Edit: Bánh Bao
Beta: Sam
Nắng sớm ửng hồng quét đi những mảnh âm u trên bầu trời nhưng vẫn không thể ngăn được những trận gió lạnh đầu đông của Giang Nam.
Híp mắt, vươn người, ngoác cái miệng rộng, con chó mực lười biếng ngáp một cái, sau đó lắc người, rũ rũ bộ lông rồi chạy đến chuồng gà. Hai con ngươi đen của nó đảo đảo, sau đó hung dữ trừng mắt với con gà trống đang ngẩng đầu ưỡn ngực, rõ ràng nó vô cùng bất mãn với dáng vẻ ra oai của con gà này. Không để ý đến sự khiêu khích của con mực, con gà trống tiếp tục tận tâm hoàn thành công việc thường ngày.
"Ò...Ó...O...O..."
Con mực dùng chân sau đào đào đất, cổ họng gầm nhẹ, phát ra tiếng cảnh cáo khiến cho mấy con gà mái trong chuồng hoảng sợ cực kỳ.
Cửa sổ đóng chặt, trong nhà hơi u ám, lò sưởi vẫn còn đang âm ỉ cháy. Ở trước giường, có hai đôi giày được đặt ngay ngắn. Xuyên qua tấm màn lụa, ở dưới tấm chăn bông màu xanh, có hai người đang ôm chặt lấy nhau mà ngủ. Tấm màn khẽ lay động, gió không biết từ nơi nào thổi đến, thổi vào người nằm ngoài khiến người nọ giật mình, rụt rụt cổ, mắt vẫn nhắm tịt, tay lần mò góc chăn kéo lên, lập tức đắp lên người kia. Cảm nhận được sự săn sóc của người trong lòng, người nằm trong dựa sát vào, dùng mặt cọ cọ người kia.
Nhíu nhíu mày, thật không muốn người tối qua đã phải mệt mỏi giờ lại bị một trận gà bay chó sủa ngoài cửa ồn ào quấy rầy, là một vị phu quân tốt biết yêu thương thê tử, cho nên lúc này, Tần Tấn không chút do dự ngồi dậy, đi ra ngoài bảo vệ mộng đẹp của người yêu.
Nhẹ nhàng cử động người, A Tấn chậm rãi dời bàn tay nhỏ bé đang ôm thắt lưng mình. Tuy rằng đã nín thở, động tác lại cực kỳ chậm nhưng vẫn làm người yêu bên cạnh giật mình. Lông mi nàng khẽ động, dường như sắp tỉnh dậy. Không để nàng kịp mở mắt, Tần Tấn nằm xuống, khẽ hôn người đang cố gắng muốn thoát khỏi giấc mộng.
"Ngoan, ngủ tiếp đi."
Nghe được âm thanh thân thiết bên tai, người kia không hề cử động nữa, khoé miệng mỉm cười hạnh phúc, lại một lần nữa ngủ thật say.
Rời khỏi ổ chăn ấm áp, cẩn thận đắp lại chăn cho người đang say ngủ, kiểm tra mấy lần liền, đến lúc đảm bảo không có khí lạnh len được vào thì Tần Tấn mới yên tâm đứng dậy, thay y phục.
Hai lỗ tai dựng thẳng lên, con mực nghe thấy tiếng động trong phòng liền xoay người đứng chờ trước cửa. Khi cánh cửa vừa mở ra, nó liền dùng sức vẫy vẫy đuôi bày tỏ tấm lòng trung thành. Chỉ tiếc là nó không được chủ nhân vuốt ve mà lại còn bị gạt ra, nó bèn thấp giọng nức nở nghẹn ngào, tránh qua một bên, yếu ớt gục xuống, ánh mắt hàm chứa oán giận.
Thuần thục lấy thức ăn cho gia súc, vung vào bên trong chuồng gà, Tần Tấn mở cửa gỗ ra, lùa bảy tám con gà lớn nhỏ trong chuồng ra ngoài. Bọn gà lập tức lao vào tranh giành thức ăn, ồn ào náo loạn, không thèm để ý đến chuyện cãi nhau với con mực nữa. Âm thanh huyên náo cuối cùng cũng kết thúc. Sáng sớm đầu đông ở Giang Nam lại trở nên yên tĩnh, bình thản.
