Lý thị rủ Ngọc Chi cùng nàng ấy đi bái tế Thúc Toàn, ít nhiều cần phải chuẩn bị, vì vậy qua năm ngày sau mới phái người đến báo với Ngọc Chi đã chuẩn bị xong, còn nói là đã thưa với Văn phu nhân, buổi chiều có thể xuất phát, đi sớm về sớm, trước khi mặt trời xuống núi là đã có thể trở về.
Ngọc Chi muốn gọi A Cần cùng đi, nhưng vừa khéo sao hôm nay A Cần và Quý Lễ đi du hồ, sáng sớm ra ngoài vẫn chưa quay lại, nên nàng chỉ đành đi một mình với Lý thị. Văn Chiêu Lăng dặn nàng cẩn thận mọi thứ, cũng đừng ở bên ngoài lâu, nói rất rất nhiều khiến Ngọc Chi dở khóc dở cười, bảo chàng còn dài dòng hơn cả cha nàng.
Văn Chiêu Lăng cũng không phản bác, trái lại kiên trì tiễn nàng ra đến cổng. Lúc Ngọc Chi lên xe, Lý thị từ bên trong vén màn ra nhìn, thấy Văn Chiêu Lăng đứng cạnh xe ngựa thì thoáng sửng sốt nhưng cũng không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười rồi đón Ngọc Chi vào trong xe.
Văn Chiêu Lăng nhìn lướt qua Lý thị, không nói bất kỳ điều gì nhưng vẫn khiến trong lòng Lý thị có cảm giác không thoải mái.
Thước Nha Nhi ngồi ngoài xe, sau khi xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Ngọc Chi thấy bên trong dù đã đặt đồ bái tế nhưng vẫn còn rất rộng thì có phần tò mò hỏi nàng ấy: “Sao Lục nương không dẫn theo nha hoàn thiếp thân bên người?”
Lý thị cười, “Ta thích yên tĩnh, không thích có người bên cạnh.”
Ngọc Chi cụp mắt im lặng suy nghĩ, ngước lên hỏi nàng ấy: “Nếu đã như vậy, sao Lục nương lại gọi ta cùng đi, có chuyện gì muốn nói sao?”
Lý thị hơi bất ngờ, kế đó bật cười, “Sao đại tẩu lại nói thế?”
Ngọc Chi không trả lời câu hỏi của nàng, trái lại cườibảo: “Bá Ngọc vốn cũng muốn đi bái tế thúc thúc, nhưng cuối cùng lại không đi.”
Lý thị mím môi, “Đại tẩu nghe người ta nói gì sao?”
Ngọc Chi cười lắc đầu, “Làm gì có chuyện đó? Ta tưởng Lục nương có chuyện nói với ta nên mới đặc biệt gọi ta đi cùng, thì ra không phải, nếu đã vậy, chúng ta tranh thủ lên đường, bái tế thúc thúc xong mau chóng hồi phủ nhé.”
Lý thị nét mặt phức tạp nhìn nàng, gật đầu.
Đi được khoảng một canh giờ thì tới chân núi ở ngoại thành. Sau khi xuống xe, Ngọc Chi nhìn hoa cúc vàng nở rộ khắp nơi cùng với cây cỏ xanh biếc xa xa, hai màu phối hợp với nhau rực rỡ, thật sự đẹp vô cùng, không kiềm được khen ngợi: “Thật sự là một nơi tốt, không ngờ lại đẹp đến vậy.”
Lý thị nhẹ giọng nói: “Đẹp cũng có tác dụng gì cơ chứ, cuối cùng vẫn là chốn vắng chân người, vô cùng cô đơn.”
Ngọc Chi nhìn theo ánh mắt nàng ấy, gần đó là một ngôi mộ, mặc dù được xây cất rất tề chỉnh, mộ bia cũng dựng thẳng đứng trông vô cùng vẻ vang, nhưng lại cô đơn trơ trọi nơi đó, vừa liếc nhìn đã khiến lòng người cảm thấy xót xa.
Lý thị vừa đi về hướng ấy vừa nói: “Có lẽ đại ca không đến cũng là vì không muốn thấy Thúc Toàn cô độc như vậy.”
Ngọc Chị bị lây cảm xúc của nàng ấy, nhất thời trầm mặc, lặng lẽ cùng nàng đi đến chỗ ngôi mộ.
