Hộp kính của anh so với hộp kính bình thường rộng hơn rất
nhiều, trên măt hộp là vải nhung màu lam đậm, bên trong là vải lót màu
trắng, mà tấm ảnh kia, dường như là chụp trên một mặt cỏ xanh ngát, màu
xanh nổi bật vô cùng thu hút, cho nên mới khiến Hứa Kha phải liếc mắt
nhìn trộm một cái.
Cô đứng không gần lắm với bàn làm việc, cho nên nhìn không được rõ
lắm. Chỉ nhìn thoáng qua một cái, hình như là ảnh của một người con trai mặc áo trắng thì phải.
Cô quay về bàn trà, ngồi trên chiếc ghế mây cười trộm. Này Tấm ảnh
này chắc chắn không phải là bức ảnh lí do của việc Chương Uyển Nhược đá
anh đi, bởi vì người trên ảnh rõ ràng là một người con trai. Nhưng người mà anh trân quý dến mức để cả ảnh trong hộp kính sẽ là ai đây?
Chẳng lẽ là chính anh ta?Hay là người anh thích bây giờ lại là đàn
ông? Hứa Kha cảm thấy hai cái khả năng này, đều có chút không ổn, vì
thế, nhịn không được rất muốn cười to.
Thẩm Mộ cầm một ấm trà đi tới, ngồi đối diện cô, đổ nước nóng vào trà xanh. Sau khi rửa trà rồi đổ lượt nước thứ nhất đi, mới rót ra chén đầu tiên.
Trong nước nóng 80 độ, lá trà từ từ nở căng ra giống như những câu chuyện cũ sắp trào tới.
Vẻ mặt cô không đổi sắc, trong lòng cũng chẳng có chút gì chấn động.
Xa cách 6 năm vậy mà anh vẫn còn nhớ rõ sở thích của cô. Cô không
thích uống lượt nước trà thứ nhất, chỉ thích uống lượt nước trà thứ hai. Không nhớ đã từng đọc ở đâu vị ngọt của lượt nước trà thứ hai giống như vị ngọt của tình yêu, cô thích nhất là hương vị trong ngọt còn có cả
một chút đắng chát này.
Anh chuyên tâm ngâm trà vào nước, thần sắc chăm chú giống như đang
làm một công việc cực kì quan trọng, dáng vẻ đó, không thể phủ nhận vô
cùng động lòng.
Hứa Kha dời ánh mắt, từ trong túi xách lấy ra một chiếc phong bì đưa cho anh.
Anh nâng mi mắt lên, hỏi: "Cái gì vậy?"
"Tiền."
Anh nhếch môi một cái, thuận tay cầm lấy phong bì đặt sang một bên,
dáng vẻ không chút để ý của anh so với khi ép nợ trong đinệ thoại vừa
nãy quả thực dường như không phải là cùng một con người. Trong lòng Hứa
Kha có chút không thoải mái, rõ ràng con người rõ ràng không hề thiếu
chút tiền nhỏ nhoi này ngày hôm sau lại lập tức gọi điện thúc giục giống nhau cô là một con nợ ăn quỵt vậy.
Thẩm Mộ đặt trà đến bên cạnh cô, sau đó tựa vào sau ghế, nhìn cô chăm chú.
"Kỳ thật, chỉ là anh muốn tìm một cái cớ để gặp em thôi."
Hứa Kha bỗng nhiên cảm thấy rất không tự nhiên. Trong đôi mắt anh có
một loại cảm giác cô không hiểu rõ khiến cô cảm thấy căng thẳng, cô giả
vờ như không hiểu ý của anh, nghiêm mặt nói: "Chuyện gì?"
Anh gợi tình nhìn cô, chậm rãi nói: "Gặp em, không bao giờ là vì việc gì cả."
KHẩu khí và thần sắc của anh cũng giống như ở một đêm vào sáu năm
trước. Một đêm đó đã lưu vào trong kí ức giờ đột nhiên lại sống dậy mạnh mẽ trong đầu. Hạnh phúc đến tận cùng cũng có thể biến thành nỗi đau
thấu tâm can, giống như một cây kim sắc nhọn, đâm vào tim đến mức thủng
lỗ chỗ.
