Hứa Kha cuối cùng không thể nhịn được nữa, tức giận nói:
"Lâm Dao, những thứ chị làm với em vẫn luôn vì nể mặt Lâm Ca. Chị đối
tốt với em cũng bởi vì em là em gái Lâm CaEm làm ra chuyện như vậy, chị
không ngại cùng em ra tòa đối chất đâu. Bất kể là cô gái bán nhà ở Duyệt Quân Thành, hay là vị viên chức ở Trung Hành kia, đều có thể là người
làm chứng. May mắn là giấy chuyển khoản ở ngân hàng chị vẫn còn giữ lại. Em đừng nghĩ rằng người lương thiện chính là người ngu ngốc, có thể tùy ý mà bắt nạt."
Lý Bình Ngọc đứng bên cạnh, đọc xong bài báo, sắc mặt tối tăm đáng
sợ. Bà lạnh lùng nhìn Hứa Kha cái nhìn như với người xa lạ, sự nhiệt
tình và thân thiết trên bàn cơm mới ban nãy bây giờ không còn sót lại
chút nào.
"Hứa Kha, cô đừng vội vàng. Tiền mua nhà này, tôi tin là tiền của cô, không phải tiền của Lâm Ca. Bây giờ tôi viết một cái giấy ghi nợ cho
cô. Trong vòng 3 năm, tôi sẽ bảo Lâm Ca trả lại cho cô."
Bà nói xong, lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra, viết một tờ giấy ghi
nợ, đáp mạnh xuống trước mặt Hứa Kha, động tác dứt khoát mạnh mẽ, có
hương vị giống như thanh toán xong tiền nong, cắt đứt hoàn toàn.
Hứa Kha nhìn tờ giấy ghi nợ, trong lòng lại se thắt từng cơn. nàng
mất 2 năm, e dè từng li từng tí để duy trì quan hệ với bọn họ, hy vọng
có thể hòa thuận vui vẻ. Đáng tiếc dù có nhân nhượng để cầu hòa thì cũng không chống lại được chuyện thị phi và lợi ích, tất cả sụp đổ trong
nháy mắt
Hai ngày nay cả thể xác và tinh thần cô đã mỏi mệt tới cực độ, giờ
phút này cơn giận đang đánh mạnh vào trái tim cô, cô cảm thấy bản thân
mình sắp không thể chịu đựng nổi nữa, choáng váng đau đầu hoa mắt.
Cô dựa người vào tủ, không có sức lực bước rất chậm vào phòng mình,
đóng cửa lại. Cô nhắm mặt thật chặt, vô cùng hy vọng tất cả những chuyện này chỉ là ác mộng mà thôi.
Mâu thuẫn như thế, quan hệ như thế, làm sao còn có thể tiếp tục làm
người một nhà được đây? Lần đầu tiên cô cảm thấy mờ mịt, thất vọng và
bất lực đến thế.
Không lâu trước đây, trong nhà chỉ có hai người, lạnh lẽo, im lặng,
cô đơn tịch mịch. Cô vẫn hy vọng có thể có một gia đình vui vẻ mà ấm áp. Khi Thiệu Nhất Bình lấy Thẩm Tiếu Sơn, cô đã rất vui mừng, nghĩ tới
mình sẽ có anh trai, có cả cha nữa, không ngờ cuối cùng hạnh phúc chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, tổn thương nối tiếp tổn thương. Lâm Ca tinh tế ôn nhu nho nhã, làm cô rung động, cô lại một lần nữa ôm hy vọng quá
lớn, muốn có một gia đình ấm áp đầy đủ, thì ra hết thảy mọi thứ đều khó
khăn tới vậy.
Bạn đối xử tốt với người ta, chưa chắc người ta cũng sẽ đối xử tốt
với bạn, ngược lại người ta lại cảm thấy bạn thật ngốc nghếch, lừa gạt
bạn thật là dễ dàng.
Sự tin tưởng với người ta, ngược lại trở thành vũ khí làm bạn bị thương.
Lòng đau tới tận cùng, thật sự cô đang có một loại cảm giác trái tim mệt mỏi quá mức, thương tâm đến tuyệt vọng.
Lâm Ca nhẹ nhàng đi tới. Anh yên lặng ngồi trên ghế.
