Tân Sủng

Bức Ảnh


trước sau

May mắn là Thẩm Mộ rất nhanh đã buông cô ra. Nếu không quần áo anh không chỉnh tề như vậy, rất khó có thể để người ta tâm bình khí hòa đấu trí với anh. Thực ra, xét về cả trí và dũng cô tuyệt đối không phải đối thủ của anh, nhưng, khi con người bị ép buộc quá mức, máu trong người sẽ sôi lên sùng sục, ví như bây giờ, đầu óc cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất xem làm thế nào để đem anh giẫm xuống gót chân, bắt anh lau giày cho cô.

Thẩm Mộ xoay người cầm di động trên bàn bấm một dãy số.

"Hoắc Bằng à? Tôi là Thẩm Mộ. Hứa Kha đến chỗ tôi đàm phán, có lẽ buổi chiều không thể về được đâu." Sau đó, anh đưa điện thoại cho Hứa Kha.

Hứa Kha đành phải đón lấy điện thoại.

Giọng nói của Hoắc Bằng quả nhiên là vô cùng nhiệt tình, "Tiểu Hứa à, cô thật đúng là con người vì công việc, đến cả thời gian ăn cơm trưa cũng giành để đi đàm phán công việc. Sau này nhất định tôi sẽ khen ngợi cô trước mặt mọi người. Cô nói chuyện thật tốt với anh ta đi, nói tới ngày mai cũng không sao cả."

Nói tới ngày mai. . . . . Hứa Kha đầu đầy hắc tuyến, cô chịu đựng vết nội thương đang chảy máu trong lòng, nhưng không thể không nói ra tiếng "Được", công tư rõ ràng là phẩm chất hàng đầu được rèn luyện hàng ngày.

Ngắt điện thoại, nụ cười của Thẩm Mộ mang một loại ý vị sâu xa.

Hứa Kha trừng mắt lạnh lùng nhìn anh, ngẩng đầu tiếp tục ép cung: "Mật mã, nói đi!"

Thừ lúc bước vào cửa cho tới bây giờ, ánh mắt cô đều cố gắng chỉ đặt trên mặt anh, bởi vì nhìn đông nhìn tây nhìn chỗ nào cũng không thích hợp. Dáng người anh rất cao lớn, cô phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn được anh. Nhưng dường như anh rất thích nhìn dáng vẻ khi tức giận của cô, vẻ mặt như đang chuẩn bị thưởng thức món ngon, còn mang theo cả chút ít ý tứ thưởng thức.

Dáng vẻ cứng không ăn mềm không thích của anh khiến Hứa Kha hận không thể đè anh xuống, dùng một chiếc roi da quất lên người anh, nhưng như vậy thì có chút...

Cô không nhớ đã đọc qua ở đâu, đối phó với vô lại, chỉ có thể áp dụng phương thức của lưu manh, nhưng cô lại không muốn trở thành một nữ lưu manh. . . . . Vì thế, chỉ có thể tức giận đến mức nội thương.

Thẩm Mộ cười tủm tỉm nói: "Ăn cơm xong, anh sẽ nói cho em."

Hứa Kha quả quyết nói: "Tôi không ăn." Lúc này giận dữ đã làm no bụng cô rồi, làm gì có tâm trí mà ăn cơm chứ. Cô không thể phủ nhận dáng vẻ chọc người khác tức giận, kích bác khiến người ta điên lên của anh, cô rất nhiều năm rồi cũng chưa bao giờ lại không thể khống chế mình như thế, quá tức giận, không suy nghĩ được nhiều, đành phải bó tay chẳng có cách nào cả.

Anh cũng không khuyên cô phải đi ăn cơm thì mới có sức lực mà chiến đấu chỉ ung dung khoanh hai tay lại, nhếch nhếch cằm lên hướng về phía cửa lớn, ý anh là, tự em nhìn đi.

Người ở dưới mái nhà không thể không cúi đầu, giờ phút này, Hứa Kha vô cùng hiểu rõ. Cô bước nhanh vào trong nhà bếp, thầm thề trong lòng, về sau tuyệt đối sẽ không tới nơi này tìm anh ta nữa, không, sau này tuyệt đối sẽ không gặp lại anh nữa .

