Trong tình huống xấu hổ này tâm tư Ngọc Chi nhanh chóng xoay chuyển vài vòng, lúc ngẩng lên thì trên mặt lại ngập tràn rạng rỡ, hướng Thái phu nhân mỉm cười ngọt ngào: “Lời này vừa đúng lại vừa không đúng, khi vừa gặp tổ mẫu, Ngọc Chi liền nhớ tới phật tổ ngày trước thờ phụng trong Minh Nguyệt am. Tổ mẫu cười lên rất giống phật tổ gia gia ấy. Dáng vẻ hiền lành từ bi, nhất thời trong lòng Ngọc Chi nảy sinh cảm giác thân thiết, nên liền giống những bá tánh bình thường ngoài phố kia trực tiếp bật gọi nãi nãi, vẫn mong tổ mẫu ngàn vạn lần đừng trách.”
Lời vừa dứt thì Thái phu nhân đã mỉm cười, bộ dáng vui vẻ, “Ta vậy mà lại giống phật tổ gia gia, vậy thật có phúc phần rồi.”
Ngọc Chi cũng cười theo, mắt nhìn chăm chăm chuỗi phật châu trong tay bà, thoáng thở phào một hơi.
May mà Thái phu nhân là người tin phật, kịp thời vớt vát.
Thái phu nhân cười xong lại quay sang nhìn Kim thị, giọng nói mang theo khiển trách, “A Vinh, cháu trước giờ vẫn nhanh miệng như vậy, may mà Ngọc Chi không tính toán với cháu, trước đây do sức khỏe không tốt nên mới đến ở trong am, lời của cháu trái lại như thể Ngọc Chi xuất gia.”
Kim thị mấp máy môi, hình như định biện bạch đôi câu nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, bởi vì Văn phu nhân ngồi đối diện kịp thời đánh mắt với nàng ấy.
Hiện tại Ngọc Chi coi như hiểu rõ, xem ra mình đã ôm được cây đại thụ Thái phu nhân, nhưng không biết mẹ chồng mình sẽ nghĩ gì. Nghĩ tới đây, nàng khẽ xoay đầu liếc nhìn Văn phu nhân, người kia mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bộ dạng mọi sự không hề bận tâm.
Nhũ mẫu bên cạnh tiến lên ra hiệu cho nàng đứng dậy, Ngọc Chi đứng lên, định hướng về phía Văn phu nhân thì tay lại bị Thái phu nhân giữ lấy, Ngọc Chi quay đầu đối diện với ánh mắt ôn hòa nhân từ của Thái phu nhân, “Ngọc Chi à, con ở trong Minh Nguyệt am nhiều năm, đối với Phật pháp hẳn rất thông hiểu, có thời gian phải thường xuyên đến bồi tổ mẫu, bà cháu chúng ta bàn về Phật lý.”
Bàn tay Ngọc Chi bị bà níu chợt run lên, lòng âm thầm thở dài: Quả nhiên chuyện gì cũng có mặt lợi mặt hại.
Thái phu nhân lại nắm tay nàng trái căn dặn phải dặn dò một phen, nhũ mẫu ở bên cạnh cũng dâng lên một cái khay, bên trong đặt một bao lì xì và một cây trâm vàng. Ngọc Chi cảm tạ Thái phu nhân, lại son sắt thể hiện mình nhất định sẽ đến vân vân mây mây, rốt cuộc dụ được bà thả tay, lúc này nàng mới đi tới trước mặt Văn phu nhân quỳ xuống, chung trà trong tay cung cung kính kính dâng lên, “Con dâu thỉnh an mẫu thân, mời mẫu thân dùng trà.”
Văn phu nhân nét mặt bình thản tiếp nhận chung trà uống một ngụm, tư thái nhã nhặn đoan trang, phất tay với Phúc Cầm đứng sau lưng. Phúc Cầm liền tiến lên dâng một bao lì xì đỏ và một cặp vòng ngọc. Ngọc Chi lại cúi lạy, vừa đứng dậy thì ánh mắt đúng lúc tiếp xúc với ánh mắt như có như không của Văn phu nhân, nhất thời sững người, sau đó đành phải dời mắt, vờ như cái gì cũng không thấy.
