Tân Sinh

Chương 15


trước sau

Nghe ông nói vậy Tiêu Tuyết cảm thấy hơi tức giận: “Ba, Dịch Trạch đối xử với gia đình mình đã rất tốt rồi, căn biệt thự này ba nói thích thì anh ấy cho người trang trí lại rồi tặng cho ba, ba mở cửa hàng bán đồ dùng hàng ngày thì Trung Hiểu đã cho ba bao nhiêu đơn hàng lớn hả? Sao ba có thể như vậy chứ, cổ phiếu của Trung Hiểu là lợi ích lâu dài nếu ba bán đi là hết, đạo lý này ba có hiểu không!”

“Rầm” một tiếng Tiêu Tông Tín đặt mạnh chiếc ly xuống bàn: “Ba có gì mà không hiểu chứ! Sao con không nghĩ xem không phải nhờ ba thì con làm sao mà quen được Nhan Dịch Trạch? Nếu không nhờ con thì nó được như ngày hôm nay ư? Nói Trung Hiểu là của nhà họ Tiêu cũng không có gì quá đáng, con có biết đầu tư Hải Dương ra giá bao nhiêu để mua số cổ phiếu trong tay ba không? Giá cổ phiếu của Trung Hiểu là 27 đồng một cổ phiếu, họ ra giá 39 đồng một cổ phiếu để thu mua số cổ phiếu trong tay ba, năm trăm ngàn cổ phiếu bán hết là có khoảng gần 20 triệu tệ tiền mặt đấy, hơn nữa Nhan Dịch Trạch có rất nhiều cổ phiếu con bảo nó chia cho con một ít là được chứ gì, năm trăm ngàn cổ phiếu trong tay ba đối với nó mà nói chẳng là gì cả! Đúng rồi, những cổ đông mà con quen biết cho dù là lớn hay nhỏ con xem có ai đồng ý bán không, nếu có thì ba có thể lời thêm một mớ tiền trung gian.”

“Ba, ba đừng có tham tiền như vậy có được không, ba cứ vậy hoài thì sau này con và Dịch Trạch làm sao mà sống đây!” Tiêu Tuyết chịu không nổi sự tham lam của ba mình, mấy năm nay Dịch Trạch đã cho nhà mình biết bao nhiêu thứ cô cũng không thể nào đếm xuể, kết quả ba mình còn không biết thỏa mãn.

Tiêu Tông Tín không cho là vậy: “Khi nào con gả cho nó còn chưa biết, không cần động một chút là bênh vực tên họ Nhan đó đâu.”

Nước mắt của Tiêu Tuyết lập tức rơi xuống, cô bưng mặt khóc hu hu.

Nảy giờ không lên tiếng bà Vương Bân liếc chồng mình một cái rồi lập tức quay qua an ủi con gái: “Tiểu Tuyết, ba con không phải ý đó, ông ấy chỉ là thấy con và Dịch Trạch cũng bên nhau lâu vậy rồi, đến giờ cũng chưa có danh phận gì ba con lo cho con thôi, cũng là muốn kiếm thêm bao nhiêu hay bấy nhiêu, chúng ta chỉ có một mình con có bao nhiêu tiền sau này cũng đều là của con! Con cũng nên thúc giục Dịch Trạch đi, lỡ như nếu cậu ta thật sự không......”

“Sẽ không đâu, mẹ, Dịch Trạch nhẫn cũng đã mua tặng con rồi nè, chúng con nhất định sẽ kết hôn!” Tiêu Tuyết giơ tay lên để khẳng định, vừa là chứng minh cho mẹ mình xem cũng là để củng cố lòng tin của mình.

“Nhẫn thì có tác dụng gì chứ, bên người nó có khi nào thiếu phụ nữ đâu? Theo ba thấy thì con nên lấy lợi lộc từ nó càng nhiều càng tốt, mai mốt nếu thật sự kết hôn thì không nói, nếu không kết hôn cùng lắm thì đem chuyện năm xưa phơi bày ra ánh sáng, xem nó lấy đâu mặt mũi mà gặp người!”

“Con nói sẽ kết hôn thì chắc chắn sẽ kết hôn, những người phụ nữ đó đều là đồ hạ tiện không từ thủ đoạn đi mê hoặc Dịch Trạch, anh ấy chỉ là chơi đùa với họ mà thôi, mai con phải dạy sớm con không ở lại đây đâu.”

Tiêu Tuyết vừa nói vừa xách túi bước ra ngoài, lái xe quay về chỗ ở của mình.

