Thẩm Mộ mở cửa xe, đứng trước mặt cô.
Khoảnh khắc này bầu trời đã chuyển sang màu hoàng hôn, chiếc ô tô màu đen làm nổi bật lên màu trắng của chiếc áo sơ mi của anh, sau lưng là
một cảnh hoàng hôn đậm màu, ánh sáng ngọc ngà của ráng chiều, ánh mặt
trời muộn màng chiếu vào trong đồng tử anh, sâu thẳm giống như biển sâu
tối mịt.
"Ngoài anh ra em không thể lấy bất cứ ai khác." Anh chỉ nói một câu
như vậy, giọng nói vững chắc, tự tin, dường như hết thảy mọi thứ trên
thế gian đều ở trong lòng bàn tay anh.
Hứa Kha dường như không nghe rõ anh nói gì cả, mắt hơi mở to ra một
chút, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ lớn trên tầng cao nhất của tòa nhà
Trường Hoàn, kim đồng hồ chỉ bảy giờ đúng.
Con người khi còn sống sẽ có một vài hình ảnh chỉ cần liếc mắt một
cái nhưng cả đời lại khó có thể quên được, bất luận năm tháng tàn khốc
thế nào, thế sự thay đổi thế nào hình ảnh đó vẫn mãi lưu lại trong trí
nhớ, mãi mãi không phai màu. Rất nhiều năm sau, cô thường nhớ lại khoảnh khắc này, dưới tòa nhà Trường Hoàn lúc 7 giờ đúng, anh đã nói ra một
câu này.
Cô thản nhiên mỉm cười, cũng nhìn lại anh, giống như đang cười chính bản thân mình, hoặc là cười cho quá khứ đã qua.
Một chiếc xe taxi chạy tới, cô đưa tay ngăn lại.
Thẩm Mộ run rẩy một chút.
Cô kéo mở cửa xe rồi ngồi vào trong, trong khoảnh khắc đóng cửa xe
lại đó, cô nghĩ rằng đây chính là ý trời, khoảng thời gian này, trên con đường này, tối hôm trước có chờ đến nửa tiếng cũng chẳng có chiếc xe
nào đi tới, thế mà tối nay, vào khoảng thời gian khó bắt xe nhất này,
lại vừa vặn có một chiếc xe đi tới, mang cô rời khỏi anh.
Ngồi trên xe, cô gọi điện thoại cho Lâm Ca: "Lâm Ca, anh ở trên đường à?"
"Tiểu Kha, anh và mẹ thự ra muốn đến công ty em sớm hơn , nhưng hôm nay kẹt xe ghê quá."
"Em đang ở trên xe rồi , anh đưa mẹ đi thẳng tới Hoàn Vũ đi, không cần tới đón em đâu ."
"Ừ."
Hứa Kha ngắt điện thoại, lấy chiếc gương trong túi xách ra, sửa sang
lại mái tóc của mình một chút. Cô hôm nay búi tóc , dùng một chiếc trâm
khá cũ gài lên. Cô tháo trâm cài tóc xuống, thay vào đó là một chiếc
buộc tóc màu đen, biến mái tóc thành kiểu đuôi ngựa bình thường.
Lý Bình Ngọc là một người rất nghiêm túc, không thích những cô gái
lôi thôi luộm thuộm, nhưng lại rất không thích yêu những cô gái quá chăm chút cho bản thân. Mỗi lần đi gặp bà, Hứa Kha đều cố gắng biến bản thân thành một cô gái sạch sẽ đơn thuần, đậm chất con gái Phương Đông. Không để lộ phấn trang điểm lại phải có vẻ xinh xắn, để đạt được cấp độ này,
cô cũng phải tập luyện nhiều lắm mới có thể chắc chắn rằng Lý Bình Ngọc
vừa lòng với mình.