Cô từ trong ngăn kéo tìm được mấy vắt mì, sau đó, nước trắng nấu mì trắng (mì trắng ở đây là bát mì chỉ có sợi mì mà không có gì cả), rất nhanh đã tạm thời làm xong hai bát mì đặt lên bàn.

Anh không ở trong phòng khách, bể bơi cũng không thấy bóng anh đâu. Cô đi đến một căn phòng, tùy ý liếc mắt vào trong một cái, nhất thời lòng nóng rực nhảy dựng lên, khuôn mặt cũng đỏ bừng.

Anh đang thay quần áo, vừa vặn nâng cánh tay cởi áo ra, vì thế, cơ bụng rắn chắc kia cô thấy không sót một xentimet nào. May mắn, anh cởi áo ra rồi mặc chiếc khác vào ngay.

Hứa Kha đỏ mặt buồn bực nói: "Tại sao anh không đóng cửa vào?"

Thẩm Mộ không thèm để ý giơ tay cài cúc áo, thần sắc thản nhiên vô tội, "Nơi này lúc nào cũng chỉ có một mình anh, cho nên, tất cả các phòng ở đây đều không lắp cửa, như vậy cho tiện lợi."

Hứa Kha quay đi ném lại một câu, "Ăn cơm."

"Nhanh vậy sao, em nấu gì thế?" Ngữ khí của Thẩm Mộ mang theo vẻ chờ mong, cho đến khi anh bước ra khỏi phòng, lúc nhìn thấy hai bát mì trắng trên bàn, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.

Hứa Kha chờ anh nhíu mày, không ăn, trách mắng... nhưng không ngờ, anh cái gì cũng không nói, thần sắc bình tĩnh kéo ghế ra ngồi vào bàn.

Nước trắng nấu mì trắng, chả có mùi vị gì, Hứa Kha vốn chỉ tùy tiện làm cho có lệ. Cô ăn thử hai miếng, cảm thấy thật sự khó có thể nuốt xuống được, liền ngồi anh sau khi cơm nước xong xuôi sẽ thả người đi.

Cô nghĩ rằng anh nhất định là không thể ăn nổi, nghĩ là một con người khó tính như anh chắc chắn sống đến bây giờ cũng chưa bao giờ ăn qua loại thức ăn khó ăn đến thế. Không ngờ, anh ăn rất chậm , ưu tú nhã nhặn, không có một chút biểu hiện không thể nuốt nổi nào.

Hứa Kha cảm thấy kỳ lạ, vị giác của anh không phải hỏng rồi chứ, bát mì khó ăn như vậy mà anh cũng có thể nuốt nổi sao?

Thẩm Mộ ngẩng đầu nhìn cô: "Tại sao em không ăn?"

"Tôi không đói."

"Ăn kiêng." Anh nhìn cô một cái, sau đó giơ tay đem số mì còn lại trong bát cô đổ hết vào bát mình.

Hứa Kha khiếp sợ dường như không thể tin nổi. Anh, một con người thích sạch sẽ như vậy, lại... lại ăn đồ thừa của cô?

Trừ khiếp sợ, cô còn có chút xấu hổ, sau đó là một loại cảm giác gì đó không rõ bốc lên trong lòng, giống như dưới ánh mặt trời giữa trưa lúc này mới có thể nhìn thấy những hạt bụi đang phiêu du trong không khí, nếu không có ánh mặt trời, chắc chắn không thể thấy được sự tồn tại của chúng.

Trong phòng yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy nhịp thở và nhịp tim đập, cô cảm thấy trong lòng mình những hạt bụi đó đang tự do phiên đãng, thời gian từng chút, từng chút trôi đi, rõ ràng sinh động. Thời gian càng lúc càng chậm chạp. Cô bắt đầu cảm thấy như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Đột nhiên, điện thoại của anh vang lên. Anh đứng dậy đi vào phòng nhận điện thoại, sau khi thì thầm nói đôi ba câu xong, anh cầm điện thoại đi ra, mỉm cười với cô: "Anh không ăn nữa ."