Dưới sự hỗ trợ của Thước Nha Nhi, Lý thị bắt đầu bày đồ bái tế, Ngọc Chi không hiểu mấy việc này cho lắm nên chỉ đành đứng một bên quan sát. Có điều cảm thấy dáng vẻ Lý thị rất bi thương, mặc dù không đến mức giống như những người khác khóc lóc ỉ ôi trước mộ phần, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy u ám nặng nề. Nàng không khỏi có chút tò mò, cũng không biết tình cảm ngày trước của hai người như thế nào.
Bái tế diễn ra rất nhanh, Lý thị đốt vàng mã, Ngọc Chi cũng bái lạy theo. Nàng vốn tưởng nàng ấy sẽ giống những người khác, nói vài lời với Thúc Toàn, còn chuẩn bị gọi Thước Nha Nhi tránh đi một chút, vừa vặn để nàng ấy riêng tư nói chuyện nhưng lại thấy Lý thị đứng dậy nói với nàng: “Chúng ta về thôi.”
Ngọc Chi sửng sốt gật đầu. Nơi này khiến nàng cảm thấy thê lương lạnh lẽo, trở về cũng tốt.
Hai người lên xe, hãy còn chưa tới hai canh giờ. Với tốc độ này, nhất định có thể về nhà trước khi mặt trời xuống núi.
Lý thị ngồi nhích lại gần Ngọc Chi hơn một chút, nhìn nàng, “Đại tẩu, thấy tẩu và đại ca dạo gần đây hình như cảm tình càng lúc càng sâu đậm, thật sự rất mừng.”
Ngọc Chi cười, “Làm gì có, ta và Bá Ngọc vẫn luôn như vậy thôi.”
Lý thị cười lắc đầu, “Đại tẩu có điều không biết, lúc trước đại ca cũng không thích gần gũi với người khác, tẩu xem bên cạnh đại ca luôn không có ai thân cận để chăm sóc là biết, có thể cùng đại tẩu tình cảm tốt như vậy cũng không dễ gì.”
Đôi mắt Ngọc Chi khẽ đảo, nhìn nàng ấy: “Lục nương, ta cứ luôn cảm thấy hôm nay cô gọi ta ra ngoài, thật ra là có lời muốn nói với ta.”
Lý thị cười, “Sao đại tẩu cứ nói vậy chứ?”
Ngọc Chi liếc nhìn màn xe, hạ thấp giọng: “Lục nương, dạo này vừa nhắc đến cô thì Bá Ngọc vô cùng căng thẳng, dù ta hiểu biết không nhiều nhưng cũng biết trong đó nhất định có nội tình, trước đó ta nghĩ mãi cũng không hiểu, nhưng nhớ tới tình cảnh hôm Đoan Ngọ thì cũng thông suốt được một chút.”
Sắc mặt Lý thị nháy mắt trắng bệch, nhíu mày.
“Cô………thích Bá Ngọc, có phải không?”
Giọng Ngọc Chi đã hạ xuống cực thấp, cộng thêm tiếng xe ngựa lộc cộc, gần như ngay cả Lý thị cũng phải tập trung mới nghe thấy lời nàng nói.
Ngọc Chi ngả ra sau tựa người vào thùng xe, chăm chú quan sát nét mặt Lý thị, thì thầm: “Lúc trước ta cảm thấy trông cô có nét tương tự Bá Ngọc, có thể chính bản thân cô cũng không nhận ra, đó là một dạng biểu cảm, không quá rõ rệt, nhưng khi ấy ta vừa vào Văn gia, hãy còn là một người xa lạ, cho nên vừa nhìn đã nhận ra giữa hai người có điểm giống nhau. Bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ có người mình thích thì mới bất giác ghi nhớ nét mặt cử chỉ của người đó, thậm chí bất giác phỏng theo, cô nói có phải không?”
Sắc mặt Lý thị giãn ra, hơi buồn cười, “Lẽ nào vì nguyên nhân này mà tẩu nói ta thích đại ca sao?”
Ngọc Chi lắc đầu, “Ta chỉ nói cách nghĩ của mình, nói sao nhỉ, chính là một cảm giác rất tự nhiên, ánh mắt cô nhìn Bá Ngọc khiến ta cảm thấy không vui chút nào.”
Sắc mặt Lý thị cuối cùng trở nên hơi hoảng loạn, “Đại tẩu, sao tẩu đột nhiên lại nói mấy lời này với ta?”
“Lục nương, cô lớn hơn ta, nhưng có một vài đạo lý vẫn không hiểu rõ được như ta.” Ngọc Chi thở dài, “Trước đó ta không nói rõ, sở dĩ Bá Ngọc sau đó không đi là vì ta không cho chàng theo, vì đêm trước chàng đã nói hết mọi chuyện với ta, ta cũng tính nói rõ mọi chuyện với cô.”