Sau khi bữa tiệc ăn mừng kết thúc, Quan Hiểu Ninh và đồng nghiệp thu dọn xong mọi thứ thì đã gần 11 giờ khuya, Nhan Dịch Trạch cũng đã sớm ra về nghỉ ngơi dưới sự thúc giục của mấy người trợ lý.

Quan Hiểu Ninh lê những bước chân mệt mỏi trở về ký túc xá, để khỏi bị hỏi về việc giữa mình và Nhan Dịch Trạch cô cố tình đi chậm lại để đi sau cùng.

“Chị Hiểu Ninh, em sẽ không nói gì hết, chị cứ yên tâm.”

Quan Hiểu Ninh quay đầu lại nhìn Mã Phú Ba không biết khi nào đã đứng bên cạnh mình, chỉ thấy vẻ mặt cậu có vẻ còn căng thẳng hơn mình nhiều, tuy rằng rất ngượng ngùng nhưng cô vẫn nói: “Tiểu Mã, thật ra vừa rồi chỉ là hiểu lầm, sau này sẽ không xảy ra những chuyện này nữa.”

Mã Phú Ba thở ra một hơi dài: “Chị Hiểu Ninh, em sắp bị dọa chết rồi, em chỉ xem như cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không biết, chị và Nhan tổng như thế nào cũng không liên quan đến em.”

Quan Hiểu Ninh nghe xong cảm thấy vừa tức vừa mắc cười: “Em thật biết điều đấy.”

Mã Phú Ba cười hì hì, lại bắt đầu nói với Quan Hiểu Ninh về tiền tăng ca tối nay, khi hai người đi đến cổng của khu ký túc xá chuẩn bị chào tạm biệt thì thấy một chiếc xe màu đen đang từ từ chạy đến chỗ họ.

Mã Phú Ba chỉ liếc nhìn chiếc xe đó một cái ngay cả lời tạm biệt với Quan Hiểu Ninh cũng không nói, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa, để một mình Quan Hiểu Ninh ở lại cô thấy khó xử vô cùng, vì chiếc xe đó không phải của ai khác mà chính là xe của Nhan Dịch Trạch, mình vừa giải thích với Mã Phú Ba mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, như vậy thì sau này cô còn đâu mặt mũi mà gặp cậu ta nữa!

Vốn dĩ định mặc kệ chiếc xe ở kế bên, nhưng lại sợ bị người khác nhìn thấy đành phải bước nhanh đến chỗ chiếc xe đợi cửa sổ xe hạ xuống.

“Sao anh còn không về nhà?” Giọng nói của Quan Hiểu Ninh có chút tức giận.

Nhan Dịch Trạch đẩy cửa xe ra còn mình thì ngồi dịch sang bên kia: “Nhà cửa vắng vẻ lạnh lẽo anh không muốn về, nói chuyện với anh một chút đi.”

“Em bận rộn cả ngày rất mệt, bây giờ muốn về ký túc xá nghỉ ngơi, không có hơi sức đâu mà trò chuyện với anh.”

Nhan Dịch Trạch ngồi trong xe nhìn Quan Hiểu Ninh: “Hiểu Hiểu, em thật sự khác xưa rất nhiều, trước kia em chưa từng dùng thái độ này để nói chuyện với anh.”

Quan Hiểu Ninh bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tuy mấy năm nay em luôn sống trong môi trường khép kín, nhưng em cũng sẽ trưởng thành, anh không thể hy vọng suy nghĩ của em vẫn mãi dừng lại ở tuổi 19 được.”

“Anh không hề nghĩ như vậy, chỉ là anh cũng rất mệt rồi, em cứ thế ngồi cùng anh một lát cũng không được ư?”

Quan Hiểu Ninh thật sự không biết làm sao để từ chối anh nữa, chỉ đành thỏa hiệp bước lên xe.

Chỉ là sau khi 2,3 phút trôi qua, cô thật sự không chịu nỗi bầu không khí tĩnh lặng này nữa, quay qua nhìn Nhan Dịch Trạch đang nhắm mắt ngồi tựa lưng vào ghế như đã ngủ hỏi: “Nếu đã mệt mỏi như vậy tại sao anh không về nhà nghỉ ngơi?”

Nhan Dịch Trạch từ từ mở mắt ra than nhẹ: “Sáng sớm ngày mai còn có một cuộc họp khảo sát.”

“Khảo sát? Còn có người dám khảo sát anh nữa ư?”

