Lúc này Ngọc Chi chợt nhớ tới từ “tú sắc khả xan” mà Thước Nha Nhi đã nói, diện mạo người trước mặt quả thật là không có lời để diễn tả. Trước đây mặc dù nàng ở am ni cô nhưng cũng không đến độ chưa bao giờ thấy nam giới, hơn nữa người từng gặp còn là một nam tử rất anh tuấn, nhưng khi so sánh với người trước mặt này thì đúng là vẫn còn cách nhau một chút.
Ngũ quan Văn đại thiếu gia hết sức tinh xảo, nhưng điểm hấp dẫn người khác nhất vẫn là đôi mắt sâu thâm trầm kia, trắng đen rõ ràng, đến độ khiến người động lòng. Đã vậy biểu cảm của đôi mắt ấy lại còn dịu dàng đến thế, chỉ khẽ lướt mắt thôi đã khiến người ta nảy sinh cảm giác thân tình. Đối diện với ánh mắt của người này, Ngọc Chi thậm chí còn cảm thấy đôi bên như thể đã quen biết từ trước. Chỉ có một điểm đáng tiếc chính là sắc mặt rất không tốt, có hơi tái nhợt, môi cũng không chút huyết sắc, có điều khóe môi hơi nhếch lên, hàm chứa ý cười ôn nhuận, nên đã bù đắp cho khiếm khuyết này.
Văn đại thiếu gia bị nàng nhìn chằm chằm hết nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được bật cười, “Nương tử, nàng nhìn ta rất lâu rồi.”
Ngọc Chi giật mình, vội vàng cụp mắt, mặt cũng đỏ lên. Nàng lặng lẽ nhéo mình một cái, đúng là mất mặt quá đi.
Văn đại thiếu gia đi tới chiếc bàn tròn bên cạnh, cầm hai chung rượu rồi bước đến trước mặt nàng, đưa nàng một chung, khẽ mỉm cười: “Ta và nàng vẫn chưa uống rượu hợp cẩn nữa.”
Lúc Ngọc Chi nhận chung rượu chợt nhớ tới lời Văn phu nhân, nghi hoặc hỏi chàng: “Chàng có thể uống rượu sao?”
Văn đại thiếu gia thoáng bất ngờ đưa mắt nhìn nàng, “Thì ra nàng đã biết chuyện sức khỏe ta không tốt, hẳn là mẫu thân nói với nàng.”
Ngọc Chi thấy chàng dường như có chút buồn bã, vội lên tiếng an ủi: “Ta không có ý gì khác, chỉ là ta sợ uống rượu không tốt cho sức khỏe của chàng.”
Văn đại thiếu gia nở nụ cười, “Yên tâm, đây là rượu gạo, sẽ không có việc gì.”
Ngọc Chi nghe vậy gật đầu, lúc này mới hướng phía chàng nâng chung rượu, Văn đại thiếu gia cũng thế. Hai người vai kề vai vòng tay nhau, uống một ngụm rượu.
Sau khi uống hết rượu, Văn đại thiếu gia thậm chí rất quan tâm đứng dậy cất chung rượu, sau đó trở lại ngồi xuống cạnh Ngọc Chi, khẽ mỉm cười nhìn nàng. Ngọc Chi bị chàng nhìn chăm chú như vậy thì có hơi mất tự nhiên, ánh mắt đảo vòng xung quanh, vờ như đang quan sát khung cảnh.
Khắp tân phòng đâu đâu cũng có thể bắt gặp sắc đỏ vui mừng tràn ngập. Cạnh giường đặt bàn trang điểm và ghế ngồi, kế bên là giá gỗ treo y phục, phía trước vài bước có một khung vòm tròn bằng gỗ khắc hoa, mặt trước rũ màn che, được treo lên bằng hai cái móc. Phía ngoài là một chiếc bàn tròn bằng gỗ lim, bên trên bày hai cây nến đỏ, phía dưới đặt mấy cái khay, trong đó chứa đầy các đồ vật biểu hiện ý vui mừng như đậu phộng long nhãn… Lại hướng bên ngoài chút nữa thì có bàn sách, xem ra căn phòng này rất lớn, nhưng đây vẫn chỉ mới là gian trong, gian ngoài ắt hẳn càng lớn hơn nữa.
Ngọc Chi trái trái phải phải quan sát căn phòng một lượt rồi so sánh với khuê phòng của mình, thầm cảm thán một hồi về sự giàu có của Văn gia.
“Ngọc Chi?”