“Huynh, huynh ấy nói với cô điều gì?” Ngữ khí Lý thị trở nên hỗn loạn, nhưng vì không để người ngoài xe nghe thấy nên lại tận lực hạ thấp giọng nói.
“Chắc cô thấy rất lạ vì sao lâu như vậy nhưng mẫu thân cũng không tìm ta, phải không?”
Nét mặt Lý thị cứng đờ.
“Cô bảo Phúc Cầm kể với mẫu thân chuyện ta và Quý Lễ tay nắm tay ở Minh Nguyệt am, ám chỉ giữa chúng ta có tư tình, sau đó bất kể có phải là thật hay không, Bá Ngọc cũng sẽ vì nguyên nhân này mà ghét bỏ ta, nhưng cô không ngờ Phúc Cầm vốn không hề bẩm báo, hơn nữa còn kể lại với Bá Ngọc.” Ngọc Chi ngước mắt nhìn Lý thị, “Hôm nay cô gọi ta ra ngoài, hẳn là đã bảo Phúc Cầm nhất định phải trình báo sự việc trong hôm nay, như vậy lúc chúng ta quay về, mẫu thân trước tiên sẽ tìm ta hỏi chuyện, mà trong nhà mỗi một người đều có bí mật riêng, nhưng dù thế nào ta cũng sẽ không hoài nghi cô – người vẫn đi cùng ta, có phải không?”
Lý thị thản nhiên ngồi thẳng người, “Đại tẩu lớn lên ở Minh Nguyệt am nhưng lại thông tuệ đến vậy, thật sự không đơn giản.”
Ngọc Chi cười lắc đầu, “Những điều này đều là nhũ nương dạy ta từ khi còn nhỏ. Bà cảm thấy ta ở trong am không quen biết nhiều, sợ ta sau này bị thiệt, cho nên thường xuyên nhắc nhở ta nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Bà thường nói với ta, danh gia vọng tộc như Văn gia há có thể có kiểu người đơn giản, cho nên bảo ta nhìn người không thể chỉ nhìn những gì họ thể hiện, phải chú ý tiểu tiết.”
Nói đến đây, sắc mặt Ngọc Chi có chút chua chát, “Lục nương, ta chưa bao giờ nghĩ rằng hôm nay sẽ nói những lời này với cô, thực ra tận đáy lòng ta coi cô là bạn tốt, dù gì lúc trước khi ta vừa vào Văn gia, cô là người đầu tiên ngỏ ý tốt với ta, gần gũi với ta.”
Sắc mặt Lý thị cũng hơi dao động, quay đi: “Cho nên bây giờ đại tẩu quyết định đoạn tuyệt với ta?”
Ngọc Chi thở dài, “Ta chỉ muốn nói rõ tất cả với cô, cũng muốn để cô hiểu rằng, ta biết cô và Bá Ngọc lớn lên cùng nhau, nhưng bây giờ ta là thê tử của chàng, người sẽ nắm tay chàng cả đời là ta, hơn nữa với thân phận của cô, cô và chàng cũng không có khả năng, không phải sao?”
Sắc mặt Lý thị hết sức khó coi, cúi đầu không nói. Nhất thời Ngọc
Chi cũng không lên tiếng, bầu không khí trong xe rất ngượng ngùng.
Qua một lúc lâu, Lý thị chợt mở miệng: “Thật ra hôm nay ta gọi đại tẩu ra ngoài cũng không phải hoàn toàn như đại tẩu nói, kỳ thực ta muốn chứng thực một chuyện.”
Ngọc Chi sửng sốt, quay đầu nhìn, đối diện với gương mặt tươi cười nhưng lại mang theo một chút quỷ dị, lại ẩn chút bất đắc dĩ của Lý thị.
—
Văn Chiêu Lăng ngồi trong thư phòng đọc thư Cố tiên sinh gửi tới. Chuyện lúc trước chàng nhờ Cố tiên sinh điều tra, không ngờ nhanh như vậy đã có tin tức. Chỉ là đến khi đọc xong thì trong lòng lại không thể nén được kinh ngạc, nhưng lại lập tức hiểu rõ rất nhiều việc, tỷ như vì sao Ngô thị lại hận mẫu thân chàng đến thế.
