Đứng sau lưng Nhan Dịch Trạch, chóp mũi và lòng bàn tay của Quan Hiểu Ninh ra đầy mồ hôi, vì những người theo đám phóng viên đến đây xem náo nhiệt ngày càng nhiều, vả lại nhìn dáng vẻ của Nhan Dịch Trạch bây giờ nào giống như đang bịt miệng đám phóng viên, rõ ràng là muốn để lộ thân phận của cô ra, cho dù bây giờ cô đang rất lo lắng sốt ruột nhưng lúc này cũng không thể kéo tay Nhan Dịch Trạch chạy được, cô hết sức lo lắng mà cúi đầu xuống giờ cô chỉ đành phó mặc cho trời mà thôi.
Lúc này đám phóng viên đã nôn nóng lắm rồi có người đã bắt đầu đưa ra câu hỏi: “Nhan tổng, khoảng thời gian gần đây đã có khá nhiều người từng nhìn thấy ngài và vị tiểu thư ở sau lưng ngài cùng xuất hiện ở nhiều nơi, trên mạng cũng đã có người đăng tải hình ảnh, không biết hôm nay ngài có thể cho chúng tôi biết mối quan hệ giữa ngài và vị tiểu thư này là mối quan hệ gì không ạ?”
Sau khi nghe xong câu hỏi của phóng viên biểu hiện trên mặt của Nhan Dịch Trạch vẫn rất ôn hòa: “xem ra mọi người cũng thẳng thắn quá nhỉ, vậy thì tôi sẽ giải thích một chút cho mọi người, vị tiểu thư này là người bạn tốt quen biết lâu năm của tôi, tôi không muốn vì có mối quan hệ với tôi mà mọi người đi quấy nhiễu đời sống riêng của cô ấy, cho nên xin mọi người đừng tiếp tục truy hỏi bất cứ gì về cô ấy nữa, bao gồm họ tên của cô ấy tôi cũng sẽ không trả lời.”
“Vậy ngài có thể nói một chút về quan hệ giữa ngài và cô ấy là như thế nào đươc không ạ? Hai vị rốt cuộc là bạn bè như thế nào ạ?” những người có mặt ở đây đều biết là Nhan Dịch Trạch đang bảo vệ người phụ nữ đứng sau anh và thay cô giữ bí mật, nhưng mà nếu đã là phóng viên thì đương nhiên sẽ rất am hiểu về chiến thuật hỏi quanh co, không hỏi bản thân người đó thì cũng có thể nói bóng nói gió mà.
“Cái gì cũng nói.” Nhan Dịch Trạch chỉ tiết lộ bốn chữ.
“Có thể nói cụ thể chút được không?” Dù cho câu trả lời của Nhan Dịch Trạch đã khiến người ta kinh ngạc lắm rồi, nhưng vẫn có người chưa chịu buông tha muốn thám thính thêm một ít tin tức nữa.
Nhan Dịch Trạch mỉm cười gật đầu: “Có thể, cụ thể chút thì có thể nói là vô cùng thân thiết.”
“Ngoại trừ là bạn bè thì hai người có qua lại gì trong việc làm ăn hay có mối quan hệ nào khác nữa không?”
“Trong việc làm ăn thì không có, nhưng mà tôi thiếu nợ cô ấy, cô ấy còn là chủ nợ của tôi.”
Lúc này trong đám người liên tục có người phát ra tiếng thán phục, Nhan Dịch Trạch mà lại đi nợ tiền người khác đây đúng là một tin hot đấy, người phụ nữ này rốt cuộc là thần thánh phương nào đây!
Đầu của Quan Hiểu Ninh lại cúi thấp, hơn nữa cô biết Nhan Dịch Trạch đang nói đến việc cho mình 6 triệu, nhưng mà con người này cũng nói bậy quá rồi đấy, 6 triệu đó là do anh ta cứ khăng khăng đòi cho mình cơ mà, muốn cho thì cho không cho mình cũng không cần, anh ấy lại dám nói mình là chủ nợ của anh quả thật là nói bậy!