“Anh muốn mở rộng thị trường nước ngoài của Trung Hiểu, nhưng có nhiều thành viên trong hội đồng quản trị của Trung Hiểu không đồng ý việc này, họ chỉ muốn giữ lấy thành tích hiện có không muốn đi nghĩ những bước phát triển lớn hơn, bộ phận tiêu thụ hoàn thành nhiệm vụ vượt chỉ tiêu cũng coi như là cộng thêm chút điểm cho anh trong cuộc biểu quyết ngày mai.”

Quan Hiểu Ninh lắc đầu tỏ vẻ không hiểu: “Em thấy trước cổng công ty chẳng phải ghi dòng chữ Quốc tế Trung Hiểu ư, như vậy không phải chứng tỏ công ty có thị trường nước ngoài ư? Hơn nữa anh là ông chủ anh làm gì còn cần sự đồng ý của người khác ư?”

Nhan Dịch Trạch cười: “Viết là Quốc tế Trung Hiểu thì có tác dụng gì chứ, nếu như cả cái tập đoàn mà lợi nhuận từ nước ngoài còn chưa đạt đến 20% thì đừng nói quốc tế hóa gì cả, chỉ là đang lừa mình dối người mà thôi. Còn nữa tuy anh là đổng sự trưởng kiêm chủ tịch, nhưng anh chỉ nắm giữ 31% cổ phần, những người trong hội đồng quản trị nắm giữ 35% cổ phần, còn 34% cổ phần còn lại do những cổ đông nhỏ lẻ nắm giữ, cho nên anh không có quyền tự quyết định đối với sự phát triển của tập đoàn. Anh muốn mở rộng sự phát triển của tập đoàn, những thành viên trong hội đồng quản trị lại sợ lỗ vốn, họ căn bản không dám mở rộng việc đầu tư. Hơn nữa có rất nhiều người xem thường anh, họ cảm thấy anh không có học lực lại không hiểu gì về kiến thức kinh doanh, cho rằng anh có được như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào sự may mắn nên họ không phục lắm.”

“Một việc hai việc thì có thể nói là nhờ sự may mắn, tập đoàn Trung Hiểu có quy mô lớn như vậy sao có thể nhờ sự may mắn mà phát triển được chứ, những người có suy nghĩ như thế quả là quá nông cạn rồi, anh có thể khiến số cổ phần của mình tăng thêm nữa được không?”

Ý cười trên môi của Nhan Dịch Trạch nhạt dần: “Họ không phải nông cạn, họ chỉ là muốn ngồi vào vị trí chủ tịch của anh mà thôi, họ cho rằng anh không xứng để lãnh đạo Trung Hiểu! Vả lại Trung Hiểu có quy định số cổ phần mà cá nhân nắm giữ không thể vượt quá 31%, sự biểu quyết của hội đồng quản trị cũng không phải dựa vào việc có nhiều hay ít cổ phần, mỗi người một phiếu bầu quyết định cuối cùng sẽ dựa vào số phiếu bầu, tuy anh là cổ đông lớn nhưng lúc biểu quyết cũng chỉ có một phiếu mà thôi, không có quyến ưu tiên.”

Quan
Hiểu Ninh suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy tại sao anh không đi thi lấy bằng cấp đi?”

“Hiểu Hiểu, với thân phận địa vị hiện giờ của anh muốn loại bằng cấp gì mà chẳng có chứ, nhưng có rồi thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu, những người xem thường mình thì vẫn sẽ xem thường mình thôi, vả lại anh cũng không muốn làm vậy, anh muốn sống thật với mình một chút!”

Quan Hiểu Ninh cũng không biết nói gì sau khi nghe những lời của Nhan Dịch Trạch, vì vậy hai người lại rơi vào trong im lặng.

“Hiểu Hiểu, em thật sự không đồng ý chấp nhận anh lần nữa ư?” Lần này đến lượt Nhan Dịch Trạch hỏi.

Quan Hiểu Ninh cắn môi suy nghĩ phải trả lời câu hỏi này như thế nào, thái độ thành khẩn khi nãy của Nhan Dịch Trạch khiến cô quyết định mình nên dứt khoát nói ra cách nghĩ của mình.

“Do không thoải mái, do không hợp nhau! Bây giờ giữa hai chúng ta đã có một khoảng cách quá xa, cách sống của anh luôn thể hiện chỗ bất đồng của hai chúng ta, tuy rằng em có thể miễn cưỡng khắc phục loại tình trạng này nhưng sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề thôi, vả lại em cũng không muốn chịu tội như vậy.” Cộng thêm việc không hề có một câu quan tâm hỏi han trong 6 năm nay cũng là một gút mắc trong lòng cô, đối với tình cảm của hai người cô đã không hề ôm hy vọng gì nữa, nhưng những lời này Quan Hiểu Ninh không thể nói cô sợ một khi nói ra không biết Nhan Dịch Trạch sẽ lại làm ra những việc gì nữa.