Lòng cô vốn là rất bình tĩnh không hề có sóng gió nhưng đột nhiên lúc này lại trào lên một sự tức giận. Anh dựa vào đâu mà muốn gặp cô thì
nhất định cô phải đến? Anh nghĩ rằng cô đối với anh tình cũ khó quên hay là anh nghĩ vẫn có thể nắm chặt cô trong lòng bàn tay như trước đây?
Cô lập tức đứng lên nói: "Tôi về đây."
Anh đưa tay giữ lấy cổ tay cô, cũng đứng lên. Cô ngẩng đầu nhìn anh,
khuôn mặt tuấn lãng, đường nét rõ ràng, có vẻ gầy hơn sáu năm trước,
nhưng ngược lại vẻ cương nghị và quyết đoán lại tăng lên rất nhiều, anh
có một loại khí thế trời sinh là có thể nắm trong tay và thao túng những người khác, không giận mà uy.
Nhưng cô không còn là cô của sáu năm trước nữa, không thể để anh tùy ý nắm trong tay được.
Hứa Kha bực mình cười lại "Tôi không hề hận anh, nhưng cũng không
phải là tôi còn một chút ý tưởng nào với anh nữa. Anh tưởng rằng anh
muốn gặp ai là có thể gặp được sao? Đừng tưởng bản thân với ai cũng đều
có thể gọi là đến, đuổi là đi. Trả tiền anh xong rồi, tôi nghĩ chúng ta
có lẽ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa."
Cô nói xong mạnh mẽ vung tay ra. Lực đạo của anh rất mạnh, cổ tay cô vẫn bị anh giữ chặt trong lòng bàn tay.
Cô nhìn anh căm giận, anh cũng không có chút nào muốn nhượng bộ nhìn
lại cô. Khoảnh khắc này tầm mắt hai người giao nhau ở cùng một điểm, cả
hai đều có vẻ kiên cường và quật cường, giống như một mạch nước ngầm
không có ai muốn nhượng bộ.
"Bỏ tay ra." Cô nói một lần nữa, nhưng vẫn chả có chút động tĩnh nào.
Anh đột nhiên kéo cổ tay cô, mạnh mẽ ôm cô chặt vào lòng.
Cô vừa sợ hãi vừa tức giận, hai cảm xúc đố hợp lại cùng một chỗ tạo
thành sức mạnh phản kháng, không ngờ cô càng phản kháng anh lại càng
dùng sức, lại còn cúi đầu hôn xuống nữa.
Hô hấp của anh dồn dập, ở trên môi cô trằn trọc dây dưa, dùng sức mút vào, giống như muốn hút đi toàn bộ sự tức giận lúc này cảu cô. Cô tức
giận đến mức run rẩy, môi vừa đau vừa tê dại, bị anh chèn ép đến mức
không thể nào phản kháng, vì thế không chút lưu tình cắn lên miệng anh,
một dòng máu tanh ngọt tràn ngập trong khoang miệng hai người. Anh dường như không hề hay biết, vẫn không chịu dừng lại.
Mãi đến khi cô sắp không thở nổi nữa, anh mới buông cô ra.
Đồng tử đen nhánh của anh, giống như ánh rạng đông hiện lên trong đêm tối không ánh sáng.
Hứa Kha giận dữ giơ tay, một tiếng "chát" vang lên.
Thời gian dường như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc này, cô nhìn anh kinh ngạc, cảm nhận được lòng bàn tay mình nóng rực lên. Anh đã từng
luyện võ karate, rõ ràng có thể tránh được một cái tát này.
Cô vội vàng xoay người, cầm lấy áo khoác trên giá treo quần áo, đi ra khỏi văn phòng.
Thang máy vẫn đứng ở tầng 36 như cũ, cô đưa ngón tay vào ấn một cái
nút, từng bước đi vào trong thang máy giống như từng bước thoát thân
khỏi cảnh sống chết phía trước, sức lực của cơ thể cạn kiệt. Cô nắm chặt lấy chỗ để tay của thang máy, cơ thể vẫn cứ run rẩy, rất lâu sau cũng
không thể bình ổn lại.
Đi ra khỏi Vân Đỉnh là bóng đêm tang thương, trong lòng cô có một
loại cảm giác buồn phiền mờ nhạt. Đây chỉ là một giấc mộng, một giấc
mộng cũ biến thành một ảo mộng khác mà thôi.