“Hửm?” Ngọc Chi nghe thấy có người gọi nàng liền theo phản xạ đáp một tiếng, nhưng vừa quay sang đã đụng ngay đôi mắt sâu hun hút kia của Văn đại thiếu gia.
“Mặc dù đúng theo lễ nghĩa ta nên gọi nàng là nương tử, nhưng ta luôn cảm thấy gọi tên nàng thì sẽ thân thiết hơn.” Văn đại thiếu gia có hơi ngượng ngùng cười, mặt thậm chí còn hơi đỏ lên, cộng thêm y phục đỏ rực của chàng, ấy vậy lại tạo nên một nét phong tình động lòng người rất đặc biệt.
Trong lòng Ngọc Chi khẽ cảm thán, dù vốn từng lo lắng khá nhiều, nhưng hiện giờ thấy đối phương là một người ôn hòa như thế thì nhẹ nhõm đi không ít. Mặc dù sức khỏe người này không tốt, nhưng chắc hẳn sẽ đối xử rất tốt với mình. Ngày trước còn thấp thỏm không yên như thế, nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy có thể gặp được trượng phu như vậy xem ra lại may.
Thấy Ngọc Chi vẫn luôn không lên tiếng, Văn đại thiếu gia có chút xấu hổ nhìn nàng, “Nàng không muốn sao?”
Ngọc Chi sửng sốt, kế đó liền bừng tỉnh, vội mỉm cười, “Sao có thể không muốn chứ? Lời phu quân cực kỳ có lý, gọi tên sẽ càng thân thiết hơn, phu quân gọi ta Ngọc Chi là được.”
Văn đại thiếu gia cười gật đầu, “Vậy nàng cũng gọi ta Bá Ngọc là được, đừng gọi phu quân phu quân, ta nghe không quen.”
Ngọc Chi có chút buồn cười, vậy nếu chàng quen thì cần cưới bao nhiêu nương tử? Nàng mỉm cười “Ừm” một tiếng, thoải mái gọi: “Bá Ngọc.”
Văn đại thiếu gia dường như bất ngờ, vốn thấy nàng động một tí thì mặt liền đỏ lên, còn cho rằng nàng sẽ ngượng ngùng hết nửa ngày cơ, hiện thời xem ra nàng không giống mấy tiểu thư nhà đại quan suốt ngày vờ vịt ỡm ờ kia.
“Đúng rồi, nàng vẫn chưa biết đại danh của ta nhỉ?”
Căng thẳng trước đó của Ngọc Chi đã được trừ bỏ đi không ít, nghe thấy Văn đại thiếu gia hỏi thì nàng cười đáp: “Biết ạ, lần trước lúc vấn danh phụ thân có nói với ta, đại danh của chàng là Văn Chiêu Lăng, đúng không?”
Chàng gật đầu, “Đúng vậy.” Dứt lời, chàng lại đột nhiên bật cười thành tiếng, toàn thân thoáng chốc ngập tràn sức sống, Ngọc Chi nhìn mà sửng sốt.
“Ngọc Chi, nàng vẫn còn căng thẳng sao?”
Ngọc Chi có hơi bất
ngờ há hốc, thì ra chàng đề cập đến tên gọi một hồi lâu như vậy là để nàng thoải mái hơn. Trong lòng Ngọc Chi ngập tràn ấm áp, ý cười cũng trở nên tự nhiên hơn, âm thanh cũng không quá lí nhí như ban đầu, “Không căng thẳng, cảm tạ chàng.”
Văn Chiêu Lăng nhìn nụ cười bình yên của nàng, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ nghi hoặc, đến gần nàng hơn một bước, áp sát mặt nàng.
Ngọc Chi thầm hốt hoảng, cho rằng chàng định làm việc phu thê nên sợ hãi ngả người ra sau, vì bất cẩn nên cả người ngã ngửa, xương cụt vừa hay thế nào lại đập trúng mớ vỏ đồ ăn còn thừa, bị hạt táo vỏ đậu phộng như vậy cọ xát, nhất thời la lên: “Ui, đau!”
“Hì..” Ngoài cửa truyền tới tiếng một người cười khúc khích, Ngọc Chi ngẩn ra, âm thanh ấy dường như là của Thước Nha Nhi, kế đó là tiếng thì thào rất khẽ của nhũ nương, hình như là đang trách nàng ấy, sau đó thì không còn tiếng động nào nữa. Nhưng ngay lập tức lại có tiếng động, Ngọc Chi nghe rõ mồn một, chính là Văn phu nhân, bà ở ngoài cửa nặng nề khụ hai tiếng.