Qua một lát sau thấy không ai lên tiếng, Nhan Dịch Trạch nói tiếp: “Tôi mời mọi người tới đây không có ý gì khác, chủ yếu chỉ là để nói rõ cho mọi người biết vị tiểu thư đứng sau lưng tôi đây là một người rất quan trọng đối với tôi đồng thời cũng là một người bạn rất thân, để tránh ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai chúng tôi, tôi hy vọng mọi người đừng vì hiểu lầm mà đi đăng những tin không hề có thật.”
Đám phóng viên ai cũng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý của Nhan Dịch Trạch, nhưng mà họ vẫn còn có nghi vấn: “Nhan tổng, lúc trước những người bạn gái xuất hiện bên cạnh anh cũng rất nhiều, tại sao lần này phải đặc biệt giải thích như vậy chứ?”
Vấn đề này khiến Nhan Dịch Trạch trở nên nghiêm túc hẳn lên: “Vì người bạn này của tôi không giống với những người phụ nữ khác, tính cách của cô ấy rất đơn giản cũng rất đơn thuần, không giống với những người phụ nữ khác họ biết cách để bảo vệ mình, tôi không mong muốn sự lý giải quá đáng của mọi người khiến cho cô ấy cảm thấy bị quấy nhiễu, cho nên tôi cần phải nói rõ ràng trước, tin tức cũng được mà hình ảnh cũng được tôi hy vọng mọi người đều không nên đăng tải gì cả.”
Lúc này tất cả các phóng viên mới hiểu là thì ra Nhan Dịch Trạch không phải muốn cho họ tin tức sốt dẻo gì cả, mà là đang phong tỏa tin tức trá hình, nhưng mà mọi người đã làm phóng viên nhiều năm vậy rồi tất nhiên là ít nhiều cũng biết được tính tình của Nhan Dịch Trạch, nếu ngày mai thật sự đăng tin mà không màng đến lời cảnh báo của ngày hôm nay thì hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng, cho nên mặc dù là có được nguồn tin hết sức giật gân cũng chỉ có thể nghe rồi thì thôi, hơn nữa có người còn bắt đầu xóa những tấm hình vừa chụp được ngay tại chỗ.
Nhan Dịch Trạch rất hài lòng mà gật gật đầu, sau đó quay đầu lại mỉm cười nhìn Quan Hiểu Ninh, Quan Hiểu Ninh không ngó ngàng đến anh nhưng trong lòng cô thật sự là nhẹ nhõm đi rất nhiều.
“Nhan tổng, tôi có thể hỏi thêm một vấn đề nữa không ạ?”
Nhan Dịch Trạch quay mặt lại nhìn người phóng viên vừa mới lên tiếng một cái nói: “Có thể.”
“Nghe nói hội đồng quản trị của Trung Hiểu đã phủ quyết kế hoạch đầu tư nước ngoài của anh, đó có phải là thật không ạ?”
“Đó là sự thật, quyết định của hội đồng quản trị cũng là vì nghĩ cho lợi ích của tất cả các cổ đông của Trung Hiểu, tôi có thể lý giải, nhưng mà tôi cũng sẽ suy nghĩ lại phương hướng phát triển của Trung Hiểu trong tương lai, vạch ra một chiến lược mới để tất cả các thành viên trong hội đồng quản trị đều thấy hài lòng.” Sau khi trả lời xong câu hỏi này Nhan Dịch Trạch liếc nhìn Hứa Hướng Dũng một cái.
Hứa Hướng Dũng lập tức đi đến giữa đám phóng viên và cười nói: “Tối nay Nhan tổng chỉ là khách mời nên không tiện trả lời quá nhiều câu hỏi, và cũng lần nữa kính nhờ mọi người đừng đăng bất cứ tin tức gì về bạn của Nhan tổng, thứ ba tuần sau Trung Hiểu sẽ khai trương trung tâm thương mại ở đường Lâm Xương, đến lúc đó mọi người nhớ qua ủng hộ đấy, Nhan tổng sẽ phát lì xì.”
Lần này thì mọi người ai cũng nở nụ cười trên môi cả, và rất khâm phục cách xã giao của Nhan Dịch Trạch.
