Thẩm Mộ chân dài bước từng bước ra cửa lớn, khóe miệng Doãn Vãn Thừa co rút, cũng đi theo ra ngoài.
Hứa Kha kinh ngạc nhìn bóng dáng cao gầy tuấn dật của hai người, ma
xui quỷ khiến thế nào lại nghĩ tới một câu cực kì không hợp thời...
Phong tiêu tiêu hề Dịch Thuỷ hàn
(Đây là một câu trong đoạn hát Kinh Kha từ giã Thái Tử Đan để đi hành thích Tần Thuỷ Hoàng trong Thích Khách Liệt Truyện trong cuốn Sử kí
củaTư Mã Thiên, tìm hiểu về Kinh Kha thì vào đây)
Hai người đi được vài bước, cùng lúc quay đầu lại, nhìn cô.
"Sao em/cậu không đi?"
Hứa Kha đành phải cố chịu đựng bước ra ngoài.
Bởi vì xe của Thẩm Mộ chỉ có thể chứa được hai người cho nên ba người lên xe của Doãn Vãn Thừa.
Đến rạp chiếu phim, Doãn Vãn Thừa nhìn mấy phim được thông báo trước trên màn hình lớn, hỏi Hứa Kha: "Cậu muốn xem phim nào?"
Hứa Kha tùy tiện chọn một bộ phim văn học, ba người đi vào trong
phòng chiếu. Ngày 1 tháng năm, người đi xem phim rất đông chủ yếu là
những cặp đôi yêu nhau. Lúc ba người bước vào, mọi người trong phòng
chiếu đều quay ra nhìn bộ ba một nữ hai nam này, có vẻ kì lạ hiếm thấy.
Doãn Vãn Thừa đi trước, tìm được vị trí rồi ngồi xuống. Hứa Kha đi
phía sau, cô đi theo Doãn Vãn Thừa, chọn một ghế rồi ngồi xuống, không
ngờ tới mông lại đặt lên đùi một người.
Cô sợ hãi nhảy lên, nhìn lại, Thẩm Mộ đã ung dung ngồi ở giữa.
Anh nhanh thế cơ à! Hứa Kha đành phải lùi về bên trái, ngồi ở mép bên trái. Sau khi ngồi xuống, mặt vẫn còn nóng rực, vừa rồi mông cô chạm
vào chân anh chỉ trong một giây thôi nhưng thực sự đã chạm vào rồi. Con
người này, thật quá đáng.
Sau khi bộ phim bắt đầu, trong phòng chỉ còn một màu tối đen. Hứa Kha đang xem phim rất nhập tâm, đột nhiên, bàn tay đặt trên tay vịn bên
phải của ghế bị Thẩm Mộ nắm rất chặt. Cô bất ngờ, chưa kịp phòng bị gì
nên rất hoảng sợ, thiếu chút nữa thì kêu lên. Vừa liếc sang đã thấy anh
nghiêm trang nhìn màn hình chiếu, giống như bàn tay kia không phải của
anh vậy.
Cô cố né tránh, nhưng lại không thể dùng lực quá mạnh, bàn tay không
có dấu vết gì là sắp rút được ra. Cô có chút nóng nảy, biên độ của động
tác có vẻ mạnh, Doãn Vãn Thừa bên dường như cũng cảm nhận được điều gì
đó, nghiêng đầu nhìn sang.
Cô nhanh chóng ngừng động tác lại, giả bộ chăm chú nhìn lên màn hình.
Thẩm Mộ ghé mắt cười cười, đôi môi mỏng cong lên như không có chuyện gì xảy ra.
Cô càng tức giận, lại bắt đầu muốn rút tay ra. Doãn Vãn Thừa ngồi bên kia định đi sang chỗ cô. Khóe mắt dư quang của cô vừa nhìn thấy Doãn
Vãn Thừa động đậy liền nhanh chóng bất động.
Ép buộc vài lần như thế, cô mệt mỏi giận dỗi, tâm trạng xem phim cũng mất luôn , quyết định đứng dậy. Thẩm Mộ cũng đứng lên luôn, may mắn là
lúc này anh đã bỏ tay cô ra rồi
"Em đi toilet." Cô thấp giọng nói một câu, lách người đi ra khỏi
phòng chiếu. Không ngờ vừa quay đầu lại, Thẩm Mộ cũng theo đi ra.
Hứa Kha thật không còn gì để nói, đứng ngoài hành lang quay đầu lườm anh.
"Anh vừa rồi làm gì vậy?"
"Không làm gì, chỉ nắm tay em thôi."
Hứa Kha nhất thời chán nản, "Trò đùa của anh thật vớ vẩn."
Thẩm Mộ mỉm cười, rất lâu sau mới nghiêm trang hỏi: "Em muốn gọi 110 à?"
Hứa Kha với sự vô lại của anh có chút bất lực.
Lúc này, di động trong túi cô rung lên, cô lấy di động ra, nhìn thấy số gọi tới là của Lâm Ca, chần chờ một chút mới bắt máy.
"Tiểu Kha, mấy ngày nay anh thường nghĩ, nếu anh có rất nhiều tiền,
một lần có thể mua ba cái nhà, một cái chúng ta ở, một cái đưa cho mẹ,
còn lại là của Lâm Dao, chúng ta có phải sẽ không chia tay không?"
Giọng nói của anh rất khàn, trong đó còn mang theo bi thương và bất
đắc dĩ sâu sắc, giống như người lẩm bẩm làu bàu khi bị người ta phá tan
giấc mông.
Lòng Hứa Kha xót xa, im lặng không nói gì. Chia tay với anh, điều bất đắc dĩ và bất ngờ đến thế, ảnh hưởng lớn nhất của việc đó tới bây giờ
là phá tan tình yêu thành từng mảnh nhỏ. Vừa nghĩ tới thái độ của Lý
Bình Ngọc và Lâm Dao hôm nay khi cô đến chuyển đồ đi, cô biết vấn đề
không còn là tiền bạc nữa, mà vấn đề là nhân phẩm và tính cách con
người, thứ khó có thể sửa đổi được. Nhưng những lời nói như vậy, cô
không muốn nói ra, anh đã từng nói người thân là thứ không thể lựa chọn, cho nên cô cũng không muốn nói nhiều hơn về người nhà của anh, dù sao
đó cũng là tôn nghiêm của anh.
"Tiểu Kha, có tiền, người ta sẽ sống rất thoải mái, lúc đó mới có thể nắm hạnh phúc trong tay. Em thấy đúng không?"
Hứa Kha thở dài: "Trên đời này có rất nhiều vấn đề tiền bạc không thể giải quyết được."
Cô không phải là người coi trọng đồng tiền, nhưng lại gặp người nhà
của anh, những người coi trọng đồng tiền. Mọi mâu thuẫn chung quy cũng
chỉ vì nó mà bùng nổ, khiến người ta không thể cầm lòng.
Giọng nói Lâm Ca có chút nghẹn ngào, "Tiểu Kha, hai năm nay, anh đã
nợ em quá nhiều. Lúc nào em cần đến anh thì anh vẫn luôn ở đây."
Hứa Kha kiềm chế chua xót và khổ sở trong lòng, chầm chậm nói: "Lâm
Ca, những ngày sau này, anh là người thân của em, là bạn bè của em."
Ngắt điện thoại, trong lòng cô không hề khó chịu. Có lẽ áp lực từ khi ở bên
cạnh Lâm Ca đến giờ đã tích tụ quá nhiều, chia tay dù đau khổ nhưng từ
sâu thẳm bên trong lại có một cảm giác được giải thoát. Cô thậm chí bắt
đầu hoài nghi cô đã từng yêu Lâm Ca chưa? Hay chỉ là cảm giác yêu chính
bản thân mình, chỉ mong một loại an ổn không tranh cướp với người đời,
cứu nhau trong lúc hoạn nạn? Chia tay với Lâm Ca thực sự có cảm giác đau lòng, nhưng không hề giống với cảm giác đau đớn tận tâm can, mất hết
can đảm khi bị Thẩm Mộ lừa gạt năm đó. Loại tuyệt vọng ấy giống như cả
thế giới đều bị một câu nói của anh làm cho u ám, hơn nữa còn không có
một tia sáng ấm áp nào.
Thẩm Mộ im lặng một lát, nhẹ giọng nói: "Anh tuy rằng đã đoán trước
được kết quả, nhưng anh không ngờ em thương tâm khổ sở đến thế."
Hứa Kha hiểu ý tứ trong lời nói của anh. Nhớ tới vài lần gặp mặt
trước đây, ngữ khí anh luôn chắc chắn, khẳng định cô sẽ không ở bên Lâm
Ca, vì sao có thể chắc chắn như thế?
Cô theo bản năng hỏi một câu: "Anh thì biết cái gì chứ?"
"Chuyện của em, anh đều biết hết. Anh trở về lâu như vậy rồi mới đi
tìm em, là vì anh nghĩ anh ta có thể cho em hạnh phúc. Đáng tiếc, sau
khi biết được, vẫn là người ngoài tỉnh táo người trong cuộc u mê."
Cô không hiểu sao lại có chút tức giận : "Anh điều tra em à?"
Anh dừng một chút, "Không phải điều tra, chỉ là quan tâm. Sau đó là không thể buông tay, không thể yên tâm."
Giờ phút này, ngoài hành lang im lặng , cũng chỉ có hai người họ. Anh dừng lại ở đôi mắt cô, dường như muốn từ đó nhìn thấu lòng cô hoặc là
muốn bản thân mình nhập được vào lòng cô.
Ánh mắt như vậy khiến cô không tự chủ được mà cảm thán trong lòng. Cô đón nhận ánh mắt của anh, nhẹ giọng nói: "Thẩm Mộ, chúng ta không thể
quay lại đâu."
Anh im lặng không nói gì, vẫn gắt gao nhìn sâu vào mắt cô. Nhất thời, ngoiaf hành lang yên tĩnh như ban đêm trên ngọn núi cao.
Cô từ từ nói: "Sáu năm, một khoảng thời gian dài như thế. Chúng ta
đều đã thay đổi rất nhiều, không còn khả năng ép cảm giác dừng lại ở sáu năm trước nữa. Có lẽ, anh đang áy náy hoặc muốn có trách nhiệm với em
thật ra, không cần thiết."
Anh híp mắt, nghiêm mặt nói: "Được, vậy chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Tối nay, coi như chúng ta mới quen nhau."
Hứa Kha cứng đờ, không ngờ
anh sẽ nói như vậy, loại ánh mắt bắt buộc
này của anh giống hệt như đêm vào sáu năm trước ấy, trong ấn tượng của
cô anh là người muốn gì là phải dốc tàn lực để có được, dường chưa bao
giờ buông tay. Giờ phút này cô có cảm giác mình đang bị ánh mắt của anh
thu hút, cô tránh khỏi ánh mắt của cô, mím môi lướt qua người anh.
Bộ phim này, cô không còn tâm trạng để xem, hơn nữa, để tránh lại bị
đánh lén lần nữa, hai tay cô vẫn đặt trong túi áo, che giấu mồ hôi trong lòng bàn tay.
Sau khi bộ phim kết thúc, ba người tới bệnh viện thăm Thiệu Nhất Bình một chút rồi mới lái xe quay lại Vinh Để.
Vào cửa, Thẩm Mộ liền nói với Doãn Vãn Thừa: "Vãn Thừa, tầng 1 và tầng 3 đều có phòng dành cho khách, cậu ở tầng mấy?"
"Ờ, sau khi mẹ về chắc chắn sẽ ở tầng 1 cho tiện lợi, em cũng ở tầng một."
"Được. Vậy cậu đi nghỉ sớm đi." Nói xong, anh quay đầu nhìn Hứa Kha cười cười: "Tiểu Kha, chúng ta đi lên nghỉ ngơi đi."
Lời này của anh sao lại có vẻ ái muội vậy nhỉ?
Cô bước nhanh lên tầng, vào phòng.
Một lát sau, Thẩm Mộ gõ cửa tiến vào.
Hứa Kha đang ngồi trên giường thu dọn quần áo của mình, ngẩng đầu tùy ý hỏi: "Có việc gì?"
Anh chắp tay sau lưng đi tới, đầu tiên là mỉm cười với cô, sau đó đặt vài món nội y lên trên giường của cô, nghiêm trang nói: "Tiết kiệm là
đức tính tốt, vứt đi tiếc lắm."
Hứa Kha vừa thấy, mặt đã nóng rực lên , nội y này chính là nội y anh tặng cô lần trước.
Anh đưa xong rồi vẫn không chịu đi, chỉ vào nội y nói: "Anh chưa từng theo đuổi con gái, không biết tặng đồ như thế nào. Nhưng anh cảm thấy
như thế rất thực tế, em xem trên này cái nào cũng có ren, cho dù em có
cúi thấp xuống, ngực cũng không bị lộ ra ngoài."
Hứa Kha không thể nhịn được nữa, mặt đỏ bừng quát khẽ: "Thẩm Mộ anh đi ra ngoài."
Anh có vẻ không hiểu gì, đứng lên đi ra ngoài, đến cửa lại còn quay đầu nói một câu: "Có việc gì gọi anh."
Hứa Kha cắn răng nói: "Em không có việc gì."
Anh đóng cửa lại rồi đi ra ngoài. Hứa Kha đặt bừa đám nội y kia vào
tủ quần áo, vừa bực mình lại vừa buồn cười. Anh nói anh chưa từng theo
đuổi con gái, nhưng thực sự chính là như vậy. Cô còn nhớ khi đó cô
thường xuyên thấy những bức thư màu hồng nhạt trong thùng thư, còn
thường xuyên nhận được những cuộc điện thoại của các cô nữ sinh tìm anh. Có một lần buồn cười nhất, có một cô gái và Mạc Tiểu Tiểu nhất khiến
như cố (vừa gặp đã thân), hai người trở thành bạn thân, kết quả Mạc Tiểu Tiểu đã phát hiện cô nàng này thân với mình là có mục đích, vô cùng tức giận.