Còn chưa từ trong nỗi ngạc nhiên bình phục lại thì một người đã từ bên ngoài xông thẳng vào thư phòng. Văn Chiêu lăng lập tức cho phong thư vào tay áo, ngước lên nhìn, thì ra là Quý Lễ.
Quý Lễ để ý thấy động tác của chàng, trong mắt lóe lên một tia khác thường, nhưng ngay lập tức liền giấu đi.
Văn Chiêu Lăng cười đứng dậy, “Sao hôm nay rảnh rỗi đến chỗ huynh thế? Không phải nói đệ dẫn A Cần đi du hồ sao?”
“Vừa mới về.” Giọng Quý Lễ bình thản, chậm rãi đi đến trước mặt chàng, cách chàng một cái bàn sách, “Hôm nay ta tới chỗ đại ca là vì biết được một chuyện thú vị, nhưng không biết đại ca có biết hay không.”
“Hả? Chuyện gì?” Văn Chiêu Lăng nghe ra sự khác lạ trong lời hắn, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ như thường, nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
“Cũng không có gì, chỉ là vài chuyện liên quan đến thúc thúc mà thôi.”
Văn Chiêu Lăng nhíu mày, trong lòng đã hơi rõ ràng, “Ta ngược lại không biết đệ còn nhớ thúc thúc đấy.”
Quý Lễ cười, nụ cười đó khiến trong lòng Văn Chiêu Lăng có chút không thoải mái, đó là nụ cười của người nắm chắc phần thắng, giống như đã nắm được tử huyệt của đối phương, bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy người khác vào chỗ chết, chỉ cần hắn muốn.
“Đại ca, huynh và thúc thúc gần gũi như vậy, sao có thể không biết chứ? Thực không giấu gì, ta phái người ra roi thúc ngựa tới Tô Châu, thậm chí sử dụng quan hệ với tri phủ Tô Châu, để ta điều tra được chút chuyện ngoài dự liệu, thì ra thúc thúc ở Tô Châu ngoại trừ họ Văn thì đã đổi tên, thật sự khiến người làm cháu như ta tìm kiếm vất vả mà.”
Văn Chiêu Lăng thu lại nụ cười, nét mặt vẫn bình thản như cũ, “Sao đệ đột nhiên điều tra thúc thúc?”
“Vốn chỉ muốn biết nhiều hơn một chút, dù gì hiện giờ ta cũng là một thành viên của Văn gia, nhưng bây giờ lại vì vậy thu được tin tức ngoài ý muốn, thật sự đáng mừng.” Quý Lễ lại tới gần hơn một bước, nếu như không phải ở giữa còn một cái bàn sách, thì hai người gần như đã mặt đối mặt, “Đại ca có muốn biết ta đã phát hiện gì không?”
Văn Chiêu Lăng rũ mắt cười, “Ta đoán đệ phát hiện bên cạnh thúc thúc còn có một người họ Lăng, có phải không?”
Ánh mắt Quý Lễ càng trở nên phức tạp, nhưng vẫn duy trì nụ cười nhìn chàng, “Đại ca thật sự dự liệu như thần, ngay cả chuyện này cũng biết, vị Lăng công tử đó ở Tô Châu đã có một sản nghiệp nhất định, người thần long thấy đầu không thấy đuôi như vậy lại có thể kinh doanh thuận buồm xuôi gió, thật sự không dễ dàng gì.”
Văn Chiêu Lăng suy nghĩ, đột nhiên bật cười, “Ta đoán đệ chỉ điều tra được một chút bề nổi, phần lớn đều là đệ suy đoán thôi nhỉ? Có điều nếu đệ đã tới tìm ta, hiển nhiên là có một vài chứng cứ, ta không biết đệ làm thế nào nhưng đệ vừa vào quan trường đã làm được những chuyện này, chắc hẳn có quý nhân hỗ trợ.” Ánh mắt Văn Chiêu Lăng nhìn hắn đầy thâm ý, “Quý Lễ, đệ nên biết, làm quan cố kỵ nhất chính là quan thương cấu kết, đệ hãy còn một tiền đồ rạng rỡ, ngàn vạn lần đừng đi sai đường mới tốt.”
Sắc mặt Quý Lễ sầm lại, “Đại ca đừng đổi đề tài, ta còn chưa nói xong, ta muốn nói chuyện vị Lăng công tử kia làm nếu để người khác biết được, sẽ liên lụy đến cả nhà.”
Văn Chiêu Lăng tinh tế quan sát nét mặt hắn, nhận thấy hắn hoàn toàn không nói đùa, trái tim cũng từ từ chùng xuống, “Quý Lễ, nói thử điều kiện của đệ xem.”
“Đại ca nói vậy cứ như đang bị ta uy hiếp.”
“Lẽ nào không phải sao?” Văn Chiêu Lăng cũng không suy nghĩ nhiều đến thâm ý trong lời của Quý Lễ, chỉ thẳng thắn biểu đạt thái độ của mình, “Bất kể thế nào, ta chỉ hi vọng đệ đừng đem Ngọc Chi ra uy hiếp ta.”
Sắc mặt Quý Lễ khẽ biến, kế đó cười lắc đầu, “Lời này đại ca nói sai rồi, cần biết những gì huynh làm sẽ liên lụy Văn gia, đương nhiên cũng sẽ liên lụy Ngọc Chi, bây giờ nàng cũng là người Văn gia, không phải sao?”
Văn Chiêu Lăng gật đầu, “Không sai, nhưng đệ không phải cũng là người Văn gia ư?”
Quý Lễ nhìn ánh mắt chàng, mang theo một tia trào phúng, “Ta chẳng qua mới vào Văn gia, Thánh thượng thấy ta không biết chuyện, lại thêm hành động quân pháp bất vị thân, đủ để tự bảo vệ mình.
Văn Chiêu Lăng nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, thở dài, “Nếu Ngọc Chi trông thấy dáng vẻ hiện tại của đệ không biết sẽ có cảm nghĩ như thế nào. Quý Lễ, đệ mới vào quan trường không lâu đã thay đổi nhiều như vậy, nên thận trọng mới phải, có điều ta nghĩ đệ nói những lời này với ta, vẫn là vì chấp niệm của bản thân quá sâu mà thôi.”
Quý Lễ cười lạnh một tiếng: “Huynh nói là chấp niệm, nhưng ta nói là thật lòng, huynh và ta mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, há có thể biết được cách nghĩ của đôi bên.”
Văn Chiêu Lăng mặt trầm như nước, chỉ nhìn hắn. Hai người im lặng đối diện với nhau không nói lời nào, bầu không khí giữa đôi bên rất căng thẳng.
Không lâu sau, một người vội vội vàng vàng lao tới cửa thư phòng, Văn Chiêu Lăng chuyển mắt nhìn, phát hiện đó là Châu Thúy nha hoàn bên cạnh Kim thị, vừa định hỏi nàng ấy có chuyện gì thì đã nghe nàng ta hốt hoảng mở miệng: “Đại thiếu gia, không hay rồi, đại thiếu nãi nãi xảy ra chuyện rồi.”
Sắc mặt Văn Chiêu Lăng thay đổi, lập tức chạy tới trước mặt nàng ta: “Ngươi nói gì? Đại thiếu nãi nãi hiện giờ ở đâu?”
Quý Lễ sau lưng chàng cũng vội vàng lao tới.
Châu Thúy bị động tác của hai người dọa giật mình, lúng ba lúng búng nói: “Đang….đang ở ngoài thành, hẳn là sắp tới cổng thành rồi.” Nàng bất quá chỉ dựa theo lời dặn dò của Lý thị, đoán hiện giờ chắc là đang ở chỗ đó mà thôi, vì vậy lời nói cũng không quá chắc chắn.
Văn Chiêu Lăng không dừng bước chạy ra ngoài, Quý Lễ vừa nhìn cũng ráo riết đuổi theo.
Bước chân Văn Chiêu Lăng gấp gáp, đi thẳng tới cửa phủ, căn dặn quản gia chuẩn bị xe, nghĩ nghĩ, lại đổi thành ngựa. Quý Lễ đi theo cạnh chàng có chút ngạc nhiên, từ những hành động vừa rồi của Văn Chiêu Lăng có thể thấy chàng vốn không yếu ớt như trước, lại nhìn chàng còn định cưỡi ngựa thì nghi hoặc càng lớn. Nhưng trong lòng hắn cũng lo lắng cho Ngọc Chi, không tiện hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì nên cứ thế sát gót bước lên bảo quản gia chuẩn bị ngựa.
Văn Chiêu Lăng liếc nhìn hắn, không nói lời nào, dù gì bây giờ thêm một người thêm một phần sức lực, nhưng chàng cũng không chờ ý tứ của hắn, quản gia vừa dẫn ngựa ra thì chàng đã nhảy lên lưng ngựa, động tác thuần thục lưu loát, kế đó vung roi thúc ngựa, nhanh như gió chạy ra ngoại thành.