Khi về tới nhà, Lâm Dao đang ăn mì ăn liền. Nhìn thấy cô, cô nàng chỉ nhìn lướt qua một chút, sau đó không hé miệng nói câu nào, tiếp tục lật giở tờ báo.
Hứa Kha cảm thấy thái độ của cô nàng hôm nay chút kì lạ, nhưng tâm tư cô đã quá mệt mỏi rồi cho nên cũng lười nói chuyện, chỉ đơn giản rửa
mặt chải đầu một chút rồi đi và trong phòng ngủ.
Một đêm không biết có bao nhiêu giấc mộng cứ đan xen
làm loạn, vô cùng khó ngủ.
Hôm sau đến công ty, cô còn ngủ gật nữa chứ. Nhưng cổ phiếu ngày hôm
nay lại không có một lúc nào ngã giá. 600xxx cứ tặng vọt đến tận giữa
trưa, vượt qua cả giới hạn hàng ngày.
Ba ngày sau đó, 600xxx còn lên rất cao nữa, đáng tiếc vốn của Hứa Kha lại ít quá, cho nên chỉ giữ lại được một nửa nhưng ngược lại tâm trạng
cô khá bình ổn .
Chiều Thứ Sáu, Mạc Tiểu Tiểu gọi điện thoại đến.
"Anh tớ ngày mai phải đi rồi, hôm nay có một bữa tiệc chia tay, chờ
tớ tan sở , đi đón cậu và Trương Phỉ, chúng ta cùng nhau đến nhé."
Hứa Kha có chút do dự, không biết có nên đồng ý hay không. Lẽ ra, MẠc Tân Vũ sắp phải đi rồi, đến chia tay anh cũng đúng, nhưng Thẩm Mộ có đi hay không nhỉ?
"Có những ai vậy?"
"Không có người ngoài, chỉ có anh trai tớ, chương uyển Nhược, còn có
tớ, Trương Phỉ. Giống như một bữa cơm gia đình thôi, ăn xong rồi, chúng
ta còn có thể đi chơi."
Vừa nghe không có Thẩm Mộ, Hứa Kha lập tức thở phào nhẹ nhõm thuận miệng hỏi: "Ở đâu?"
"À, ở nhà hàng Ngộ Lư, ngay gần nhà tớ thôi, là một nhà hàng gia
đình, nhưng đồ ăn không hề kém hơn đồ ăn ở khách sạn 5 sao, cả một buổi
tối chỉ nhận hai bàn khách thôi, đồ ăn ngon hệt như nhà hàng Lệ Gia ở
BẮc Kinh."
Hứa Kha giật mình, đột nhiên lại nghĩ tới Dung Dung, hay là Ngộ Lư chính là chỗ của cô ấy?
HƠn 6 giờ, Mạc Tiểu Tiểu mới lái xe tới đón cô, tiện đường đi tới bệnh viện đón Trương Phỉ.
Dọc đường đi, Trương Phỉ nói rất nhiều, kể chuyện cười vô cùng hấp
dẫn, Hứa Kha cảm thấy anh chàng này thật sự rất hợp với Mạc Tiểu Tiểu.
Xe đứng ở trước cửa Ngộ Lư, Hứa Kha xuống xe, quả nhiên đúng là nơi lần trước Thẩm Mộ đưa cô tới.
Đại sảnh đã có hai người là Mạc Tân Vũ và Chương Uyển Nhược. Bất quá, giờ phút này, chương uyển nhược đã thân thiện hơn rất nhiều so với lần
trước, nhìn thấy ba người bước vào, khẽ mỉm cười.
Mạc Tân Vũ nhìn thấy Hứa Kha liền cười nói: "Anh cố tình bảo MẠc Tiểu Tiểu đưa em tới đây. Nhà hàng này mới khai trương , đồ ăn nấu quả thực
rất ngon, em trước kia chưa từng đến phải không?"
Hứa Kha cười khẽ gật đầu, ngồi ở bên cạnh Mạc Tiểu Tiểu.
Mạc Tân Vũ vẫy vẫy tay gọi bồi bàn, "Mang đồ ăn lên đi, người đã tới đủ rồi ."