Nhan Dịch Trạch chau mày nói: “Hiểu Hiểu, có phải em đã suy nghĩ quá nhiều rồi không, em và anh ở bên nhau thì tất cả mọi thứ của em sẽ tự nhiên đồng bộ với anh thôi, anh nuôi em cũng là lẽ đương nhiên, em không cần lo nghĩ tới vấn đề tiền bạc, em muốn hòa nhập vào cuộc sống của anh cũng không phải là việc gì khó, học lực hay các loại nghi thức trong xã giao em muốn học cái gì thì học cái đó, vốn dĩ không cần phải tự ti.”

Quan Hiểu Ninh lắc đầu: “Em chưa từng nghĩ đến việc phải sống dựa vào đàn ông, sáu năm trước không có bây giờ càng không, vả lại là do khoảng cách giữa hai chúng ta khiến em không thoải mái, không liên quan đến việc anh có cho em tiền hay không.” Chính xác mà nói cô vốn dĩ chưa từng nghĩ đến việc trai gái yêu nhau hay sống chung với nhau mà không lấy kết hôn làm tiền đề, trước kia sở dĩ cô đồng ý dọn qua ở chung với Nhan Dịch Trạch cũng là vì anh ta hứa sẽ kết hôn với cô.

Mà bây giờ đề nghị của Nhan Dịch Trạch chỉ là để kiểm chấn lời nói của Đinh Nạp mà thôi, người đàn ông vốn dĩ dễ dàng hấp dẫn phụ nữ này đã trở thành một kẻ phong lưu đa tình thật sự, hơn nữa lúc nói chuyện cũng luôn bộc lộ sự tài giỏi trong vô thức, như vậy xem ra mình có thể từ bỏ triệt để lời hứa kết hôn của Nhan Dịch Trạch trong đêm xảy ra chuyện được rồi.

Xem như cô tỏ vẻ thanh cao cũng được, từ trong nội tâm cô thật sự không thể nào chấp nhận được cuộc sống xòe tay xin tiền đàn ông, vả lại còn là một người đàn ông không hề có quan hệ gì với mình, vừa không phải bạn trai cũng chẳng phải chồng mình.

Thái độ của Quan Hiểu Ninh cũng bắt đầu khiến Nhan Dịch Trạch mất hứng, bởi vì nụ hôn đó mà trong lòng anh vốn đang rục rịch nay càng không thể nhẫn nại, nếu không cũng sẽ không cố tình chạy đến đây đợi cô sau khi rời khỏi buổi tiệc, anh dự định đêm nay công phá triệt để phòng tuyến của Quan Hiểu Ninh nối lại duyên phận của 6 năm trước nhưng không ngờ Quan Hiểu Ninh lại cố chấp đến vậy, vì vậy giọng điệu của Nhan Dịch Trạch bắt đầu trở nên lạnh nhạt: “Nói vậy là em đang trừng phạt anh vì anh có sự nghiệp thành đạt?”

“Ý em không phải như vậy, anh đừng có bóp méo lời nói của em!” Quan Hiểu Ninh phát hiện tính cách vô lại của Nhan Dịch Trạch vẫn không hề thay đổi, rõ ràng là anh ta cứ quấn lấy mình nhưng vì không đạt được mục đích nên bây giờ quay ngược lại trách cứ mình, nhưng những lời này cô cũng chỉ nghĩ thầm trong lòng, chứ không có nói trước mặt Nhan Dịch Trạch.

“6 năm trước em đồng ý ở bên một người không tiền không thế như anh, nhưng bây giờ lại không thể chấp nhận một người có thể cho em cuộc sống không cần lo nghĩ, em cho rằng anh nên nghĩ như thế nào hả? Hiểu Hiểu, nếu anh đã nói là sẽ không bạc đãi em thì em cũng không nên cố khiến anh hứa một số việc mà không thực tế. Đúng là anh từng nói là sẽ kết hôn với em, nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy rồi em không thể trông chờ vào anh còn có thể thực hiện lời hứa năm xưa, có rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, em hiểu không?” Do cực kỳ bất mãn nên Nhan Dịch Trạch bắt đầu nghi ngờ Quan Hiểu Ninh là đang lạc mềm buộc chặt, anh hy vọng cô đừng có giữ khư khư cái ý nghĩ ngây thơ và bảo thủ hễ ngủ cùng nhau là phải kết hôn đấy nữa.