Hứa Kha lạnh lùng nghiêm mặt lại đem hai chiếc bát và trong phòng bếp, mở vòi nước ra. Trong bát mì trừ muối cô chẳng cho bất cứ cái gì khác vào cả, cho nên trong bát ngay cả một chút dầu mỡ nhỏ cũng không có, chỉ cần rửa một nước là sạch.

Đột nhiên cô nghe thấy một tiếng động ở phía ngoài cửa, cô vội vàng bỏ bát xuống đi ra ngoài mới phát hiện, Thẩm Mộ đã đi mất rồi!

Cô hận tới mức cả răng cũng ngứa, chỉ biết tự trách mình không theo dõi anh từng giây từng phút, người này, thật sự là rất xảo quyệt .

Đúng lúc này, điện thoại của cô báo có tin nhắn, là của Thẩm Mộ.

"Anh đi xuống dưới, một lát nữa
sẽ lên ngay."

Hứa Kha xúc động trả lời hai chữ "Vô lại", sau đó cảm thấy trong lòng có vẻ dễ chịu hơn một chút.

Cô chán đến mức sắp chết dạo qua một vòng trong phòng, chậm rãi đi đến chiếc ghế sát bể bơi, ngồi xuống.

Ánh sáng mặt trời buổi chiều chiếu lên người cô, nồng đậm mà ôn hòa. Tạp chí anh vừa xem tiện tay vứt luôn lên bàn trà. Cô thuận tay cầm lên, lật giở. Báo tài chính và kinh tế, thực ra cô chẳng có chút hứng thú gì với lĩnh vực này, nhưng những người làm trong lĩnh vực này lại không thể không xem hàng ngày. Cái này, không biết là sở thích của anh hay là công việc của anh.

Cô đại khái giở mấy trang, tùy tay buông xuống, đột nhiên phát hiện, trên cái giá của bàn trà thủy tinh có một thứ hệt như hộp kính của anh, liền mở ra. Tấm ảnh ở trong hộp kia được đặt trên một miếng vải nhỏ màu trắng, im lặng nằm phơi nắng.

Anh vốn dùng cái bàn trà này để báo và tạp chí, không ngờ cô chỉ tiện tay nhấc tờ báo lên, đã nhìn thấy không sót thứ gì trên cái giá ở dưới gầm bàn

Màu thủy tinh trong suốt, dưới ánh nắng hình ảnh trong tấm ảnh kia chợt hiện rõ mồn một trong mắt cô, lòng cô chấn động, giống hệt như viên đá làm chấn động mặt hồ phẳng lặng.

Cô chậm rãi cầm tấm ảnh đó lên.

Người con trai đứng ở bên trái mặc áo trắng kia, thì ra lại chính là anh. Anh dường như đang đứng ở chỗ quẹo hành lang, hoặc một góc nào đó trên ban công tầng hai. Góc độ của tấm ảnh không tốt lắm, chỉ chụp được một chút khung cảnh bên cạnh anh, chiếc mũi thẳng thắn, đôi môi kiên nghị. Phía bên phải của tấm ảnh, trên một bãi cỏ xanh mướt, có một cô gái mặc váy trắng đang ngồi ở đó, chính là cô.

Tấm ảnh không đẹp, chỉ có hai màu trắng và xanh, áo trắng của anh và váy trắng của cô. Cách một khoảng không gian màu xanh ngọc bích, ánh mắt anh đang chăm chú nhìn vào cô, cô cô lại không biết gì, cúi đầu nhìn quyển sách trong tay.

Lòng cô cứng lại, dường như có một bàn tay đặt lên trái tim cô bóp mạnh một cái. Khoảng thời gian chụp bức ảnh này lại hiện lên rõ ràng trong cô, đó là thời gian đẹp nhất và tình cảm cũng là ấm áp nhất, nhưng càng lúc lại càng xa đi, dừng lại ở một hình ảnh trong trí nhớ nhưng lại bị sự cố ý làm cho phai nhạt đi. Giờ phút này chợt sống lại, những ngày trước đây giống như làn gió nhẹ có thể thổi tới miên man trên hai gò má, mang theo mùi cỏ xanh thơm ngát và màu xanh bất tận.

Vì sao anh lại giữ lại tấm ảnh này, tại sao lại trân trọng nó đến thế? Khoảng thời gian này đối với anh mà nói chẳng phải là chỉ đáng hận sao?

Tấm ảnh này, là ai chụp ? Cô giật mình, nhớ tới lời Mạc Tiểu Tiểu từng nói qua, chẳng lẽ là Mạc Tân Vũ đứng từ tầng hai của nhà họ Mạc chụp lại sao?

Nếu như vậy thì tại sao nó có thể đến được tay anh?

Cô không muốn nghĩ đến quá trình này, cũng không muốn nghĩ tới mục đích của việc anh trân trọng bức ảnh này, nhìn thấy ô và anh trên tấm ảnh, trong tiềm thức có một suy nghĩ hiện lên mà không thể ngăn cản được, đó chính là phải cắt đứt mọi sự liên hệ với anh.

Cô không chút do dự đưa tay xé tấm ảnh làm đôi, đem một nửa của mình bỏ vào trong túi xách, sau đó đặt một nửa của anh vào trong hộp kính.

Tờ báo vẫn đặt trên bàn trà như cũ, trên mặt kính thủy tinh. Ánh mặt trời lẳng lặng chiếu này vào căn phòng chốn Bồng Lai này, giống như những bài thơ những bức tranh ngày đó, trái anh đào màu đỏ, cây chuối tây màu lục, còn có những cơn gió xuân nhẹ nhàng, vô cùng thuần khiết.

Phía sau vang lên tiếng mở cửa, Hứa Kha chậm rãi đứng dậy, đứng từ xa nhìn anh, không hiểu sao lại thấy căng thẳng.

"Tôi phải đi."

Thẩm Mộ đi tới nhìn cô, nụ cười mang vẻ chua xót, "Em thực sự phải đi vội như vậy sao? Hoắc Bằng đã đồng ý cho em rồi, công khai nghỉ trưa một chút cũng không được sao?"

Khoảng cách gần như thế, đột nhiên cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt anh, một nửa tấm ảnh đặt ở trong túi của cô kia giống như những mũi kim nhọn đâm vào người cô.

Cô vội nói: "Tôi còn có việc."

Anh im lặng xoay người, đi tới cửa, ngón tay thon dài mạnh mẽ đặt trên bảng mã số trước cửa. Hứa Kha căng thẳng nhìn bàn tay anh, anh ấn số 125125. Thực ra chỉ là đem số 521521 đảo lại mà thôi.

Ra khỏi cửa, Hứa Kha quả thực có một loại cảm giác được giải thoát từ trong nhà tù, sự thoải mái chạy dọc toàn thân.

Thang máy một đường đi thẳng xuống dưới, Cô đi ra khỏi cửa Vân Đình, đứng ở trên vỉa hè ngoài đường rộng lớn. Người, xe đi tới như nước chảy. Cô do dự một chút, tới công ty, hay là về nhà?

Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng gọi của Thẩm Mộ.

"Hứa Kha!"

Hứa Kha ngẩn người, quay đầu thấy anh xoải bước đi tới. Lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng, theo bản năng quay đầu bước đi.

Thẩm Mộ đuổi theo vài bước, ngăn cô lại.

"Trả lại cho anh." Vẻ mặt anh nghiêm túc, trong mắt dường như còn có vẻ hờn giận.

Khẩu khí của anh làm cho Hứa Kha vừa thẹn vừa giận, rõ ràng là lấy lại thứ của chính mình, anh có tư cách gì mà đòi lại chứ?

Cô lập tức ưỡn thẳng lưng, ngạo nghễ ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộ,hỏi ngược lại: "Là của anh sao?"

Anh hơi híp mắt, nói ra từng chữ từng chữ một: "Người là của anh, ảnh cũng là của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện