Câu trả lời của anh là một câu thế này, rất dài.
"Ừm, nhiều bạn gái lắm, không biết em muốn hỏi người nào? Nếu không thì nói một chút về người nào đó ngốc nhất trước đây đi?"
Tất nhiên anh đang ám chỉ cô chính là cô gái ngốc nhất đó. Hứa Kha
nghiến răng nghiến lợi đóng điện thoại, âm thầm nguyền rủa người đàn ông lời lẽ ác độc đến chết cũng không hối cải này, sau này phải tìm một
người ngược chết anh ta mới được!
Buổi sáng hôm sau, Lâm Dao chạy từ trên giường xuống hỏi Hứa Kha: "Chị, hôm qua anh ấy có trả lời tin nhắn không?"
Hứa Kha lấy điện thoại di động ra, tìm tin nhắn kia của Thẩm Mộ, đưa ra để Lâm Dao nhìn cho cô nàng thấy sự thực.
Lâm Dao cầm lấy di động, đọc kỹ một lúc, bật cười: "Anh ấy thật hài hước."
Hài hước! Hứa Kha yên lặng hít vào một hơi tức giận. Người ta thường
nói con gái trong tình yêu chỉ số thông minh sẽ về 0, xem ra, chỉ cần có một chút cảm tình, chắc chắn chỉ số thông minh sẽ thấp đi. Lời nói ác
độc như thế, thế mà cô ấy lại cho là hài hước.
Nhớ về anh trai Lâm Ca của cô nàng, Hứa Kha thiện ý nói: "Anh ta có rất nhiều bạn gái, rất không phù hợp với em."
Lâm Dao đưa di động trả lại cho Hứa Kha, kinh ngạc nói: "Chị dâu, tin nhắn này rõ ràng là mang ý anh ấy không hề có bạn gái."
Hứa Kha không nói gì nữa, thật sự là mọi thứ hoa lệ đều nhập vào mắt
rồi, đôi mắt đã bị phân chó che khuất rồi. Chính miệng anh ta nói mình
rất nhiều bạn gái, thế mà Lâm Dao lại một mực chắc chắn anh không có bạn gái! Haiz, chuyện tình cảm, không bao giờ nghe theo lời khuyên của
người khác, phải tự mình đập đầu vào tường một lần rồi mới tỉnh lại.
Mong rằng tình cảm của Lâm Dao chỉ là trái tim dâng trào nhất thời mà
thôi.
Buổi chiều, Hứa Kha đang dọn dẹp vệ sinh, đột nhiên nhận được điện thoại của Mạc Tiểu Tiểu.
"Alo, đi xem mặt cùng tớ đi."
Hứa Kha dở khóc dở cười: "Sao lại bảo tớ đi xem mặt cùng?"
"Cậu ngồi bên cạnh, có thể khảo nghiệm xem anh ta có phải là một tên
háo sắc không! Tớ ghét nhất là đàn ông háo sắc, nếu anh ta đối với đại
mỹ nhân cậu mà cũng coi như không thấy, chứng tỏ đó là một con người
đáng tin cậy."
Mặt Hứa Kha nóng lên, đạo lí gì đây, thật là!
"Trang điểm nhanh một chút nhé, 7 giờ đúng ở khách sạn Hoàng Triều phòng 205."
Hứa Kha vội vàng nói: "Tớ không đi."
Giọng nói của Mạc Tiểu Tiểu đầy nghi ngờ : "Cậu dám không đi? Một chút nữa tớ mà là người thừa, cậu chịu trách nhiệm nhé?"
Hứa Kha cười nói: "Tớ không chịu trách nhiệm đâu!"
Cứng rắn của Mạc Tiểu Tiểu không thành công đành phải chuyển sang mềm mại "Cậu đi giúp tớ nhìn xem, tớ cảm thấy đôi mắt chọn đàn ông của cậu
rất tốt! Cậu xem Lâm Ca nhà cậu, một người đàn ông thật tốt, ở Vũ Hán vì cậu giữ thân như ngọc hai năm trời."
Hứa Kha bị lời nói của Mạc Tiểu Tiểu làm đỏ mặt, trong lòng cũng rất
ngọt ngào. Lâm Ca đang ở Vũ Hán học cao học, bao nhiêu sư muội nhìn anh
như hổ đói rình mồi, nhưng anh cũng chẳng có phản ứng gì.
Mạc Tiểu Tiểu vừa mềm mỏng vừa cứng rắn đeo bám cô cả nửa ngày, Hứa
Kha bất đắc dĩ đành phải nói: "Vậy chúng ta gặp nhau ở cửa khách sạn, tớ cũng không muốn đi một mình vào phòng 205, nhỡ đâu cậu không tới, tớ
mất mặt lắm."
Mạc Tiểu Tiểu cười hì hì nói: "Được rồi."
6 giờ rưỡi, Hứa Kha ra khỏi nhà.
Lâm Dao đuổi theo ra ngoài hỏi: "Chị đi đâu vậy?"
"Mạc Tiểu Tiểu bảo chị đi xem mặt cùng cô ấy."
Lâm Dao à một tiếng, dường như có vẻ không tin tưởng lắm.
Hứa Kha cũng không giải thích nhiều, đi ra khỏi ngõ mới gọi xe tới
khách sạn Hoàng Triều, khi xuống xe cũng chẳng thấy bóng dáng của Mạc
Tiểu Tiểu đâu. Nhìn đồng hồ, đã 6 giờ 50 phút rồi . Nha đầu này, đi xem
mặt cũng tới muộn sao?
Cô đành phải ra ngoài tiền sảnh của khách sạn ngồi chờ. Nhàn rỗi đến
mức nhàm chán, cô muốn lấy di động ra để lên mạng. Nhưng ma xui quỷ
khiến thế nào, cô lại lấy tin nhắn kia của Thẩm Mộ ra, xem kĩ từng chữ
từng chữ một, kết quả xem mãi cũng không thấy một chút ý tứ nào là anh
không có bạn gái cả! Cô không thể không bội phục nhãn lực của Lâm Dao.
"Không ngờ là lại có thể gặp em ở đây, càng không ngờ là, tin nhắn
của anh lại làm em nhớ mãi không quên như vậy, xem đến mấy trăm lần."
Hứa Kha đang nhập tâm, đột nhiên bị hoảng sợ, di động rơi xuống đùi
cô, sau đó lộc cộc rơi xuống mặt đất. Cô kích động quay đầu lại, không
ngờ lại thấy Thẩm Mộ đứng ở sau lưng, đang cười cười nhìn cô. Tuy rằng
nụ cười của anh rất quyến rũ, nhưng Hứa Kha cảm thấy đó tuyệt đối là một sự châm chọc.
Cô đỏ mặt nhặt di động lên, mới phát hiện số nó thật xui xẻo.
"Tôi còn có việc, đi trước ." Cô chật vật đứng dậy bước đi, sau đó, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười của Thẩm Mộ.
Anh rõ ràng đang cười trộm, cười trộm lại còn cố tình cười ra tiếng
để cô nghe thấy, thật là đáng ghét. Cô thật sự cảm thấy vô cùng xui xẻo, thế giới rộng lớn biết bao, làm sao ở một góc nhỏ này, cô lại nằm trong tình cảm khổ sở đó, còn để cho anh nhìn thấy.
Cô đi ra khỏi khách sạn, vất vả lắm mới tìm được một bốt điện thoại
công cộng, gọi điện cho Mạc Tiểu Tiểu, nói cô đang có việc gấp không thể đi xem mặt cùng được. Mạc Tiểu Tiểu đang ở trên taxi, vừa nghe được lời này, tức giận đến mức giơ chân muốn cắn người, Hứa Kha nhanh nhẹn cúp
điện thoại.
Đèn rực rỡ sáng lên, người đi đường vội vã.
Hứa Kha nghĩ đến việc nếu bây giờ về nhà, còn phải nấu cơm cho Lâm
Dao thì không khỏi có chút buồn bực. Cô đột nhiên nhớ tới gần khách sạn
Hoàng Triều có một quán cháo nấu rất ngon, trước kia, cô thường đến đó,
cũng mang cả Thẩm Mộ đến.
Cô lững thững bước đi. Sáu năm, quán cháo vẫn còn ở đó, nhưng chỉ sữa chữa một chút phía ngoài cửa, bên trong vẫn y hệt như cũ.
Hứa Kha chọn một bàn rồi ngồi xuống, sau đó mở thực đơn ra.
Ngay cả thực đơn cũng chưa đổi, chỉ là vật còn người mất thôi. Cô có
chút thổn thức, không khỏi nhớ lại ngày trước. Thẩm Mộ không thích ăn
cháo, mỗi lần bị cô kéo đến đều mang dáng vẻ rõ ràng là bị bắt ép, nhíu
mày ăn cháo, giống như đang uống thuốc độc.
Cô lúc ấy chỉ cảm thấy dáng vẻ anh nhíu mày cũng đẹp tới kì lạ, căn
bản là không hiểu rằng bất luận là miễn cưỡng người khác hay miễn cưỡng
chính mình, cũng không thể dài lâu.
Cô yên lặng buông thực đơn xuống.
Đột nhiên, ánh sáng trước mắt tối sầm lại, một tiếng cảm khái trầm thấp vang lên.
"Chúng ta lại gặp nhau, đúng là duyên phận."
Đầu Hứa Kha lập tức tràn đầy hắc tuyến, cái này không phải là duyên phận mà là nghiệt duyên.
Thân ảnh cao
lớn của Thẩm Mộ giống như một bức tường, ngay cả ngọn đèn cũng bị đầu của anh che đi một nửa.
Hứa Kha suy nghĩ một chút về hai lần "Ngẫu nhiên gặp mặt" liên tiếp,
cảm thấy xác suất "ngẫu nhiên" thật sự quá lớn đi, vì thế nhịn rồi nhẫn, nhưng vẫn không thể nhịn được mà nhíu mày hờn giận hỏi: "Có phải anh
theo dõi tôi hay không?"
Hỏi xong, cô lại có chút hối hận, hỏi như vậy có phải đang tự mình đa tình hay không, cô có gì đáng giá để anh phải theo dõi?
Quả nhiên, anh không buông tha cơ hội trêu chọc cô, híp mắt mỉm cười, "Một khách hàng mời anh đến khách sạn Hoàng Triều, anh chỉ xã giao một
chút rồi ra ngay , không ngờ khéo như vậy lại gặp mặt em lần nữa. Em tới đây để nhớ lại chuyện xưa sao?"
Nói xong, anh kéo chiếc ghế đối diện với cô ra, thoải mái ngồi xuống, giống như hai người đang hẹn hò nhau vậy.
Hứa Kha nghiêm mặt nói: "Tôi tới đây ăn cơm. Thẩm tiên sinh không phải không thích ăn cháo sao?"
Hỏi xong, cô lại hối hận, câu này không phải chứng tỏ cô vẫn còn nhớ
sở thích của anh sao? Hẳn là biểu hiện của cô đã đưa tất cả những gì
muốn quên ra ngoài ánh sáng.
Quả nhiên, nụ cười của anh đậm hơn một chút, "Em của nhớ rõ sở thích của anh sao? Ngại quá, bây giờ anh rất thích ăn cháo ."
Hứa Kha không nói gì, thật sự không biết anh là theo cô đến đây, hay
là vô ý vào đây. Nhưng nghĩ đến ngày ấy ở chỗ của Dung Dung, anh cũng
gọi một chén cháo, cô nghĩ có lẽ anh thích ăn cháo thật.
Hứa Kha gọi một chén cháo trứng thịt nạc và một phần đồ ăn nữa, hoàn toàn không có ý mời khách.
Thẩm Mộ cũng gọi một chén cháo, sau đó, im lặng nhìn cô.
Hứa Kha rất không được tự nhiên, hận không thể mời anh đi ra ăn ở bàn khác. Nhưng cảm thấy nếu nói ra lời thì có vẻ hẹp hòi quá, hoặc là
không được rộng rãi lắm, vì thế mặc kệ anh.
Quên đi, nhẫn nhịn!
Sau khi cháo được bưng lên, cô ăn rất nhanh, như vậy có thể sớm một chút rời khỏi tầm mắt của anh.
Thẩm Mộ thấp giọng nói: "Em ăn chậm thôi."
Cô làm bộ không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục ăn rất nhanh.
Anh lập tức đè lên tay cô.
Hứa Kha cả kinh, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh thu lại nụ cười, thần sắc rất thận trọng, nhẹ giọng nói: "Nghe lời."
Bất quá chỉ là hai chữ vô cùng đơn giản, giọng nói của anh trầm thấp
hơi khàn khàn, nhưng khi nói ra miệng mang vẻ chiều chuộng, ánh mắt cũng thâm thúy mê người như vậy.
Trái tim Hứa Kha đập mạnh, không kìm chế được mà cúi đầu xuống không
nhìn nữa. Trước kia, cô thường xuyên sa vào tầm mắt của anh, phương
hướng còn không rõ ràng, đừng nói gì đến lừa gạt và trả thù. Bây giờ
cũng sẽ không .
Anh ăn rất ít, dường như có tâm sự.
Hứa Kha lơ đãng nhìn anh một cái, phát hiện anh gầy hơn một chút so với trước đây, là bận quá sao?
Cô rất muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng, lại bị đè ép lại, có rất nhiều cô gái quan tâm đến hắn, những lời khác sáo như chú ý sức
khỏe, không cần đến cô phải nói.
Ăn cơm xong, Hứa Kha vén màn lên.
Đi ra cửa quán cháo, Hứa Kha nghiêm trang nói với Thẩm Mộ: " Lần này do tôi tính tiền, cũng coi như là đã mời anh."
Thẩm Mộ khinh thường hừ một tiếng, "Tiện thôi, không tính."
Hứa Kha cũng hừ một tiếng: "Thẩm tiên sinh, hầu hạ anh quá khó đấy."
Thẩm Mộ không hờn giận nhìn cô, "Em có thể không gọi anh là Thẩm tiên sinh nữa được không!"
Hứa Kha à một tiếng, suy nghĩ một chút mới nói: "Vậy, phải gọi anh là con riêng của dượng sao? Như thế văn hoa quá, không thuận miệng."
Vẻ mặt Thẩm Mộ tối đi, hung hăng trừng mắt cô "Trước đây em gọi thế nào?"
"Trước đây sao, thật không thể ngờ được! Lại có thể gọi anh là anh
trai, thật ngốc." Hứa Kha cười, vài đợt gió đêm khiến mũi cô có chút
chua xót.
Khi mới gặp anh, cô mới 16 tuổi, khi anh đứng ở trước mặt cô, cô
trong khoảnh khắc đã hiểu được "Nhất kiến Dương Quá ngộ lỡ chung thân"
(nghĩa là gặp được Dương Quá lầm lỡ cả đời). Cũng may, coi như cô cũng
may mắn, chỉ có vài năm lầm lỡ mà thôi.
Thẩm Mộ không nói được lời nào, im lặng tới mức đáng sợ.
Hứa Kha mỉm cười: "Thẩm tiên sinh, tạm biệt."
Thẩm Mộ đột nhiên giữ chặt lấy cánh tay cô, ép chặt cô lên cánh cửa màu đỏ thắm của quán cháo.
Vóc dáng anh rất cao, cô đứng trên bậc thang cao hơn anh một bậc, vì
thế đối diện với cô là đôi mắt đang trừng lên của anh. Không thể phủ
nhận rằng, dáng vẻ khi tức giận của anh cũng vô cùng đẹp trai, lông mày
dày như mực, đôi mắt u tĩnh.
Anh gằn từng chữ từng chữ một: "Em nói một tiếng Thẩm tiên sinh nữa thử xem?"
Tính tình ương ngạnh của Hứa Kha lúc này lại nổi lên, phẫn nộ nói: "Thẩm tiên sinh, có chuyện gì thì nói đi."
Ánh mắt Thẩm Mộ hơi động, cúi thấp đầu xuống.
Hứa Kha vừa sợ vừa xấu hổ, "Thẩm Mộ, bỏ tay ra, đây là nơi công cộng! Anh dám!"
Anh bĩu môi coi thường: "Em nghĩ anh có dám hay không!"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com