Anh vĩ đại như vậy tất nhiên là không thiếu con gái theo đuổi, cho
nên cũng chẳng cần hao phí tâm tư mà nghĩ cách để theo đuổi người ta,
ngược lại phải làm sao để cự tuyệt người ta mới làm anh đau đầu.
Nhưng cho dù là như thế, cũng không đến mức mang nội y ra làm quà
tặng chứ, hơn nữa còn suy nghĩ rất chu đáo, lo lắng cái gì cúi người
cũng không bị hở ngực, thật sự khiến người ta đau răng.
Hứa Kha thu dọn quần áo xong rồi đi tắm rửa, vừa cởi quần áo lập tức
phát hiện không ngờ đã tới vòng kinh nguyệt mới, hơn nữa màu sắc cũng
không giống bình thường, có vẻ đậm màu hơn.
Cô đành phải mặc quần áo lên, lúc này đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, trong phòng này có lẽ không có những thứ như băng vệ sinh.
Tình thế cấp bách, cô gửi cho Mạc Tiểu Tiểu một tin nhắn.
"Cậu về nhà chưa?"
Nghĩ lễ 1 tháng 5, Mạc Tiểu Tiểu cùng Trương Phỉ đi du lịch ở Lư Sơn.
Một lát sau, Mạc Tiểu Tiểu mới trả lời: "Vẫn ở Cửu Giang."
Hứa Kha thầm than trời, xem ra không thể tìm cô ấy mượn băng vệ sinh
được rồi. Cô suy nghĩ một chút, vừa rồi trên đường cô có đi qua siêu thị Hoa Liên, không biết giờ này đã đóng cửa sổ.
Cô ra ngoài cửa, hơi do dự, khẽ mở cửa phòng Thẩm Mộ ra."Em muốn ra siêu thị một lúc."
"Giờ này đóng cửa rồi mà, em muốn mua cái gì? Ngày mai được không?"
"Không được."
"Em muốn mua cái gì?"
Cô xấu hổ không thể nói ra thứ mình muốn mua, lại hỏi tiếp: "Quanh đây có hàng tạp hóa nào không?"
"Gần nhà hàng của Dung Dung có một cái."
"Ừ, được rồi. Em tự đi cũng được." Nhà hàng của Dung Dung cách nơi này không xa, đi tới đi lui có lẽ cũng tìm được.
"Muộn rồi, anh đi với em."
Thẩm Mộ đi xuống dưới, xe rất nhanh đã đi tới hàng tạp hóa.
Hứa Kha thừa dịp anh dừng xe, nhảy xuống dưới, lo lắng thế nào lại quay lại nói một câu: "Anh chờ em ở đây ."
Cô vội vã đi vào. Chủ tiệm là một bà dì hơn bốn mươi tuổi, vừa xem tivi vừa ngủ gật, nhìn thấy Hứa Kha bước vào mới giật mình.
"Cháu muốn mua gì?"
"Có băng vệ sinh không ạ?"
Bà dì từ trong quầy hàng đứng lên, chỉ vào cái giá ở phía bên kia, "Có, có. Ở bên kia."
Hứa Kha đi qua lấy một gói, đi ra tính tiền.
"Ai da, không có tiền lẻ trả lại tờ 100 đồng của cháu rồi."
"Cháu cũng không mang tiền lẻ." Vừa rồi vội vã ra ngoài, Hứa Kha không mang cả ví tiền, tiện tay lấy đúng 1 tờ 100 đồng.
Thẩm Mộ đi tới, mở ví tiền ra đặt tờ 50 đồng lên mặt bàn
Mặt Hứa Kha lập tức nóng rực, anh vào đây từ khi nào? Hay rồi, băng vệ sinh trên mặt bàn kia càng chói mắt hơn.
Chủ tiệm từ trong ngăn kéo lấy ra tờ 10 đồng đưa cho Hứa Kha, tiếp
tục vẻ mặt đau khổ: "Ai da, đến giờ đóng cửa rồi, tiền lẻ cũng hết mất
rồi, hay là cháu lấy thêm thứ gì đi."
Hứa Kha nhìn trái nhìn phải, thật sự không cần thứ gì ở đây cả.
"Cái này đi, vừa đủ tiền."
Dì bán hàng đi sang giá đồ tiện tay cầm hai món bỏ vào trong túi plastic.
Hứa Kha cúi đầu nhìn vào sắc mặt đỏ rực.
Dì bán hàng thả vào túi một hộp kẹo cao su và một hộp áo mưa.
Thẩm Mộ bình tĩnh nhấc túi plastic lên rồi đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com