Editor: Planktonic.
Beta: Bánh Bao.
Đến mùa đông, cận Tết, chuyện bên trong hiệu buôn ngày càng nhiều.
Tần Tấn chăm chỉ làm việc giống như ngày xưa, không một chút qua loa. Chỉ là mấy ngày nay, cô cảm thấy ngày càng có nhiều ánh mắt rơi trên người mình. Bất đắc dĩ thở dài, chuyện này là nhờ vào Tào Hành mấy ngày nay không hiểu tại sao luôn đi theo cô, còn đem chuyện tửu lượng của cô rất tốt rêu rao khắp nơi.
Cầm sổ ghi chép hàng hóa, Tần Tấn đi tới kho hàng. Sắp tới cuối năm, số lượng hàng hóa xuất nhập tăng rất nhiều, lại sắp đến cuối tháng. Nhìn trong nhà kho hàng hóa chất chồng lung tung như núi, trong lòng A Tam, người cùng Tần Tấn kiểm kê, kêu rên một tiếng.
Nhíu nhíu mi, Tần Tấn không hề nói gì, nhanh chóng kiểm kê. Cũng may thường ngày cô chú tâm, hàng hóa gì, đặt ở đâu cô đều nhớ rõ. Hai người một ghi chép, một kiểm kê, phân công rõ ràng nên cũng coi như làm nhanh. Mặc dù là như vậy, chờ xử lý xong tất cả mọi việc thì đã qua buổi trưa rồi.
Thở phào nhẹ nhõm, A Tam một tay vuốt cái cổ, một tay chống hông, liếc mắt nhìn Tần Tấn còn làm phần kết công việc.
"A Tấn, không vội, lại đây nghỉ ngơi một chút đi."
Đề bút, hạ xuống một bút cuối trong danh sách, cuối cùng Tần Tấn cũng hoàn tất mọi chuyện. Cô đi tới một bên bàn nhỏ, rót hai chén nước.
A Tam lẫm lẫm liệt liệt ngồi ở trên ghế, cầm chén nước ở trước mặt uống một hơi cạn sạch, thở phào nhẹ nhõm thật dài.
"Cuối cùng cũng làm xong."
Tần Tấn cũng không nói cái gì, để sổ sách cùng bút sang một bên, cầm lấy chén nước còn lại, "ực" một tiếng. Kho hàng yên tĩnh nên một tiếng này phá lệ rõ ràng. Gương mặt trắng nõn của cô nhất thời đỏ lên.
Hít một hơi, A Tam nhìn Tần Tấn. Chẳng trách tiểu tử này có thể có phúc khí tốt như vậy, sớm như vậy đã cưới vợ, mặt mũi này thật sự là tuấn tú, cũng không kém ... một đại cô nương. Gã lập tức không đầu không đuôi cảm thán.
"A Tấn, tôi mà có được một nửa tuấn tú của cậu là tốt rồi."
Lời này vô tâm nhưng bay tới tai Tần Tấn lại là cảm nhận khác. Bận bịu chột dạ cuối đầu, cô nhìn trước ngực được bó chặt. Mùa đông, quần áo dày, hẳn là không nhìn ra được cái gì.
"Đang nói cái gì đấy?" Tào Hành chẳng biết chạy vào kho hàng lúc nào, cười híp mắt tiến đến trước mặt hai người, lấy ra mấy cái bánh bao: "Tôi biết thế nào hai người cũng bỏ lỡ canh giờ, nên cố ý mang đến cho hai người nè." Nói thì nói như thế, gã chỉ nhét hai cái bánh bao cho Tần Tấn.
Cắn một cái bánh bao, nhìn phân biệt đối xử rõ ràng, A Tam thở dài: "Lớn lên đẹp thật sướng."
Gật đầu, Tào Hành cười nịnh nọt: "Đó là tự nhiên. A Tấn, có đủ hay không? Không đủ, tôi lại đi lấy cho cậu."
"..." Tần Tấn thả ra bánh bao trong tay, cầm lấy sổ sách. "Tôi đi nộp sổ sách cho chưởng quỹ trước."
"Gấp cái gì, ăn trước hãy nộp. Nếu không tôi giúp cậu nộp." Tào Hành dường như không nhận ra Tần Tấn hết sức lãng tránh mình.
"Không được, tôi tự mình đi." Nói xong, Tần Tấn không tiếp tục để ý hai người trong phòng, bước nhanh ra ngoài.
Nhìn người rời đi, Tào Hành ngồi trên ghế bất mãn: "Cũng không phải việc gấp, tại sao phải chạy trối chết như vậy? Làm lãng phí bánh bao đã mua."
A Tam nhìn người bên cạnh một chút, không hiểu sao trên lưng chợt lạnh nên lôi kéo ghế nhỏ cách gã xa một chút.
Cử động quá mức rõ ràng làm kinh động đến Tào Hành. Hắn trừng một chút: "Tiểu tử thúi, mi trốn xa như vậy làm cái gì."
Khóe miệng giật giật, A Tam nhìn Tào Hành một chút, lại suy nghĩ bộ dạng ân cần của gã đối với Tần Tần mấy ngày nay liền cảm cảm thấy một trận phát tởm. Chẳng lẽ tên này thật là một ...!
Nhìn ra ánh mắt A Tam lộ ra quái lạ, Tào Hành nóng nảy nhưng không thể hỏi ra nguyên cớ, đứng dậy chạy đến bên cạnh gã, ôm lấy cổ gã, ghìm lại cuống họng: "Nói, muốn cái gì đây?"
Đánh không lại, A Tam vừa mới ăn cái bánh bao lại bị gã ta xiết kẹt ở trong cổ họng đến sắp ói ra, mặt đỏ lên dùng sức giãy dụa: "Đừng xiết, đừng xiết, tao nói...".
Buông lỏng lực trên tay, Tào Hành híp mắt, gương mặt uy hiếp: "Nói."
Con ngươi chuyển động, suy nghĩ một chút, chỉ lo nói thẳng quá sẽ chọc giận người này, A Tam cảm thấy vẫn nên nói uyển chuyển thì tốt hơn: "A Tấn đã cưới vợ rồi."
Nghe gã nói một câu không đầu không đuôi chẳng hiểu ra sao, Tào Hành một mặt nghi hoặc. Gã sớm biết A Tấn cưới vợ, làm sao đột nhiên nói tới cái này?
Nhìn gã tựa như có vẻ không rõ ràng, A Tam đành phải nói thêm chút: "A Tấn đẹp, có lúc tao cũng cảm thấy hắn ta có chút giống con gái....."
Chưa kịp dứt lời, Tào Hành liền cắt đứt: "Con gái? Đó là mi không thấy dáng vẻ hắn ta uống rượu đánh nhau." Nghĩ đến đêm đó, người này mặt không biến sắc, đem một bát rượu trắng (rượu đế) đổ vào trong miệng như nước làm kẻ phương Bắc vốn quen uống rượu như Tào Hành cũng không khỏi khâm phục. Khí thế kia, thật đúng là một nam tử hán.
"Không sai, không sai. Hắn ta là nam tử hán a. Là đàn ông giống như chúng ta a."
A Tam gấp rút tiếp lời của gã.
Liếc A Tam một chút, gã đương nhiên biết A Tấn là nam. Hả? Đột nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của tiểu tử này, Tào Hành vỗ một cái vào gáy tên này: "Hừ, tiểu tử thúi, mi suy nghĩ cái gì vậy? Tao yêu thích đại cô nương, đối với nam nhân không có hứng thú."
Bị đánh oan uổng, A Tam gãi đầu không phục: "Nếu mày không có ý định với hắn ta thì làm cái gì mà mấy ngày nay lại đối xử ân cần như thế?" Gã chỉ chỉ bánh bao trên bàn. "Biết mày lâu như vậy rồi, khi nào từng thấy qua mày mua đồ ăn cho người khác."
Buông A Tam ra, Tào Hành ngồi trở lại trên ghế, kinh bỉ nhìn A Tam một chút. "Tiểu tử, biết vì sao mi ở nơi này làm lâu như vậy mà chỉ có thể là một tạp công nhỏ không?"
"Vì sao?" Tuy đoán được gã sẽ không nói lời hay, A Tam vẫn mở miệng hỏi.
"Bởi vì mắt mi vụng về không đủ lanh lợi." Tào Hành nhìn