Quan Hiểu Ninh nhìn chằm chằm Nhan Dịch Trạch, trên mặt cũng đầy vẻ tức giận: “Em không có ý nghĩ nào không thực tế cả, càng không trông mong có thể lấy được gì từ anh, nếu như sau này chúng ta không gặp nhau nữa thì em sẽ rất cảm kích anh, ngày mai em cũng phải đi làm em không thể ngồi trò chuyện tiếp với anh được rồi, tạm biệt!”

“Lái xe.” Nhan Dịch Trạch mặt đầy tức giận nhìn Quan Hiểu Ninh bước xuống xe chạy vào cổng ký túc xá, thì lập tức trầm giọng bảo Trương Côn lái xe rời khỏi.

Sau khi quay về ký túc xá Quan Hiểu Ninh đã không còn để tâm đến cuộc nói chuyện không được vui vẻ với Nhan Dich Trạch khi nãy nữa, chỉ là cô có thói quen đi ngủ vào lúc 21h30, lúc quay về từ hội trường buổi tiệc cô còn liên tục ngáp vài cái nhưng bây giờ lại không buồn ngủ tí nào.

Nghe tiếng ngáy của Đại Quế Hà, Quan Hiểu Ninh chắc chắn tối nay mình không thể nào ngủ được rồi, vì vậy lôi điện thoại ra chuẩn bị xem tin tức thì đột nhiên nghĩ đến Vu Diên Danh, cô mở trang web ra gõ ba chữ Vu Diên Danh để tìm kiếm, kết quả tìm được khiến cô rất ngạc nhiên, không ngờ Vu Diên Danh lợi hại như vậy tên tuổi của anh không chỉ nổi tiếng trong nước mà cả quốc tế nữa, như vậy xem ra bản thân thật sự may mắn có thể có được sự chỉ bảo của anh ấy, vậy cô nhất định phải nắm bắt cơ hội này mà học những kiến thức thật thụ!

Nghĩ đến đây cô lại nhớ đến nhiệm vụ mà Vu Diên Danh giao cho mình, giờ mới phát hiện vì vội quá nên cô đã quên đem bút vẽ và vở phác thảo về, chán nản mà vỗ đầu mình một cái, nhắc nhở bản thân ngày mai nhất định phải gọi điện cho Vu Diên Danh để lấy đồ về, sau đó bắt đầu nhớ lại từng chi tiết nhỏ trong ý tưởng của mình hy vọng đạt được hiệu quả tốt nhất, cứ thế suy nghĩ này nọ rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, Nhan Dịch Trạch mở mắt ra nhìn trừng trừng lên trần nhà, theo lý mà nói đối với đàn ông được thức dậy từ trong những cơn khoái cảm đó là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng đó là đối với tình trạng có mỹ nữ bên người chiến đấu kịch liệt bằng đạn thật súng thật, chứ tuyệt đối không phải trong giấc mộng xuân như thế này.

Buồn bực ngồi dậy vén chăn ra nhìn, Nhan Dịch Trạch không muốn tin mình lại mộng tinh, tình huống như thế này căn bản không nên xảy ra, những người phụ nữ muốn ngủ cùng anh đếm không xuể, thế nào đi nữa thì anh cũng không đến nỗi vì đói khát quá độ mà phải dựa vào giấc mơ để giải quyết vấn đề sinh lý.

Nhưng cảnh kích tình triền miên của anh và Quan Hiểu Ninh trong giấc mơ còn chưa biến mất, xúc cảm vô cùng chân thật ấy còn lưu lại trong lòng bàn tay, đây cũng không phải lần đầu tiên anh mơ mình cùng Quan Hiểu Ninh ôm ấp triền miên thâu đêm, bắt đầu kể từ cái ngày mà anh dùng cơm ở nhà ăn thì anh đã thường mơ thấy những cảnh tượng như thế này, anh cũng không phải chưa từng nghĩ đến cách giải quyết, anh từng tìm phụ nữ chỉ là không phải cảm giác đó nên không có hứng và giấc mơ vẫn xuất hiện như cũ không thay đổi.

Lại nhớ đến cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ của hai người vào tối qua, Nhan Dịch Trạch nhận rõ hiện thực, anh cần phải đi xin lỗi sau đó tiếp tục nghĩ cách khiến Quan Hiểu Ninh hồi tâm chuyển ý!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện