Tân Nương Khó Làm

Thúc phụ hồi phủ


trước sau

Khí thu ngày càng đậm, chẳng mấy chốc đã sắp tới trung thu. Ngọc Chi tựa vào nhuyễn tháp, đặt quyển sách trong tay xuống, thở dài một tiếng với nhũ nương đứng đối diện.

Trước đó nhũ nương nghe theo căn dặn của nàng, gửi lễ vật tới chỗ Ngô Quý Lễ, đáng tiếc lại bị gửi trả về. Nhũ nương còn mang theo lời nhắn, trước mắt đừng gửi, chờ sau khi hắn đỗ đạt trạng nguyên rồi lại nói nhé.

Ngọc Chi nói với nhũ nương: “Trước giờ con không hề biết Quý Lễ lại là người có chí hướng lớn đến vậy.”

Nhũ nương sợ nàng không vui, vội an ủi: “Tiểu thư cũng đừng nghĩ nhiều, không nhận lễ cũng không sao cả, lời này của Quý công tử chỉ thể hiện rõ trong lòng công tử đã có dự tính mà thôi.”

Ngọc Chi gật đầu, ngồi thẳng người dậy, khép lại cổ áo: “Trời lạnh hơn nhiều rồi, không biết Bá Ngọc ra ngoài có mặc đủ dày không.”

Văn Chiêu Lăng vừa rồi theo phụ thân ra thành đón thúc thúc chàng, đi khá vội vàng, cũng không bảo chàng mặc thêm y phục.

Nhũ nương che miệng cười, “Thấy tiểu thư và cô gia hiện giờ như vậy thật sự khiến người ta yên lòng. Mấy hôm trước lúc lão gia phu nhân gửi điểm tâm tới còn đặc biệt hỏi thăm một hồi, nghe được câu trả lời này hẳn sẽ hài lòng.”

Ngọc Chi cũng mỉm cười, “Nói tới chuyện này con lại thèm ăn rồi, mấy món điểm tâm kia thật sự không tệ.”

Nhũ nương oán trách liếc nàng một cái, “Lời này của tiểu thư thật không có lương tâm mà. Lão gia phu nhân chính là mượn cớ tặng điểm tâm để hỏi thăm cuộc sống của tiểu thư có tốt hay không đấy. Có điều tình cảm giữa tiểu thư và cô gia thực sự rất tốt, đương nhiên là không có gì phàn nàn rồi.”

Ngọc Chi mất tự nhiên khụ một tiếng, “Con đi xem thử Bá Ngọc về chưa.”

Nhũ nương buồn cười lắc đầu, theo nàng ra cửa, quan sát mặt trời bên ngoài, “Thời gian vẫn còn sớm lắm, có lẽ hiện giờ cô gia mới tới cổng thành thôi, nghe nói Thái phu nhân đã sai người đi xem rồi.”

Ngọc Chi bật cười, “Tổ mẫu miệng cứ luôn nói không muốn thúc phụ quay về, nhưng trong lòng vẫn rất nhớ thương đấy thôi.” Nói rồi lại đảo mắt nhìn quanh bên ngoài cổng viện một lúc, “Cũng không biết họ đón người xong chưa.”

Cứ thế chờ tới sau giờ Ngọ. Thái phu nhân có lẽ thực sự đợi đến mất hết kiên nhẫn, nôn nóng sốt ruột, liền phái một hạ nhân đi mời Ngọc Chi tới cùng bà nghiên cứu kinh phật. Ngọc Chi cũng không có việc gì làm, thoáng chỉnh trang lại y phục rồi đi tới chính phòng của Thái phu nhân.

Đến nơi mới biết hầu như tất cả mọi người trong Văn gia đều đã tới chỗ Thái phu nhân. Văn phu nhân và hai người con dâu đương nhiên không cần phải nói, ngay cả Văn Chiêu Dã bình thường không thấy bóng dáng cũng có mặt. A Cần lặng lẽ ngồi một bên, thấy Ngọc Chi đi vào thì ngước mắt nhìn nàng, giống như có lời muốn nói.

Ngọc Chi vào phòng hành lễ với Thái phu nhân và Văn phu nhân, sau đó lập tức bị kéo tới ngồi cạnh Thái phu nhân, “Ngọc Chi cuối cùng đã tới rồi. Dù sao cũng không có gì làm, chi bằng chúng ta bàn về phật lý cũng tốt.”