Một lát sau, anh thấp giọng nói: "Tiểu Kha, trước đây, anh không sống ngoài thị trấn mà sống trong núi. Cha anh là một người thợ mỏ, lúc ông
chết, anh chín tuổi, Lâm Dao sáu tuổi."
"Xí nghiệp và hầm mỏ cho một ngàn đồng tiền trợ cấp. Mẹ anh khóc suốt một ngày đêm, ngày hôm sau, chôn cất cha anh xong, bà đem anh và Lâm
Dao, cầm theo một ngàn đồng đó đi tơi Bắc Kinh. Đó là lần đầu tiên anh
được đi tàu hỏa, lần đầu tiên được tới Bắc Kinh. Mẹ anh cũng chưa đến đó bao giờ. Bà đứng ở cổng lớn của trường đại học Bắc Kinh, nói với anh,
các con nhất định phải học thật giỏi, học đại học thì mới rời khỏi chốn
núi rừng kia được. Nếu không tính mạng của các con sẽ chỉ đáng giá một
ngàn đồng mà thôi."
"Sau khi mẹ anh trở về, lập tức chuyển nhà ra ngoài thị trấn, bà mở
một cái quán nhỏ bán đồ dùng học tập bên cạnh một trường học, buổi tối,
còn đi chăm sóc con cho nhà người ta. Bà rất tiết kiệm, rất vất vả nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ, liều mạng kiếm tiền cho bọn anh đi học. Học lực
của Lâm Dao không bằng anh, hơn nữa nó cũng là con gái, mẹ anh cái gì
cũng cho anh nhiều hơn, để anh theo học ở ngôi trường tốt nhất, dùng đồ
tốt nhất, hao tổn tâm trí nuôi dạy anh."
Giọng nói của Lâm Ca có chút nghẹn ngào, chưa bao giờ anh nói những chuyện này ở trước mặt Hứa Kha.
"Anh tốt nghiệp xong đại học thì tiếp tục học nghiên cứu sinh, nhưng
Lâm Dao tốt nghiệp xong lập tức phải ra ngoài làm việc. Nó vẫn luôn nói
mẹ bất công, trọng nam khinh nữ. Từ nhỏ tới lớn, mẹ anh vẫn luôn cho anh những thứ tốt hơn, thiên vị anh hơn, xao nhãng nó, coi thường nó. Nó
học ngành tài vụ và kế toán, bởi vì không có hộ khẩu thành phố nên tìm
việc rất khó. Công việc của nhân viên tài vụ hiện nay là bạn bè anh giới thiệu cho, nếu có người gốc thành phố xin vào đó đảm bảo nó sẽ bị hất
ra. Nó vẫn luôn muốn có một cái hộ khẩu thành phố, cho nên, rất muốn
thông qua việc mua nhà lần này giiar quyết vấn đề hộ khẩu. Hôm kia, mẹ
anh tới
đây chính là do Lâm Dao gọi bà tới để bàn bạc chuyện này. Anh
không đồng ý, bởi vì, căn nhà này, dù sao tiền cũng là của em, anh không thể để nó đứng tên được. Mẹ anh rất tức giận, bảo anh thiên vị em, thực ra, anh chẳng thiên vị ai cả, chỉ là cảm thấy quá vô lí, nên chẳng thể
mở miệng nói với em."
Hứa Kha đã hiểu vì sao ngày hôm đó, Lý Bình Ngọc đột nhiên lại tức
giận đòi về nhà, thì ra mẹ con họ vì chuyện này mà tranh cãi nhau.
"Trong lòng anh, với mẹ, với Lâm Dao anh đều vô cùng áy náy . Đôi khi anh biết mẹ có chút khó tính, Lâm Dao cũng có chút quá đáng, nhưng anh
vẫn chẳng có cách nào đứng trên lập trường công bằng được, bởi vì lòng
anh vẫn luôn cảm thấy có lỗi với họ ."
Lâm Ca đột nhiên rơi nước mắt. Lòng Hứa Kha chua xót mà khổ sở, hai năm yêu anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh khóc.
"Lâm Ca, nếu anh nói sớm một chút, chuyện này ta em có thể đồng ý.