Nhan Dịch Trạch cũng thấy rất hài lòng với cách xử lý của Hứa Hướng Dũng, cũng không nói thêm gì nữa mà ôm lấy eo của Quan Hiểu Ninh bước ra ngoài.
Tiêu Tuyết “bộp” một cái quăng di động của mình qua bên ghế lái phụ, cô ra khỏi khách sạn nhưng chưa lái xe rời khỏi, Nhan Dịch Trạch và Quan Hiểu Ninh còn ở bên trong thì cô sao mà yên tâm về nhà được.
Nãy giờ cô luôn ngồi trong xe, cho đến khi xem hết đoạn video Nhan Dịch Trạch trả lời câu hỏi của phóng viên do trợ lý của cô gửi qua và tức đến chịu không nổi nữa quăng luôn chiếc điện thoại.
Nhan Dịch Trạch nói Quan Hiểu Ninh không giống những người phụ nữ khác cô cần được bảo vệ, vậy vị hôn thê là cô đây thì được xem là gì đây! Tại sao từ đó tới giờ anh ấy chưa từng xem trọng mình như vậy!
Còn nữa Quan Hiểu Ninh sao mà có thể đơn thuần được, nếu cô ta thật sự là đơn thuần thì sẽ không cố ý giấu diếm chuyện ở bên Nhan Dịch Trạch trước mặt mình, nếu cô ta thật sự đơn thuần liệu có ăn mặc diêm dúa như vậy để cướp đi sự chú ý của mọi người dành cho mình không?
Người cùng Nhan Dịch Trạch gầy dựng Trung Hiểu là cô—Tiêu Tuyết, Trung Hiểu có được như ngày hôm nay cô— Tiêu Tuyết cũng có công lao, Quan Hiểu Ninh thì có tư cách gì mà chạy đến hòng cướp đoạt người đàn ông mà cô yêu! Chẳng lẽ với điều kiện ưu việt như Vu Diên Danh vậy mà còn chưa thể làm hài lòng cô ta ư! Không lẽ mình đã hứa là sẽ giúp cô ta có được cuộc sống tốt vẫn còn chưa đủ khẳng khái sao! Tại sao cô ta còn phải bám lấy Nhan Dịch Trạch không buông chứ!
Bây giờ điều duy nhất khiến cô cảm thấy được an ủi đôi phần chính là việc Nhan Dịch Trạch chỉ thừa nhận Quan Hiểu Ninh và anh là quan hệ bạn bè mà thôi, có lẽ trong lòng anh vẫn còn để ý đến mình, đều do Quan Hiểu Ninh không biết tự lượng sức mà si tâm vọng tưởng Nhan Dịch Trạch còn có thể nối lại tình xưa với cô ta.
Tiêu Tuyết cắn môi thề trong lòng rằng nếu Quan Hiểu Ninh dám tranh đoạt Nhan Dịch Trạch với mình, vậy thì cô sẽ khiến cho người phụ nữ giả vờ xưng là bạn tốt của mình này sống không bằng chết!
“Bụp! bụp!” Đột nhiên có người gõ vào cửa sổ xe, Tiêu Tuyết bị dọa hết hồn, cô vội nhìn ra bên ngoài.
Thì ra là Vu Diên Danh, Tiêu Tuyết ấn nút mở cửa sổ xe ra còn chưa kịp mở miệng thì Vu Diên Danh đã cười nói: “Không có dọa em sợ chứ, anh ra ngoài này hít thở không khí thấy em ra ngoài cũng lâu rồi mà vẫn còn chưa khởi động xe rời khỏi nên mới qua đây xem thử, không có gì thì tốt rồi.”
Vu Diên Danh có chút mất tự nhiên, anh không rành nói dối thật ra sau khi show trình diễn thời trang kết thúc thì anh vẫn luôn dõi theo cô, cho đến khi Nhan Dịch Trạch xuất hiện đưa Quan Hiểu Ninh đi anh mới có thời gian đi tìm Tiêu Tuyết nãy giờ không thấy xuất hiện, thấy cô nhăn mặt đứng nói chuyện cùng một người phụ nữ rồi sau đó rời khỏi khách sạn, kế đó ngồi vào xe rất lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, anh thật sự thấy lo lắng nên đã bịa sẵn một lý do ở trong lòng rồi mới vội chạy qua đây xem.
