Hành động này của Văn Chiêu Lăng khiến Ngọc Chi trở tay không kịp, vì thật sự diễn ra quá nhanh, nhanh đến độ dường như tình cảm trước đó giữa nàng và Văn Chiêu Lăng hết thảy chỉ là một màn kịch, vốn không phải thật.
Nhũ nương chứng kiến dáng vẻ Ngọc Chi bị đả kích, nhịn không được tiến lên đỡ nàng, lại nói với Văn phu nhân: “Phu nhân, thứ cho nô tỳ nhiều chuyện, tiểu thư nhà nô tỳ rõ ràng là hoài thai, vì sao đột nhiên lại xảy ra chuyện thế này, cô gia lại còn muốn hưu thê?”
Văn phu nhân nhíu mày, nhất thời cũng không biết nên nói gì mới được, Văn Chiêu Lăng cụp mắt không lên tiếng.
Nội tâm Ngọc Chi càng lúc càng kinh hãi, dù gì nàng sống chung với Văn Chiêu Lăng đã lâu, đột ngột xảy ra chuyện như vậy đích thực quá đỗi bất ngờ. Nàng hi vọng Văn Chiêu Lăng nói với nàng chàng có nỗi khổ riêng, hoặc là bất kỳ lý do nghiêm trọng nào khác, nhưng chàng vẫn một mực im lặng như thế khiến nàng đau lòng vô cùng.
Qua một lúc lâu, Văn Chiêu Lăng rốt cuộc ngước mắt lên nhìn nàng, thấp giọng nói: “Ngọc Chi, trước mắt nàng rời Văn gia đi.”
Ngọc Chi gần như lập tức nghĩ tới biểu hiện bất thường này của chàng, nhưng chàng lại không nói gì với nàng, chỉ một phong hưu thư, một lý do, đã muốn đuổi nàng ra khỏi Văn gia.
Sao chàng lại không tin tưởng mình như thế cơ chứ?
Nhũ nương đã có chút không giữ được bình tĩnh, ngực phập phồng dữ dội, hận đến độ muốn cùng Văn Chiêu Lăng ầm ĩ một phen mới được, Thước Nha Nhi cũng chạy qua đỡ Ngọc Chi, nét mặt hoảng hốt.
Văn phu nhân nhìn Ngọc Chi, cũng đành cắn răng nhẫn tâm nói: “Ngọc Chi, chi bằng con nghe lời Bá Ngọc, trước rời Văn gia đi.”
Ngọc Chi kinh hãi, không dám tin nhìn bà. Văn phu nhân né tránh ánh mắt của nàng, dường như không đành lòng.
Ngọc Chi lại chăm chăm nhìn Văn Chiêu Lăng, muốn từ trên mặt chàng phát hiện điều gì đó, nhưng quan sát hết nửa ngày, chàng ngay cả đầu cũng không hề ngẩng lên.
Trong lòng nàng chợt bốc lên một ngọn lửa, giận dữ nói với Thước Nha Nhi: “Đi, giúp ta thu dọn đồ đạc, chúng ta liền đi!”
Thước Nha Nhi cả kinh, liên tục thấp giọng can ngăn: “Tiểu thư, người lúc này không thể tức giận đâu.”
Ngọc Chi gắng gượng mới không rơi nước mắt, nhũ nương bên cạnh cũng khuyên can nàng: “Tiểu thư, người biết bị hưu là chuyện lớn chứ? Lúc này người ngàn vạn lần đừng tức giận mà.”
Ngọc Chi đã nén nhịn suốt nửa ngày, hiện tại nghe vậy càng bực bội, phất tay với nhũ nương, “Đừng nói nữa, cứ quyết định vậy đi. Người ta không niệm tình phu thê, hà cớ gì ta phải day dưa mãi không buông!”
Thước Nha Nhi uất ức nhìn Văn Chiêu Lăng, hi vọng chàng có thể lên tiếng, ngờ đâu chàng căn bản cũng không nhìn về phía này. Thước Nha Nhi và nhũ nương thấy tình hình như vậy thì trong lòng cũng tức giận, cộng thêm Ngọc Chi đã nói vậy liền dứt khoát đi thẳng vào phòng thu dọn đồ đạc cho nàng.
Văn phu nhân nhìn cảnh tượng ấy mà trong lòng cũng có phần nóng vội, nhưng mấp máy môi vài lần vẫn không hề nói gì.
Nhũ nương và Thước Nha Nhi hành động rất nhanh, không bao lâu đã dọn dẹp đủ một rương y phục và đồ dùng hàng ngày, đến khi mang đồ ra khỏi phòng mới sực nhớ còn chưa hỏi Ngọc Chi định đi đâu, nếu cứ thế trở về thì Đổng gia sẽ náo loạn lên mất. Có điều Ngọc Chi đang tức khí phừng phừng, hai người cũng không dám nhiều lời.
Ngọc Chi không nán lại lâu, trừng mắt liếc Văn Chiêu Lăng một cái liền ra khỏi phòng, đi rất nhanh, mặt hầm hầm đến độ không ai dám lại gần.
Văn phu nhân cũng là lần đầu tiên trông thấy Ngọc Chi như vậy, hoảng hốt đuổi theo, được vài bước thì quay đầu nhìn Văn Chiêu Lăng vẫn đứng yên ở đó không hề nhúc nhích. Bà thở dài, gia tăng cước bộ đuổi theo Ngọc Chi.
Động tĩnh bên này rất nhanh đã truyền khắp Văn gia, may mà chưa truyền đến tai Thái phu nhân, nếu không nhất định lại càng phong ba dữ dội.
Ngọc Chi đi thẳng đến cổng mới dừng lại, Thước Nha Nhi đã đi nhờ quản gia chuẩn bị xe. Rất đông hạ nhân của Văn gia đều đang tề tựu ở tiền viện, nhưng trông thấy Văn phu nhân thì cũng không dám tiến lên, chỉ đứng xa xa quan sát Ngọc Chi, ai nấy đều cảm thấy hết sức khó tin. Tình cảm giữa đại thiếu gia và đại thiếu nãi nãi nổi tiếng tốt đẹp, đột nhiên xảy ra chuyện như thế, ai cũng cảm thấy kinh ngạc.
Xe ngựa chuẩn bị xong, Văn phu nhân rốt cuộc nhịn không được tiến lên kéo Ngọc Chi đang sắp sửa lên xe: “Ngọc Chi, con………” Nhất thời bà cũng không biết nên nói gì, nghe Văn Chiêu Lăng trình bày lý do, bà ngạc nhiên đến độ thốt không nên lời, hiện tại đã huyên náo đến mức này, tất cả mọi chuyện đều là thật, bà muốn trách Văn Chiêu Lăng cũng không còn kịp nữa.
“Con nhớ đừng tức giận, Bá Ngọc có nỗi khổ riêng.” Im lặng một lúc lâu, Văn phu nhân chỉ nói câu này.
Ngọc Chi giận nhất chính là chuyện này, nếu đã có nỗi khổ riêng vì sao không nói với nàng? Thẳng thừng đẩy nàng đi là ý gì? Dù tức giận nhưng Ngọc Chi không dám phát hỏa với Văn phu nhân, chỉ thoát khỏi tay bà, hành lễ với bà rồi quay người lên xe.
Văn phu nhân thở dài, lặng lẽ nhìn xe ngựa rời đi. Sau đó nhớ tới chuyện này rất nhanh sẽ truyền tới chỗ Thái phu nhân, bà còn phải suy nghĩ làm thế nào để trấn an lão nhân gia.
Lúc xoay người rời đi, trông thấy Quý Lễ đứng bên hành lang, ánh mắt Văn phu nhân thoáng tối sầm, mím môi không nói.
Quý Lễ chạm phải với ánh mắt bà, ý thức được có thể bà đã biết chuyện mình nói với Văn Chiêu Lăng, trong lòng chìm xuống. Dù gì Văn phu nhân từng giúp đỡ hắn không ít, hắn ít nhiều cũng có chút áy náy.
Dáng vẻ vừa rồi của Ngọc Chi không giống giả bộ, rõ ràng nàng tức giận vô cùng. Trước đó Quý Lễ còn tưởng rằng phải tốn một chút công sức, không ngờ vừa nói với Văn Chiêu Lăng không bao lâu thì đã đạt được kết quả như vậy, nội tâm không khỏi có chút vui vẻ. Mới rồi hắn nghe nương hắn phấn khởi kể chuyện Ngọc Chi không cách nào có con thì đã ý thức được vấn đề, giờ xem ra, Văn Chiêu Lăng coi như giữ chữ tín.
Hắn xoay người trở lại viện của mình, lấy chứng cứ mình thu thập được đi tìm Văn Chiêu Lăng.
Lúc gặp
Văn Chiêu Lăng, chàng đang ngồi bên bàn, dường như đang đợi hắn. Cố tiên sinh ngồi bên cạnh chàng, thấy hắn đi vào thì trong mắt lóe lên một tia phức tạp.
Quý Lễ đem sổ sách trong tay đặt trước mặt Văn Chiêu Lăng, “Mấy ngày trước tìm được một quyển sách hay, hôm nay đặc biệt đến tặng cho đại ca xem thử.”
Văn Chiêu Lăng nhận lấy mỉm cười, “Tứ đệ nói lời giữ lời, thật khiến đại ca vui mừng, không biết đây là toàn bộ quyển sách?”
Quý Lễ xoay người ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Toàn bộ hay không, sau này đại ca sẽ biết. Có điều chuyện hôm nay đại ca làm rất tốt, ngươi nói nó là toàn bộ thì chính là toàn bộ.”
Văn Chiêu Lăng nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, khẽ thở dài. Cố tiên sinh lo lắng nói: “Đúng là nợ hắn mà, dù thế nào cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy.”
Văn Chiêu Lăng nhìn cuốn sổ trong tay, thấp giọng nói: “Hiện giờ con chỉ mong Ngọc Chi có thể nhẫn nhịn một chút.”
—
Bấy giờ Ngọc Chi đang ngồi trong xe mà tức giận, nhũ nương lưỡng lự hỏi nàng: “Tiểu thư, người định sau khi về Đổng gia nói như thế nào vậy?”
Ngọc Chi bị câu hỏi của bà làm giật mình, nhất thời không thốt ra được nửa chữ. Vừa rồi nàng quá nóng, quay đầu liền đi, bây giờ nếu muốn quay lại thì nên nói thế nào mới được?
Thước Nha Nhi buồn phiền nói: “Trước đây phu nhân lo lắng bụng tiểu thư không có động tĩnh sẽ xảy ra chuyện, đúng là thật sự có chuyện rồi.”
Nhũ nương vỗ đầu nàng ấy một cái, “Đấy là Văn gia dọa người thôi, ta còn không biết à? Tiểu thư rõ ràng có thai, ta thấy cô gia có niềm vui mới, muốn hưu tiểu thư cưới người khác đấy!”
Thước Nha Nhi sờ đầu nhỏ giọng phản bác: “Không có đâu, con thấy hôm qua cô gia vẫn ổn lắm mà.”
Ngọc Chi phất tay, “Được rồi, bây giờ nói gì cũng phí công, chàng đã không tin ta, muốn đuổi ta ra khỏi cửa thì ta cũng không có cách nào.”
Thước Nha Nhi và nhũ nương cảm nhận được sự thất vọng trong câu nói nên cơn nóng giận trước đó cũng không còn, chỉ thấy mất mát. Ngọc Chi tựa vào thùng xe, lấy ra phong thư Văn Chiêu Lăng đưa cho nàng, càng nghĩ càng khó chịu, mắt cũng hơi ươn ướt.