Ngọc Chi cung kính đáp, “Tổ mẫu người vui vẻ là được.”

Thái phu nhân cảm thán: “Vẫn là đứa trẻ như con chính là tri kỷ, không giống đám người kia, người nào người nấy chỉ biết chọc giận ta.”

“Chọc giận người?” Ngọc Chi nhìn những người xung quanh, ai nấy đều yên tĩnh lặng lẽ ngồi đó, chọc giận tổ mẫu là chuyện khi nào chứ?

Thái phu nhân hừ một tiếng, “Ta vừa nhắc tới đứa con bất hiếu kia thì bọn họ đều đỡ lời cho nó, con nói ta có nên giận hay không chứ?”

Lúc này Ngọc Chi mới hiểu ra, nhịn cười gật đầu, “Tổ mẫu người cứ nói với con, con sẽ lắng nghe.”

Thái phu nhân gật đầu, “Vẫn là con hiểu chuyện mà. Đứa con bất hiếu kia chọc giận ta, ta nói nó hai câu lẽ nào không được ư? Con không biết chứ, hồi trước lúc nó ở trước mặt ta không lúc nào khiến ta bớt lo, ta chọn con dâu cho nó, chọn bao nhiêu người nó cũng không vừa lòng, cuối cùng người nó tự lựa chọn lại là người ta không thích nhất, con nói xem liệu có phải nó cố ý không?”

Văn phu nhân ngồi cạnh nhẹ khụ một tiếng, hình như có chút nhịn cười. Thái phu nhân nghe thấy tiếng động thì giống như nghĩ tới chuyện gì đó, “Con xem Vãn Tình tốt ghê chưa, chẳng phải là ta chọn cho Yển Chi đấy sao?”

Văn phu nhân tốt bụng nhắc một tiếng: “Mẫu thân, nghe nói người làm chủ năm đó là phụ thân.”

Thái phu nhân lại cụt hứng, “Con xem xem, lại chọc ta mất vui rồi, không phải à?”

Hiện thời không chỉ Ngọc Chi và Văn phu nhân mà cả những người khác cũng nhịn không được muốn bật cười, có điều cố gắng hết sức kiềm chế, bằng không sẽ lại bị nói chọc lão nhân gia người tức giận.

Thái phu nhân vừa dứt lời thì một giọng nói to rõ từ ngoài cửa truyền tới, tiếp lời bà: “Ui chao, sao vừa tới đã nghe thấy có người chọc mẫu thân của con không vui rồi? Mau nói với con, con trút giận cho người!”

Tất cả theo bản năng đều nhìn về phía cửa phòng. Một người mặc bạch sam sạch sẽ bước vào, dáng người cao lớn, đầu cài trâm ngọc, nụ cười sảng khoái tự tại. Ngọc Chi thấy tướng mạo ông và Văn đại nhân giống nhau vài phần, dự đoán vị này hẳn chính là thúc thúc của Văn Chiêu Lăng – Văn Yển Tề.

Đúng như dự đoán, Thái phu nhân vừa nhìn thấy ông liền tức thì nổi giận hừ một tiếng: “Ai cần đứa bất hiếu như ngươi tới trút giận giùm ta!”

Văn Yển Chi và Văn Chiêu Lăng theo sau ông bước vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng này thì có hơi ngẩn ra. May mà Văn Chiêu Lăng phản ứng nhanh, lập tức xoay người kéo một nam hài tầm mười tuổi đẩy tới trước mặt Thái phu nhân, “Tổ mẫu, người mau nhìn xem, đây chính là Chiêu Nguyên tiểu tôn tử của người.”

Thái phu nhân vừa thấy đứa nhỏ phấn điêu ngọc mài ấy thì lửa giận trên mặt liền biến mất, hé ra nụ cười, đưa tay vẫy vẫy đứa bé, “Mau qua đây, qua đây cho tổ mẫu nhìn thử.”

Chiêu Nguyên mặc dù là một đứa trẻ nhưng cũng không sợ người lạ, mau mắn chạy tới trước mặt Thái phu nhân gọi một tiếng: “Tổ mẫu mạnh khỏe, tôn nhi lần đầu tiên gặp người, xin khấu đầu với người.” Dứt lời liền quỳ xuống dập đầu lạy một cái.

Thái phu nhân cười đến mặt mày rạng rỡ, vội kéo đứa bé dậy, “Thật là một đứa trẻ ngoan, lễ nghĩa chu toàn, phụ thân con dạy dỗ con không tệ.”