Khi mới gặp Lý Bình Ngọc, Hứa Kha thực sự rất yêu quý và kính trọng
bà. Vừa nghĩ tới bà còn trẻ như vậy đã thủ tiết, một mình nuôi lớn hai
đứa con, Hứa Kha lập tức cảm thấy bà thật kiên cường thật vĩ đại, lại
còn nghĩ tới sự gian khổ của mẹ mình, cô rất muốn hiếu kính thật tốt với bà. Nhưng sau khi tiếp xúc được vài lần, cô mới phát hiện ra, Lý Bình
Ngọc và mẹ cô, hai người hoàn toàn khác hẳn nhau.
Bà không phải là người xấu, mà là người rất khó ở chung nhà.
Đến Hoàn Vũ, Lâm Ca vẫn chưa tới. Hứa Kha lên căn phòng đã đặt trước ở tầng 2. Đợi khoảng nửa giờ, Lâm Ca, Lâm Dao và Lý Bình Ngọc cùng đi
tới.
Hứa Kha vội vàng đứng dậy, mỉm cười chào hỏi, kéo chiếc ghế ra mời Lý Bình Ngọc ngồi vào.
Lý Bình Ngọc cười, liếc mắt đánh giá Hứa Kha một cái, nói: "Đều là
người một nhà, không cần thiết phải long trọng như vậy, ăn cơm ở đây đắt lắm phải không?"
"Dì ạ, không đắt."
Lâm Dao vu vơ nói: "Mẹ, chị ấy có tiền, gần đây cổ phiếu mỗi ngày đều trúng lớn, chút tiền cơm ấy có là gì đâu?"
Hứa Kha không nói gì, cũng không thở dài, có lòng tốt khuyên Lâm Dao
mua mã cổ phiếu ấy, nó lại dùng lời như vậy để nói cô, với những người
như vậy, thực sự là không còn gì để nói.
Hứa Kha đưa thực đơn cho Lý Bình Ngọc, "Dì, dì thích ăn món gì, dì gọi đi."
Lý Bình Ngọc đưa quyển thực đơn cho con, "Lâm Ca, con gọi đi."
Lâm Ca gọi đồ ăn rồi đưa thực đơn cho người phụ vụ. Lý Bình Ngọc vừa
định đi qua, hỏi một lượt giá cả của từng món ăn, sau đó gạch chéo vào
ba món ăn đắt nhất .
Hứa Kha đang định nói gì đó, Lâm Ca dưới bàn kéo áo cô, ý bảo cô đừng nói gì cả. Hứa Kha chỉ biết im lặng. Cô gọi ba món ăn kia, là 3 món ăn
đặc biệt của nơi này, ăn rất ngon. Cô nghĩ Lý Bình Ngọc vẫn ở trên thị
trấn, chắc là chưa ăn bao giờ , rất muốn để bà nếm thử.
Nhưng ý tốt của cô đổi lại là lời dạy
bảo thấm thía của Lý Bình Ngọc.
"Tiểu Kha, chúng ta phải tiết kiệm. Thực sự ta chẳng muốn đến đây,
Lâm Ca lại rất muốn tới đây cho nên ta mới không muốn phụ ý tốt của các
con. Nếu chúng ta ăn uống ở nhà, có thể rẻ hơn ở đây rất nhiều. Số tiền
này bị tiêu đi thật phí phạm. Lâm Ca là đàn ông sống ở bên ngoài, con là chủ nhà phải biết tính toán thật kĩ."
Hứa Kha cười gật đầu: "Vâng, con nhớ rồi, sau này cô sẽ sửa ạ."
Lý Bình Ngọc vừa lòng nhìn con gái mình, "Những việc thế này Lâm Dao làm rất tốt, sau này ai cưới nó, thật là có phúc."
Hứa Kha không khỏi nhìn thoáng qua Lâm Dao, khuôn mặt thanh tú, dáng
người thon thả, nhưng mãi vẫn không có bạn trai, nguyên nhân thì không
cần nói cũng biết. Hứa Kha lúc này cảm thấy thật may mắn, may mắn vì Lâm Ca không bị Lý Bình Ngọc dạy bảo giống như Lâm Dao vậy.