Nhũ mẫu bên cạnh Thái phu nhân lại dẫn nàng đến chủ vị bên phải, Ngọc Chi bưng một chung trà đưa qua, hơi hạ thấp người với Văn nhị thiếu gia Văn Chiêu Dã, “Thúc thúc mời dùng trà.”
Văn Chiêu Dã bộ dạng phóng túng, nhếch miệng cười: “Đa tạ đại tẩu.” Lúc nhận chung trà ngón tay còn như có như không chạm vào ngón tay Ngọc Chi.
Ngọc Chi dứt khoát rụt tay về, ánh mắt nhìn y lộ vẻ xem thường, chỉ là Kim thị bên cạnh vẫn không cảm kích, nhìn nàng chằm chằm, nàng cũng không khách khí lộ ra cảm xúc không tốt. Thoáng nghiêng đầu, bắt gặp Lý thị ngồi gần nhất cũng tương tự, vẻ mặt chán ghét nhìn Văn Chiêu Dã.
Ngọc Chi thoáng suy tư, lẽ nào Văn Chiêu Dã cũng từng trêu ghẹo Lý thị? Xem ra những đồn đãi liên quan đến y đều là thật, người này quả thực vô cùng đáng khinh, ở phố hoa ngõ liễu quyến luyến bịn rịn còn chưa đủ, ngay cả người trong nhà cũng dám đá động, thật sự đáng ghét.
Ngọc Chi càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng đến khi Thái phu nhân gọi nàng, Ngọc Chi mới bừng tỉnh. Sau đó Kim thị và Lý thị ở bên cạnh đứng dậy hành lễ với nàng, một người không cam không nguyện, một người ôn hòa điềm nhiên, đồng thanh nói: “Xin chào đại tẩu.”
Ngọc Chi vội đáp lễ, thầm nghĩ chuyện này cũng thật sự hưởng ké hào quang của Văn Chiêu Lăng, mình mới có tí tuổi cũng trở thành đại tẩu người ta.
Thái phu nhân lại kéo Ngọc Chi dặn dò một hồi, trước là căn dặn nàng chăm sóc tốt cho Bá Ngọc, sau đó lại đột nhiên quay sang nói với Văn phu nhân: “Ta thấy Ngọc Chi vào cửa rồi sau này con cũng thoải mái, một vài việc có thể để cháu dâu cả ở bên cạnh phụ giúp, tới lúc đó cũng có thể ổn thỏa
giao phó cho con bé.”
Văn phu nhân lập tức cúi người với Thái phu nhân, “Con dâu đã nhớ.”
Ngọc Chi cũng vội hành lễ với Thái phu nhân, “Cẩn tuân lời dạy bảo của Thái phu nhân.”
Không cần nghĩ, ánh mắt Kim thị sau lưng đang nhìn nàng chắc chắn là không tốt đẹp gì. Lúc trước Ngọc Chi chưa vào cửa thì nàng ta có thể nói là một nửa đương gia, hiện giờ Ngọc Chi vào rồi thì với danh nghĩa dâu cả đẩy nàng ta sang một bên, tâm tình nàng ta sao có thể tốt chứ.
Thái phu nhân lại cùng Ngọc Chi chuyện trò vài câu, sau đó nói mình mệt, mọi người liền lục tục cáo từ rời đi. Ngọc Chi hơi lùi về sau một chút, để Văn phu nhân và phu thê Văn Chiêu Dã ra cửa rồi mới cất bước, đột nhiên người sau lưng nhẹ kéo góc áo nàng. Nàng quay đầu nhìn, Lý thị hướng nàng lộ ra nụ cười dịu dàng.
Ngọc Chi cũng cười với nàng ấy, nhất thời không biết nên xưng hô thế nào thì được. Bàn về tuổi tác, nàng nhỏ hơn nàng ấy, nhưng bàn về bối phận, nàng ấy là em dâu của mình, cũng thật sự hơi khó.