Thước Nha Nhi trông thấy liền cướp lấy, “Tiểu thư còn đọc cái này làm gì, trực tiếp xé đi cho rồi.” Nói rồi tay cũng thật sự xé bức thư kia làm hai, Ngọc Chi không kịp ngăn lại. Nàng ấy vẫn còn định xé tiếp, nhưng từ trong thư hình như có vật gì đó văng ra lăn đến dưới chân Ngọc Chi.
Ngọc Chi nhặt lên nhìn thử, nhất thời ngạc nhiên. Đây rõ ràng là cặp ngọc bội lúc đó Văn Yển Tề tặng cho phu thê họ, chính là miếng ngọc bội trên người Văn Chiêu Lăng. Nàng lấy miếng ngọc của mình ra, trái phải quan sát, có chút không hiểu.
Thước Nha Nhi nhìn thấy thì lại tức giận: “Sao mà một miếng ngọc bội cũng muốn ném cho người chứ? Tiểu thư người đừng nhớ ngài ấy nữa, em thật sự không ngờ cô gia là người không có lương tâm như thế.”
Ngọc Chi lắc đầu, nhíu mày suy nghĩ, đột ngột nhớ ra, “Ta nhớ rồi, trước đây Bá Ngọc từng nói, sau này nếu như có xảy ra chuyện gì, nếu trông thấy ngọc bội này thì nhất định phải tin chàng.”
Thước Nha Nhi kinh ngạc nhìn nàng. Ngọc Chi không giải thích cướp lấy phong thư đã bị xé làm hai nửa trong tay nàng ấy, vội vàng rút ra, ghép lại cẩn thận bắt đầu đọc.
Nhũ nương và Thước Nha Nhi hơi ngạc nhiên, không ngờ lại đột nhiên có tình huống như vậy.
Ngọc Chi tỷ mỉ đọc thư một lượt, lúc ngẩng lên đã kinh ngạc đến độ thốt không nên lời, Quý Lễ vậy mà….
Nàng ngẫm nghĩ, vén màn nói với xa phu: “Đừng về Đổng gia, chúng ta tới Minh Nguyệt am.”
Nhũ nương không hiểu nhìn nàng, “Sao tiểu thư lại muốn tới Minh Nguyệt am?”
Ngọc Chi đương nhiên không tiện đem chuyện Quý Lễ kể với bà, chỉ nói Văn Chiêu Lăng có nỗi khổ riêng, đến Minh Nguyệt am có thể giúp chàng có thời gian chuẩn bị, cũng có thể không cần phí công giải thích với Đổng gia.
Nhũ nương và Thước Nha Nhi lúc này mới hiểu ra ý tứ trong đó, nhưng đối với hành động của Văn Chiêu Lăng thì vẫn không thể hiểu nổi, có điều Ngọc Chi đã không định nói thì họ cũng không tiện hỏi thêm.
Xe ngựa đổi hướng, chạy thẳng đến Minh Nguyệt am. Ngọc Chi ngồi trong xe nhớ lại chuyện của Văn Chiêu Lăng, chợt cảm thấy Quý Lễ đáng sợ đến xa lạ. Nàng nhớ đến Quý Lễ của ngày trước, nho nhã hữu lễ, thế nhưng hiện tại lại nói ra lời như vậy với Văn Chiêu Lăng.
Ngọc Chi trông thấy nhũ nương nét mặt lo lắng nhìn nàng, không đầu không đuôi hỏi một câu: “Nhũ nương, con tốt đến thế sao?”
Nhũ nương sửng sốt, “Tiểu thư nói gì vậy, người đương nhiên tốt rồi, ngàn vạn lần đừng suy nghĩ nhiều, không phải người nói cô gia có nỗi khổ tâm sao? Vậy ngài ấy sẽ không ghét bỏ người đâu.”
Ngọc Chi biết bà hiểu lầm ý của mình, cũng không giải thích, chỉ phiền muộn thở dài. Nàng có điểm nào tốt chứ, Quý Lễ hà cớ gì lưu luyến không buông, bốn năm lớn lên cùng nhau kia thật sự quan trọng đến vậy sao?