Ăn cơm xong, bốn người đi xe về nhà.
Lâm Dao và Lý Bình Ngọc đóng cửa phòng, không biết ở trong phòng nói gì, một lát sau, cũng gọi Lâm Ca đi vào.
Hứa Kha nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, trong lòng có chút khó chịu,
hiển nhiên coi cô là người ngoài. Cô đứng dậy đi vào phòng của mình, mở
máy tính ra theo dõi cổ phiếu.
Ba mẹ con họ không biết nói chuyện gì, vậy mà 11 giờ rồi, vẫn chưa có ai đi ra. Hứa Kha không chịu đựng thêm được nữa , ngáp một cái. Cô tắt
máy tính, đi vào nhà vệ sinh rửa mắt, lúc đi ngang qua phòng Lâm Dao,
dường như nghe được tiếng quát tháo của Lý Bình Ngọc. Đang giáo huấn Lâm Dao hay Lâm Ca đây?
Cô nửa ngồi nửa nằm trên giường, cầm một quyển tạp chí, giở giở , không ngờ lại ngủ mất.
Không biết đã qua bao lâu, cô bị Lâm Ca nhẹ nhàng lay dậy .
"Tiểu Kha, đắp chăn đi rồi ngủ tiếp."
Hứa Kha thức dậy mới phát hiện sắc mặt Lâm Ca rất không tốt.
Cô ngồi xuống, hỏi: "Sao vậy?"
Nụ cười Lâm Ca có chút gượng gạo, "Ờ, không sao. Lấy cho anh một cái chăn, anh ra ngủ ngoài sô pha."
Hứa Kha đứng dậy mở cửa tủ quần áo ra, tìm chăn cho anh.
Đột nhiên, Lâm Ca từ sau lưng ôm chặt lấy cô .
Tayanh rất nóng, hai má lại lạnh lẽo. Hô hấp dồn dập, ừng hơi thở phả đều trên gáy cô.
Anh tuy rằng chẳng nói gì, nhưng là nhiệt độ cơ thể anh lại truyền
đến một loại thông tin, cô biết anh vẫn luôn nhẫn nhịn, hai má cô không
tự chủ được nóng rực lên .
Môi anh dán trên tai cô , thấp giọng nói: "Tiểu Kha, thực ra anh không muốn ngủ ở ghế sô pha đâu."
Ý của anh không cần nói cũng biết, tim Hứa Kha đập rất nhanh, không
biết nếu tiếp theo anh ngủ lại phòng cô thì cô phải làm thế nào?
Không ngờ Lâm Ca lại thở dài, "Mẹ anh là một người rất bảo thủ, anh
không muốn để bà nghĩ em làm loại con gái tùy tiện, anh vẫn nên đi ngủ
ngoài sô pha thôi."
Những lời này khiến lòng Hứa Kha rất ấm áp, mặc kệ Lý Bình Ngọc và
Lâm Dao có thế nào, thì anh vẫn luôn hướng về phía cô, biết bảo vệ cô,
vì cô mà lo lắng.
Cô nhẹ nhàng hôn anh một chút, mỉm cười đẩy anh ra, "Mau đi ngủ đi, Liễu Hạ Huệ." (muốn biết thêm về Liễu Hạ Huệ, click vào đây)
Ánh mắt Lâm Ca có chút si mê, "Thực ra, rất nhiều lúc anh không muốn
làm quân tử, nhưng nhìn em trong sáng thuần khiết như vậy, anh lại phải
nín nhịn."
Sự buồn bã trong lòng Hứa Kha lại dâng lên, trong sáng, thuần khiết.
Lâm Ca ôm chăn ra phòng khách, Hứa Kha đóng cửa lại, trong lòng không biết vì sao đột nhiên lại không yên ổn.
Anh nghĩ cô thuần khiết, trong sáng, vậy ngầm ý là... Cô đứng trước
cửa sổ, nhìn chân trời đằng xa, tâm trạng đột nhiên rất nặng nề, không
còn một chút cảm giác buồn ngủ nào cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com