Lý thị dường như nhìn ra điểm khó xử của nàng, khẽ cười nói: “Đại tẩu gọi ta Lục nương là được, người trong nhà đều gọi ta một tiếng Lục nương, đây là nhũ danh của ta khi ở nhà mẹ đẻ.”
Ngọc Chi gật gật đầu, thở phào một hơi, “Vậy đỡ quá, ta gọi người Lục nương nhé.” Trước nàng còn định thân thiết bảo nàng ấy gọi mình Ngọc Chi, nhưng nhớ ra xưng hô “nãi nãi” trước đó có thể bị Kim thị lôi ra bình phẩm nên liền thôi.
Lý thị hơi lùi ra sau nửa bước cùng nàng ra cửa, thấy Thước Nha Nhi tiến lên nhận lễ gặp mặt do vị nhũ mẫu bên cạnh Thái phu nhân đưa, biết nàng sắp trở về liền mỉm cười với nàng, “Đại tẩu, hôm nay vừa gặp thực sự khiến Lục nương nảy sinh cảm giác thân thiết, sau này nếu đại tẩu không ghét bỏ, thường xuyên đến chỗ Lục nương ngồi chơi nhé.” Nói tới đây, dường như chợt nhớ tới điều gì, sắc mặt nàng ấy biến đổi, sau đó liền câm nín.
Ngọc Chi cảm thấy sắc mặt nàng có hơi kỳ lạ, nhưng nàng ấy không lên tiếng, bản thân mình cũng không tiện hỏi nên đành thuận theo lời nàng ấy cười gật đầu, “Việc đó chắc chắn rồi, ta cầu còn không được ấy. Lục nương có rảnh cũng phải thường đến chỗ ta chơi nhé.”
Sắc mặt Lý thị chuyển tốt, trên mặt lại khôi phục nụ cười, “Nhất định rồi.”
Ngọc Chi lại gật đầu với nàng, sau đó xoay người dẫn Thước Nha Nhi rời đi.
Lý thị vẫn đứng tại chỗ hồi lâu, vừa quay người cất bước trở về chỗ ở của mình được vài bước thì một người từ trong góc cạnh đó đi ra, nhìn nàng ấy cười châm chọc, “Lục nương, nàng thân thiết với đại tẩu của chúng ta nhanh ghê nhỉ.”
Lý thị chán ghét nhíu mày liếc hắn một cái, di dời tầm mắt, “Cứ tưởng nhị ca đã đi rồi, sao còn chưa ra cổng thế? Đúng rồi, ta quên mất, lúc này Câu Lan Viện còn chưa mở cửa mà.”
Văn Chiêu Dã bị nàng chặn lời mặt liền phiếm hồng, mất tự nhiên khụ một tiếng, “Từ nhỏ tới lớn nàng đều nói chuyện như vậy, nhưng ở trước mặt người khác lại giả vờ ngoan ngoãn dịu dàng.”
Lý thị tiến lên trước vài bước, vốn không hề nhìn y, “A Vinh không phải cũng vậy sao? Mấy người chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tính khí thế nào đều biết rõ, nhị ca nói mấy chuyện này làm gì.”
Văn Chiêu Dã híp mắt cười nhìn nàng lướt qua cạnh mình, đột nhiên như thể có điều suy nghĩ: “Chẳng qua vị đại tẩu hiện giờ lại không phải người từ bé lớn lên cùng chúng ta, phải không, Lục nương?”
Lý thị hơi dừng bước, nhưng không để ý đến y, đi thẳng về phía trước.
Văn Chiêu Dã nhìn theo bóng lưng nàng ấy dần xa, nụ cười trên mặt từ từ thu lại, kế đó tựa như nghĩ ra điều gì, vỗ mạnh đùi một cái, “Đúng rồi, sao mình lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.” Nói rồi vội vội vàng vàng đi về hướng chỗ ở của Văn Chiêu Lăng.