Hai tiếng ho khan trầm khàn này dội vào lòng Ngọc Chi, khiến nàng lập tức hiểu ra, đây chính là “nghe cửa phòng” trong truyền thuyết. Nàng liếc nhìn Văn Chiêu Lăng mặt cũng tràn đầy kinh ngạc bên cạnh, biết Văn phu nhân nhất định đã hiểu lầm, cho rằng nàng không nghe lời dạy của bà mà hủy đi sự trong sạch của con trai bà.
Ngọc Chi ngồi thẳng người dậy, nhịn nước mắt đau đớn xoa xoa xương cụt, vô tội nhìn Văn đại thiếu gia.
Văn Chiêu Lăng thấy nàng ngồi dậy thì liền đưa tay lau bên môi nàng, bắt gặp cái nhìn chăm chú của người trước mặt thì bật cười, “Ra là nàng ăn vụng, ta biết là gì rồi.”
Ngọc Chi nghe thế mới biết ý nghĩa của hành động vừa rồi, nhất thời có chút khóc không ra nước mắt. Sớm biết thế nàng trốn làm gì chứ? Hiện giờ bị Văn phu nhân hiểu lầm, ngàn vạn lần đừng để xảy ra hiềm khích giữa mẹ chồng nàng dâu mới được.
“Chuyện đó.. chàng có biết sắp xếp của mẫu thân chàng không?” Ngọc Chi suy nghĩ một lượt, vẫn nên hỏi thẳng vấn đề này, giọng nàng đè xuống rất thấp, cẩn cẩn thận thận quan sát sắc mặt Văn đại thiếu gia.
Văn Chiêu Lăng lắc lắc đầu, “Sắp xếp gì?”
Ngọc Chi do dự trong giây lát, âm thanh càng thấp hơn, “Chính là………..Thực ra mẫu thân chàng hi vọng ta và chàng trước mắt đừng………..viên phòng.”
Văn Chiêu Lăng có chút kinh ngạc nhìn nàng, ngay sau đó trên mặt lại khôi phục vẻ bình tĩnh. Chàng cười áy náy với Ngọc Chi, “Chuyện này lúc trước mẫu thân từng đề cập một lần với ta, không ngờ người còn đặc biệt tìm nàng. Nàng đừng trách người, người cũng là vì nghĩ cho sức khỏe của ta.”
Ngọc Chi vội xua tay, “Nào dám oán trách người, ta chỉ nghĩ chàng không biết cho nên mới nói với chàng thôi.”
Văn Chiêu Lăng đưa tay siết tay nàng, “Ngọc Chi, hiếm có được người lương thiện hiểu chuyện như nàng, thật sự ủy khuất cho nàng rồi.”
Ngọc Chi bị đôi tay lạnh lẽo của chàng nắm lấy, toàn thân lạnh cứng run lên một cái, nhưng vẫn cười lắc đầu, “Không ủy khuất.”
Trong lòng nàng thầm thở dài, động phòng hoa chúc của nàng đúng thực chính là ôm gối chuyện trò mà.
Hai người nói chuyện không biết là qua bao lâu, Ngọc Chi dường như cố ý làm sáng tỏ không có gì gì với Văn thiếu gia, thỉnh thoảng cao giọng một chút, vừa vặn để Văn phu nhân bên ngoài biết con trai bảo bối của bà vẫn trong sạch như xưa.
Nói không ủy khuất, nhưng thực ra Ngọc Chi rất oan ức. Hình tượng dịu dàng ngoan ngoãn nàng vất vả tạo dựng thoáng chốc đổ sụp, hiện giờ không chừng Văn phu nhân cho rằng nàng rất rất chi là bất mãn….
Cứ thế nói chuyện đến nửa đêm, Ngọc Chi thật sự mệt mỏi, cũng không biết mình ngủ thế nào, dù gì lúc nàng mơ mơ màng màng tỉnh giấc thì bản thân đã nằm trên giường. Xung quanh hãy còn sáng ánh nến, nến đỏ vẫn chưa cháy hết. Nàng nghiêng đầu nhìn, Văn Chiêu Lăng nằm mé ngoài, chỉ lưu lại cho nàng góc mặt nghiêng nghiêng hoàn mỹ.
Ngọc Chi xốc chăn, hỷ phục của mình đã cởi bỏ, chỉ mặc trung y, xem ra Văn đại thiếu gia tự mình phục vụ nàng, nếu để mẹ chồng biết thì có thể sẽ lại ghi nợ nàng.
Nàng trở mình, thôi, chuyện ngày mai để ngày mai lại nói, trước ngủ đã rồi tính tiếp.