Nhìn thấy dáng vẻ của Vu Diên Danh khiến Tiêu Tuyết ngẩn ra một lát, sau đó mới miễn cưỡng cười nói: “Em cũng cảm
thấy bên trong quá ồn ào nên muốn ra đây yên tĩnh một lát.”
Xác định Tiêu Tuyết không sao cả lại nói thêm vài câu Vu Diên Danh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi bắt đầu nói đùa: “Anh còn thê thảm hơn em đây này, đến cả bạn nhảy cũng bị người khác cướp mất rồi.”
“Anh đang nói Hiểu Ninh ư?” Tiêu Tuyết giả vờ tỏ vẻ không biết gì cả mà hỏi.
“Ừ, bị Nhan Dịch Trạch dẫn đi mất rồi, anh thật không ngờ Hiểu Ninh lại quen biết Nhan Dịch Trạch, nói đến chuyện này thì cũng có chút hiểu lầm đấy, lúc trước anh còn tưởng em là bạn gái của Nhan Dịch Trạch nữa đấy.”
Tiêu Tuyết ngẩn ra nhìn Vu Diên Danh một lát rồi mới nói: “Anh vào đây ngồi với em một lát đi.”
Vu Diên Danh sớm đã muốn được như vậy, không nói gì nhiều nhanh chóng đi vòng qua đầu xe mà mở cửa bên ghế lái phụ ra ngồi vào, cười đến nheo cả mắt lại: “Có thể ngồi tâm sự với mỹ nữ anh cầu còn không được nữa là.”
Tiêu Tuyết không cười, cô rất nghiêm túc mà hỏi Vu Diên Danh: “Vu Diên Danh, anh nói thật với em đi anh có đối đãi thật lòng với Hiểu Ninh không?”
Vu Diên Danh cũng thu lại ý cười trên mặt mình rồi nói: “Đương nhiên, đừng tưởng anh và Hiểu Ninh mới quen biết không bao lâu, nhưng anh thật lòng muốn giúp cô ấy, muốn cô ấy thực hiện được ước mơ của mình trở thành một nhà thiết kế thời trang, cô ấy là một cô gái rất dễ khiến người ta thích.”
“Nghe anh nói thế thì em yên tâm rồi, bây giờ em có chuyện muốn nói với anh.” Câu trả lời chắc như đinh đóng cột của Vu Diên Danh khiến Tiêu Tuyết nảy ra một chủ ý.
“Chuyện gì vậy?” Vu Diên Danh không ngờ hôm nay mình lại may mắn đến vậy, có thể tiến thêm một bước tiếp xúc gần với Tiêu Tuyết, bình thường hai người chỉ bàn chuyện công việc làm gì có cơ hội để nói chuyện riêng.
Tiêu Tuyết cau mày lại ánh mắt đột nhiên trở nên sầu muộn: “Thật ra anh không có hiểu lầm, em và Dịch Trạch đã ở bên nhau 6 năm rồi, vả lại em và anh ấy cũng đã đính hôn, chỉ là không có công khai mà thôi.”
Cô nói như vậy với Vu Diên Danh, trong lòng của cô cũng cho là vậy, nếu không ngoài lý do này Nhan Dịch Trạch không có lý do nào để không công khai mối quan hệ giữa hai người.”
Lời nói của Tiêu Tuyết đối với Vu Diên Danh mà nói chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang, anh há hốc miệng ngẩn ra nhìn Tiêu Tuyết mà không biết làm thế nào, một lúc lâu sau mới nói lắp: “Vậy, vậy vừa rồi Nhan Dịch Trạch và Hiểu Ninh là chuyện gì?’
Tiêu Tuyết đau khổ mà nhắm mắt lại: “Những gì em nói sau đây em hy vọng anh có thể giữ bí mật giúp em, cũng cầu xin anh hãy cứu lấy Hiểu Ninh.”