Tần Tấn bước nhanh vào bếp, nhóm lửa nấu cháo, hấp lại màn thầu mua từ hôm qua, sau đó chạy ra nội viện lấy nước rửa mặt qua loa. Đột nhiên nhớ tới điều gì, cô chạy ngay đến chuồng gà, lấy hai quả trứng. Trên mặt nàng nở nụ cười tươi như hoa.
Đứng bên cạnh cái nồi đang toả khói nóng, Tần Tấn suy nghĩ nên xử lý hai quả trứng thế nào để tẩm bổ người yêu đang ngủ ngon trên giường.
Chậm rãi đến sau lưng người đang ngẩn ngơ ngắm hai quả trứng gà kia, hai tay Ân Huệ vòng quanh cái eo nhỏ, áp người vào lưng người kia, cảm nhận được sự gầy yếu của đối phương nhưng lại khiến nàng có cảm giác an toàn. Ngoại trừ từ "hạnh phúc" thì nàng không có từ nào khác để diễn tả cảm giác lúc này.
"Sao không ngủ thêm một chút?" Bị thê tử đánh lén, trên mặt Tần Tấn dào dạt ý cười.
Cọ cọ lên lưng của phu quân, Lâm Ân Huệ nhắm mắt lại, làm nũng: "Không có người nằm cạnh nên em không ngủ được."
Tuy cũng đã được coi như là vợ chồng già rồi nhưng nghe thấy vậy, mặt Tần Tấn không kìm được đỏ lên. Cô giơ hai quả trứng gà trên tay, hỏi thê tử: "Giúp ta nghĩ xem nên xử lý nó như thế nào."
Nghe thấy tiếng tim đập nhanh của người kia, Lâm Ân Huệ ngay cả mí mắt cũng không nâng lên chút nào.
"Chiên?"
"Buổi sáng nên ăn ít dầu mỡ một chút thì hơn."
"Chưng?"
"Chỉ sợ phải chờ lâu."
"Luộc?"
"Hơi đơn giản."
"..." Nàng không chịu được nữa. "Người muốn làm khó em."
Quay người đi, mỹ nhân bĩu môi, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn.
Không tài nào khống chế được sự dụ dỗ của cặp môi đỏ, Tần Tấn cúi người xuống ngậm lấy nó. Chuyện trứng gà đã bị hai người ném đến chín tầng mây.
Cuối cùng, một đĩa trứng chiên được bưng lên bàn. Cháo loãng, màn thầu và đĩa trứng chiên mãi mới chọn được là bữa sáng của hai người. Mỗi lần nhìn thấy bữa sáng vô cùng thanh đạm, đáy mắt Tần Tấn không cầm được chút áy náy.
"Đồ ngốc, ăn rất ngon nè." Ân Huệ hạnh phúc cười, xóa đi vẻ buồn bã của người yêu.
"Vậy em ăn nhiều một chút." Tần Tấn gắp một miếng trứng chiên lớn bỏ vào trong bát của thê tử. "Em mệt rồi, nên tẩm bổ cho tốt."
Mặt nóng ran, Ân Huệ cũng gắp một miếng đặt vào bát Tần Tấn. "Người vất vả nhất là Tấn đó." Vì nuôi cả gia đình nên mỗi ngày đều phải đi sớm về trễ, vất vả kiếm tiền, khiến Ân Huệ rất đau lòng. Tần Tấn dạo gần đây lại gầy đi rồi.
Có lẽ là hiểu nhầm, Tần Tấn ngây người, cười toe toét, lắc đầu. "Ta không mệt tẹo nào."
***
"Có vợ thật tốt." Chàng trai trẻ làm cùng mắt rất tinh, lập tức phát hiện ra Tần Tấn có áo mới, giọng mang vẻ buồn bã.
Hoàn toàn không thể che giấu được niềm vui sướng trong lòng, tay Tần Tấn vô thức sờ lên y phục. Đây là người trong lòng mình