Chiêu Nguyên thành thực đáp lời: “Không phải phụ thân, là mẫu thân dạy con ạ.”

Nét mặt Thái phu nhân hơi sượng, hừ hừ hai tiếng. Văn Yển Tề đứng cạnh vừa cười vừa mắng: “Tiểu tử thối, lời này của con là nói phụ thân ta đây không dạy con học tập tốt chứ gì?”

Thái phu nhân ôm Chiêu Nguyên đáp lại: “Ngươi vốn chẳng phải kẻ học hành giỏi giang.”

Văn Yển Tề vỗ trán, “Mẫu thân ơi, ngày hội sắp tới, người không thể đối xử với con như vậy chứ.”

Thái phu nhân hừ một tiếng, cúi đầu chơi với Chiêu Nguyên.

Ngọc Chi thấy bà dời lực chú ý thì đứng dậy bước tới cạnh Văn Chiêu Lăng. Văn Chiêu Lăng kéo nàng đến trước Văn Yển Tề, nói: “Thúc thúc, đây chính là nương nử của chất nhi – Đổng Tường, tiểu danh
Ngọc Chi.”

Ngọc Chi vội hành lễ với Văn Yển Tề.

Văn Yển Tề từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lượt, cười bảo: “Là một cô nương thông tuệ, Bá Ngọc thật may mắn” Dứt lời lại chắp tay với Văn phu nhân, “Đại tẩu cũng rất may mắn đấy.”

Văn phu nhân nở nụ cười nhẹ rồi quay đầu bảo những người khác tới hành lễ với ông. Trong số các con trai của Văn Yển Chi, thân thiết với thúc thúc này cũng chỉ có một mình Văn Chiêu Lăng, cộng thêm việc ông hàng năm không về nhà nên những người khác vốn không mấy gần gũi với ông càng trở nên xa lạ, bởi vậy lúc hành lễ cũng chỉ sơ sài bình thường.

Văn Yển Tề trước giờ phóng khoáng nên cũng không để bụng, có điều mẫu thân tính tình ương ngạnh, ông cũng không dám tùy ý chọc tức bà, đành phải ngồi ở một bên nói chuyện với phu thê Văn Yển Chi, Văn Chiêu Lăng và Ngọc Chi ngồi cạnh phụng bồi, những người khác thì vây quanh Thái phu nhân.

Văn Yển Tề hỏi Văn phu nhân tình hình trong nhà, hiển nhiên vẫn chú trọng đến sức khỏe của Thái phu nhân. Văn phu nhân bảo mọi thứ đều tốt, ông mới an lòng.

Mấy người lại hàn huyên một lúc thì Văn Yển Tề nói với Văn Yển Chi: “Đại ca, chúng ta tới thư phòng huynh trò chuyện đi.”

Văn Yển Chi gật đầu, đứng dậy bước ra ngoài, lúc tới cửa đột nhiên lại quay đầu gọi Văn Chiêu Lăng: “Bá Ngọc, con cũng đi cùng.”

Văn Chiêu Lăng quay sang gật đầu với Ngọc Chi một cái rồi nối gót theo sau.

Ba người đi tới viện của Văn Yển Chi, Văn Yển Tề còn chưa vào thư phòng thì đã ngạc nhiên thốt lên một câu: “Đại ca, huynh lại chuyển sang đây rồi? Đã là phu thê lớn tuổi sao còn muốn phân viện với đại tẩu cơ chứ?”

Văn Yển Chi xấu hổ khụ một tiếng, “Nhị đệ, chúng ta bàn chính sự.”

Văn Yển Tể quay sangnhìn Văn Chiêu Lăng, vuốt vuốt mặt, “Đệ cảm thấy chuyện phu thê của hai người chính là chính sự đó.”

Văn Yển Chi nghiến răng, “Nhị đệ!”

“Được rồi được rồi, đi vào rồi nói, đi vào rồi nói.”

Ba người cuối cùng vào trong thư phòng.

Văn Yển Chi ngồi sau thư án, Văn Yển Tề và Văn Chiêu Lăng ngồi trên ghế bên cạnh, đến lúc thật sự phải nói chuyện thì không một ai lên tiếng. Qua một hồi lâu, vẫn là Văn Chiêu Lăng mở miệng trước.

“Thúc thúc hẳn là vì chuyện của phụ thân mà hồi kinh đúng không?”