“Bảo anh giữ bí mật anh có thể giúp em, nhưng em nói cứu Hiểu Ninh là sao?”
Tiêu Tuyết còn chưa lên tiếng thì nước mắt đã không tiếng động mà lăn trên khuôn mặt cô ấy: “Vì Dịch Trạch không thể nào thật lòng đối đãi với Hiểu Ninh, hiện giờ anh ấy đối tốt với cô ấy hoàn toàn là vì xuất phát từ sự áy náy, sợ cô ấy không chấp nhận được sự thật em và anh ấy ở bên nhau.”
Vu Diên Danh nghe xong cảm thấy có chút mơ hồ và có chút đau lòng cho sự bất lực của Tiêu Tuyết, nhưng anh cũng không có truy hỏi mà rất nhẫn nại đợi Tiêu Tuyết cho anh một đáp án.
“Chắc chắn anh không biết Hiểu Ninh từng là bạn gái của Dịch Trạch, tất cả những biến cố đều xảy ra từ 6 năm trước……”
Những gì mà Tiêu Tuyết kể tiếp theo sau đó khiến Vu Diên Danh vô cùng kinh ngạc, rất lâu cũng chưa thể lấy lại tinh thần từ sự việc mà vừa rồi mình nghe thấy.
“Ý em nói là Hiểu Ninh vì Nhan Dịch Trạch mà đã từng ngồi tù 6 năm, sau đó trong lúc cô ấy ngồi tù em và Nhan Dịch Trạch đã nảy sinh tình cảm, hai người cùng phấn đấu sáng lập ra tập đoàn Trung Hiểu, bây giờ Hiểu Ninh ra tù rồi nhưng vẫn đối với Nhan Dịch Trạch lưu luyến không quên, mà em và Nhan Dịch Trạch xuất phát từ sư áy náy nên không nhẫn tâm khiến cô ấy bị tổn thương lần nữa, cho nên cứ luôn giấu diếm cô ấy chuyện hai người ở bên nhau?”
Tiêu Tuyết gật đầu: “Vâng chính là như vậy, em cũng biết mình và Dịch Trạch rất có lỗi với Hiểu Ninh, nhưng mà chuyện tình cảm chúng tôi cũng không thể nào khống chế được, em và anh ấy cũng đã đấu tranh rất lâu, cuối cùng cảm thấy không thể nào rời khỏi đối phương được nên mới quyết định ở bên nhau, cũng vì vậy nên mới không công khai tin tức đính hôn. Bây giờ Hiểu Ninh tưởng rằng Dịch Trạch vẫn còn thích cô ấy như 6 năm trước, còn xem anh ấy như bạn trai của mình, như thế khiến cho em và anh ấy đều cảm thấy rất khó xử và rất đau khổ. Diên Danh, em cầu xin anh đừng vì chuyện Hiểu Ninh từng ngồi tù mà có thành kiến với cô ấy, ba mẹ cô ấy vì cảm thấy mất mặt nên đã bỏ rơi cô ấy, em và Dịch Trạch thật sự không thể để cô ấy chịu bất kỳ tổn thương nào nữa, em rất hiểu Hiểu Ninh ngoại trừ Dịch Trạch ra anh là người đàn ông duy nhất có thể đến gần cô ấy, cho nên em cầu xin anh hãy giúp đỡ cô ấy, đừng để cô ấy cứ chìm đắm trong sự hoang tưởng của mình nữa.”
Vu Diên Danh cảm thấy rất khó xử trước sự cầu xin của Tiêu Tuyết, anh không hề có ý xem thường Quan Hiểu Ninh, cô ấy cũng không phải vì giết người phóng hỏa mà ngồi tù thì có gì mà mất mặt chứ, vả lại những gì mà cô ấy gặp phải cũng đáng để người khác thông cảm.