Lâm Dao là em gái anh, việc này em có thể giúp, nhưng nó không nên làm
như vậy. Người thân là thế nào, là chỗ dựa cuối cùng khi chúng ta phiền
muộn, khi cuộc sống quá mỏi mệt có thể dựa vào, trước mặt người thân,
không cần dối trá, không cần đề phòng. Em không bao giờ nghĩ rằng phải
đề phòng người thân của mình như đề phòng với một tên trộm."
"Đúng, người thân là thế nào? Là không thể lựa chọn, không thể trốn
tránh, huyết thống liên quan, suốt đời không thể đoạn tuyệt quan hệ.
Trên đời này có rất nhiều thứ có thể lựa chọn, nhưng người thân thì
không thể nào lựa chọn, chỉ có thể đón nhận."
Giọng nói của Lâm Ca mỏi mệt mà trầm thấp, mang theo một chút đau đớn và bất đắc dĩ sâu thẳm.
"Anh vẫn luôn rất cố gắng, nhưng cố gắng có đôi khi chưa hẳn đã mang
đến tài phú. Anh cũng không phải là một con người quá coi trọng đồng
tiền, nhưng thực sự anh không thể bỏ qua nó. Anh không thể cho em một
cuộc sống anh muốn cho em, thậm chí, ngay cả một chỗ dựa an ổn anh cũng
không thể cho em, anh rất khổ tâm, em có biết không. Lần này dì bị bệnh, anh rất muốn đem tất cả những gì anh có để có thể gánh vác mọi việc
cùng em, nhưng anh không có khả năng ấy, nhiều lúc, loại bất đắc dĩ lực
bất tòng tâm này tạo nên một loại áp lực khiến anh không thể thở nổi."
Mắt Hứa Kha đầy nước, hỏi: "Em làm anh áp lực quá à?"
"Không phải em, Tiểu Kha. Có rất nhiều chuyện, khiến anh mệt chết rồi."
"Em cũng vậy, mệt chết được."
Nói ra những lời này, lòng Hứa Kha dường như thoải mái hơn rất nhiều, áp lực chất chứa trong lòng hai năm nay, cô vẫn tưởng rằng vĩnh viễn
chỉ có thể cất giấu trong lòng, không ngờ hôm nay cuối cùng cũng có thể
nói ra.
Hai người yên lặng nhìn nhau, ánh mắt đều mang vẻ đau lòng mà bất lực.
"Tiểu Kha, tiền anh sẽ trả lại cho em ."
Hứa Kha rơi nước mắt, "Lâm Ca, vấn đề không phải là tiền, đúng, mệt chết rồi, chẳng muốn đối mặt nữa."
"Tiểu Kha, em nghỉ ngơi đi." Lâm Ca chậm rãi đứng dậy, ra khỏi phòng.
"Lâm Ca, con chia tay với cô ta đi." Ngoài cửa phòng truyền đến giọng nói của Lý Bình Ngọc.
"Cái khác đều có thể chấp nhận, vấn đề nhân phẩm thì tuyệt đối không
thể nuông chiều. Nó cùng người đàn ông kia rốt cục là xảy ra chuyện gì,
tại sao con lại không hay biết gì, con có còn là đàn ông nữa không?"
Lý Bình Ngọc không biết có phải cố ý muốn để Hứa Kha nghe thấy hay
không, âm lượng rất lớn, cách một cánh cửa phòng, lập tức xông thẳng vào tai Hứa Kha.
Lòng Hứa Kha đau đớn.
"Mẹ, không phải giống mẹ nghĩ vậy đâu." Giọng nói Lâm ca rất nhỏ.
"Lâm Ca, chúng ta tuy là nghèo thật, nhưng nhất định phải cưới về một đứa con gái trong sạch. Tấm ảnh này đã bị đăng báo rồi , về sau con còn mặt mũi nào để nhìn người đời? Con không cần sĩ diện nhưng mẹ không
muốn bị mất mặt. Nó rất xinh đẹp, nhưng là thứ con không thể nuôi dưỡng, lại càng không phải thứ con có thể nắm trong tầm tay được ."
Hứa Kha rốt cuộc không được nhịn sự thất vọng và đau đớn trong lòng,
nói ra một câu với Lý Bình Ngọc ở bên ngoài: "Dì, con sẽ chia tay với
Lâm Ca, dì cứ yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com