Rất nhanh, đồ ăn tươi ngon đã được mang lên, thức ăn được đựng vào đồ sứ Thanh Hoa tinh xảo tuyệt mĩ, đẹp đến nỗi khiến người ta kinh ngạc.
Hứa Kha đột nhiên nhớ lại lần trước cùng Thẩm Mộ ăn cơm ở đây, dụng
cụ không phải là loại sứ Thanh Hoa này, hình như là chỉ là một bộ đồ sứ
màu trắng thôi. Cô giật mình, không ngờ lại nghĩ tới đoạn Diệu Ngọc
chiêu đãi Bảo Ngọc ở Long Thúy Am trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng.
Trương Phỉ cười nói với MẠc Tiểu Tiểu: "Đi rửa tay đi."
Mạc Tiểu Tiểu nhăn mặt nhăn mũi: "Quả nhiên là bác sĩ." Sau đó kéo Hứa Kha đứng dậy, "Chúng ta cùng đi nào."
Bên phải của căn phòng có một bức bình phong màu trắng, trên mặt vẽ
những bông hoa hồng rất sinh động, phía sau bình phong là phòng rửa mặt, trên mặt đá cẩm thạch những những bông hoa hồng thật, tỏa hương thơm
ngát.
Mạc Tiểu Tiểu vào toilet một chút. Hứa Kha đứng chờ ở cửa, đột nhiên nghe thấy một tiếng nói chuyện bên ngoài hành lang.
"A, lần này trở về không ngờ bạn cũ đã có đôi hết cả rồi, càng không ngờ đây lại chính là nhà hàng của cô."
Giọng nói của Chương uyển nhược mang theo một chút khinh khi và châm
chọc, căn bản không có loại vui vẻ khi gặp lại bạn cũ. Hứa Kha ngẩn ra,
không biết bạn cũ trong lời của cô ta là ai
"Tôi cũng không ngờ, Chương nhị tiểu thư lại có thể đến ăn cơm ở nơi chật hẹp này." Thì ra là Dung Dung.
Chương uyển nhược bật cười một tiếng: Đuổi từ nước ngoài về tới tận trong nước, cô thật là có ý chí kiên cường nha."
Dung Dung chịu cúi đầu, nói tiếp: " thủ đoạn theo đuổi đàn ông so sánh với Chương nhị tiểu thư, có lẽ tôi còn kém xa."
Chương uyển nhược khinh thường hừ một tiếng, đẩy cửa đi ra.
Hứa Kha có chút xấu hổ, cúi đầu giả bộ như vẫn đang rửa tay. Mạc Tiểu Tiểu từ trong toilet đi ra, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Chờ chương uyển nhược vào trong toilet, Mạc Tiểu Tiểu nói thầm bên tai Hứa Kha: "Sao họ lại quen biết nhỉ?"
Hứa Kha không biết phải trả lời thế nào. Chuyện Chương Uyển NHược là
bạn gái cũ của Thẩm Mộ, cô có nên nói cho Mạc Tiểu Tiểu hay không?
Ăn cơm xong, mấy người lại muốn đi tới The Night chơi một chút.
Hứa Kha muốn về nhà trước, nhưng lại bị Mạc Tiểu Tiểu không giải thích nhét thẳng vào xe, đi thẳng tới The Night.
Câu lạc bộ đêm cao cấp này, cô chỉ tới duy nhất một lần vào 6 năm
trước, lúc đó cô chỉ cảm thấy mới mẻ xa lạ và rất vui vẻ, không khác gì
là cô bé lọ lem ngồi trên chiếc xe bí đỏ, đáng tiếc, thời gian vĩnh viễn cũng không thể đứng lại vào thời khắc trước mười hai giờ đêm.
Phục vụ nhiệt tình tiến tới, Mạc Tân Vũ gật gật đầu: "Đã đặt trước rồi, tầng 2."
Bồi bàn dẫn năm người đi vào trong thang máy, "tinh" một tiếng đã
dừng lại ở tầng 2. Mọi người đi ra khỏi thang máy, trái tim Hứa Kha đột
nhiên nhảy dựng lên.
Chỗ quẹo trên hành lang tầng hai, Thẩm Mộ đang đứng đó, bên cạnh anh còn có một người phụ nữ nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com