Ngược lại là do Nhan Dịch Trạch không làm tròn trách nhiệm của một người đàn ông, nếu đã quyết định ở bên Tiêu Tuyết thì nên dũng cảm đối mặt mà tìm cách giải quyết, mà anh ta lại chọn cách trốn tránh hiện thực, nếu cứ như vậy thì hai người phụ nữ mà mình quan tâm đều sẽ phải chịu tổn thương.
Trong lúc anh đang do dự không quyết thì Nhan Dịch Trạch và Quan Hiểu Ninh xuất hiện ở trước cửa lớn của khách sạn, anh và Tiêu Tuyết lập tức nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng dựa vào nhau ở đằng kia.
“Như thế nào, mọi chuyện đều được giải quyết rồi đấy, giờ thì em yên tâm được rồi chứ.” Nhan Dịch Trạch như muốn tranh công mà nhìn Quan Hiểu Ninh.
Quan Hiểu Ninh mới không thèm cảm kích anh, nếu không phải Nhan Dịch Trạch cứ lôi kéo cô đi khắp hội trường thì làm gì có chuyện phiền phức thế này.
“Anh có đi cùng em không?” Quan Hiểu Ninh hy vọng anh sẽ không đi cùng mình.
Nhan Dịch Trạch như biết rõ mà cười cười giúp Quan Hiểu Ninh mở cửa sau xe và nói: “Anh đã hẹn người ta bàn chuyện làm ăn, anh bảo Trương Côn đưa em về ký túc xá trước.”
Cuối cùng tâm trạng của Quan Hiểu Ninh cũng tốt lên được một chút, chỉ nói một câu tạm biệt rồi liền ngồi vào trong xe, chỉ là chưa đợi Nhan Dịch Trạch đóng cửa xe lại thì cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, vì vậy lập tức gọi Nhan Dịch Trạch lại: “Đợi một lát, em quên lấy khăn choàng rồi.”
“Nếu em cảm thấy lạnh thì mặc đỡ áo khoác của anh đã, đưa thẻ cho anh, lát anh lên lấy giúp em, đợi khi nào anh rảnh sẽ đem qua cho em.”
Quan Hiểu Ninh sợ Nhan Dịch Trạch bận trăm công ngàn việc sẽ quên mất nên nói: “Vẫn là em nên tự lên lấy thôi, anh bận rộn như vậy lỡ anh quên thì sao.”
Nhan Dịch Trạch nói: “Phiền phức như vậy làm gì, nếu mất rồi thì anh sẽ mua lại cho em cái khác, mua bao nhiêu cái cũng được.”
“Như vậy sao được, chiếc khăn choàng đó là do Vu Diên Danh tự thiết kế đấy, anh ấy tặng cho em để phối với bộ lễ phục của em, tuyệt đối không thể làm mất được.”
Sắc mặt của Nhan Dịch Trạch lập tức trở nên khó coi, giơ tay giật lấy chiếc thẻ giữ đồ của cô rồi lại ấn cô ngồi vào trong xe: “Đừng đi qua đi lại nữa, anh sẽ lấy giúp em, em về trước đi. Trương Côn, lái xe đi đi.”
Không cho Quan Hiểu Ninh có cơ hội để nói chuyện tiếp, Nhan Dịch Trạch trực tiếp bảo tài xế cho xe chạy.
Đợi chiếc xe rời khỏi, anh mới nhăn mặt đi vào trong khách sạn, tiện tay quăng chiếc thẻ giữ đồ vào trong thùng rác.
Chỉ là một chiếc khăn choàng rách mà thôi, sau khi lên trên anh sẽ cho người trực tiếp đốt nó!
Vu Diên Danh ngồi trong xe sau khi nhìn thấy cảnh đó, lại nghĩ tới mối quan hệ day dưa không dứt giữa Quan Hiểu Ninh và Nhan Dịch Trạch, anh đau lòng cho người con gái đã từng gặp nhiều khó khăn trắc trở này, đồng thời cuối cùng cũng hạ được quyết tâm.
Anh quay mặt lại nhìn vẻ mặt đầy đau thương của Tiêu Tuyết, dùng giọng điệu hết sức kiên định mà nói: “Chuyện này anh chắc chắn sẽ giúp!”