Bây giờ chỉ có cơm mới vực lại sức của em thôi." Thanh Hòa nhắm mắt, giơ một ngón tay lên hỏi: "Ngài muốn ăn gì ạ?"
"Tùy em."
"Không có món nào thật sao?" Thanh Hòa mở mắt ra gặng hỏi.
Phất Thần lắc đầu.
Thanh Hòa bĩu môi, lồm cồm bò dậy.
Haizz, cô tính là nếu Phất Thần muốn ăn thì cô sẽ dạy hắn nấu.
Nhưng có chỉ huy được hay không là một chuyện khác.
"Ngọt cay." Thanh Hòa ngẫm lại Phất Thần đã nếm được những vị gì: "Thế thì nên đến lượt tê và mặn lên sàn."
Như vậy chỉ có món cay của vùng Tứ Xuyên mới kí.ch thích được vị giác.
Phất Thần bình tĩnh nói: "Đừng miễn cưỡng, cứ thuận theo tự nhiên là được."
"Không sao hết, em không ngại khổ khi được nấu cơm cho ngài." Thanh Hòa lại nằm ra ghế, nghĩ xem trưa nay ăn gì.
Thần linh thấy cô ngồi không ra thể thống gì thì chau chặt lông mày rồi lại giãn lỏng.
Cuối cùng, do không nỡ mắng cô nên đành về quan tài nghỉ ngơi.
"Ấy, ngài đi đâu thế ạ?"
Thanh Hòa đã nghĩ xong thực đơn, đang hào hứng muốn thảo luận với Phất Thần mà vừa mở mắt ra đã chẳng thấy ai ở bên cạnh.
Cô lẩm bẩm: "Được thôi, em tự nấu."
"Hôm nay cô định nấu gì thế?" Xích Tiêu thì khác, cậu ta rất thích tiếp chuyện với Thanh Hòa.
Từ ngày nhận ra đồ ăn của Thanh Hòa giúp Phất Thần lấy lại vị giác, thanh kiếm chỉ ước được ninh nhừ đống sắt trên người mình để bồi bổ cho Thiên Đạo đại nhân, thế nên cậu ta rất phối hợp với Thanh Hòa.
"Sườn xào chua ngọt, cậu biết không?"
"Không biết."
Thanh Hòa hài lòng: "Rõ ràng."
Xích Tiêu: "..."
Không được, không được tức giận.
"Hôm nay tôi định nấu món cơm sườn xào chua ngọt, ngon lắm đó nha."
Sườn xào chua ngọt là món ăn nổi tiếng ở Hoa Hạ, chua chua ngọt ngọt, ăn kèm với cơm là cô ăn được cả bát to.
Mấy hôm nay ăn uống hơi kham khổ ở Thủy Di Đảo, nhạt mồm nhạt miệng quá.
Giờ chỉ nghĩ đến vị của món sườn xào chua ngọt thôi là cô đã chảy nước