Văn Yển Tề thu lại nụ cười đùa giỡn trước đó, gật đầu, “Ta ở Tô Châu biết chuyện của phụ thân con, có chút lo lắng nên về xem thử.” Dứt lời, như có như không liếc Văn Chiêu Lăng một cái, người kia khẽ gật đầu với ông, biểu thị mình hiểu ý của ông.

Đây đích thực là lý do Văn Yển Tề hồi kinh, nhưng không phải là lý do duy nhất. Có điều hỏi một đáp một như vậy, vào tai Văn Yển Chi thì không cần lại hỏi thăm mục đích ông hồi kinh làm gì nữa.

Văn Yển Chi thở dài, “Ta tự hỏi bản thân làm quan nhiều năm, vẫn luôn làm tròn phận sự, thanh liêm ngay thẳng, nhưng không ngờ lại bị một bản tấu nào đó hạch tội, hiện giờ trái lại rơi vào tình cảnh này. Trước đó mẫu thân hỏi ta vì sao đột ngột hồi kinh, nếu không phải ta kịp thời tìm một lý do khỏa lấp cho qua thì suýt nữa đã để lộ rồi.”

Văn Yển Tề nói: “Đệ thấy không phải đại ca làm quan không tốt, mà là làm quá tốt. Tục ngữ có câu “Nhân chí sát tắc vô đồ*” chính là đạo lý này. Huynh một lòng vì dân không sai, nhưng khó tránh khỏi đắc tội với quyền quý trong triều.”

*“Thủy chí thanh tắc vô ngư, nhân chí sát tắc vô đồ”: nước quá trong ắt không có cá, người quá xét nét sẽ không có bạn đồng hành.

Văn Yển Chi nhíu mày thở dài: “Đệ nói cũng có lý, chỉ là hiện giờ Thánh thượng không có hồi âm, ta cũng không biết phải chờ trong phủ bao lâu, phía mẫu thân e là không giấu được mãi.”

Văn Yển Tề rũ mắt suy nghĩ rồi ngẩng đầu hỏi Văn Chiêu Lăng: “Bá Ngọc, con thấy thế nào?”

Văn Chiêu Lăng trầm ngâm một lúc, ngước mắt nhìn Văn Yển Chi, “Phụ thân, theo nhi tử thấy, Thánh ý hiện giờ khó đoán, e là có người cản trở, nếu có thể ảnh hưởng đến quyết định của Thánh ý thì đó hẳn không phải là quyền quý bình thường. Nhất định là phụ thân đã đắc tội với đại quan trong triều, nếu đã như vậy, chi bằng sớm dứt khoát.”

Văn Yển Chi gật đầu, “Con nói có lý. Dạo trước ta phụng mệnh trị tội một người, sau khi điều tra, kẻ đó là biểu chất của tể tướng đại nhân, tám phần là bị chuyện này liên lụy.”

Văn Yển Tề cười lạnh một tiếng: “Quan trường không gì ngoài những chuyện này, chỉ cần có chút quan hệ với quan gia thì có thể coi mạng người như cỏ rác, huống hồ còn là với tể tướng đại nhân. Chỉ sợ hắn chém người rồi qua loa buông một câu “Biểu thúc của ta là tể tướng” là có thể phủi tay sạch sẽ rồi.”

Văn Yển Chi nhíu mày, một tay gõ lên mặt bàn, âm thầm suy tư hồi lâu rồi đột ngột hỏi Văn Chiêu Lăng: “Bá Ngọc, mới rồi con nói sớm dứt khoát là dứt khoát chuyện gì?”

Văn Chiêu Lăng mím môi, nhất thời do dự, cuối cùng vẫn nói: “Ý con là…..phụ thân, chi bằng người thử suy nghĩ từ quan xem.”

Vừa dứt lời thì Văn Yển Chi đã đập bàn đứng dậy: “Đây là chuyện hèn mạt cỡ nào chứ? Ta chưa từng làm sai chuyện gì, sao phải từ quan? Nói ra chẳng phải khiến người ta bảo ta có tật giật mình?”

Văn Yển Tề nhẹ thở dài: “Đại ca, quan trường đen tối, ca…..haizzzzzz”

Văn Yển Chi lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống ghế, như thể chợt vô cùng mệt mỏi nhắm nghiền mắt, thầm thì: “Không thể từ quan, nếu từ quan…..cái gì cũng không còn…….”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện