Editor: Bánh Bao.
Tuyết xen lẫn mưa lất phất rơi xuống. Chuồng gà đơn sơ trống không, tuyết hóa thành nước làm ướt đẫm ngọn cỏ, chậm rãi nhỏ xuống.
Vĩnh Châu Giang Nam xưa nay bốn mùa ấm áp nhưng ba ngày trước lại nghênh đón một trận tuyết lớn đột nhiên xuất hiện.
Con Mực yên tĩnh nằm nhoài một bên nhà bếp, tuyết đọng trong tiểu viện theo trận tuyết yếu dần đã biến thành nước, thấm vào bùn làm cho không khí ẩm ướt mà lại lạnh lẽo. Co người, rụt cổ lại, khịt khịt mũi, từ trong miệng Tần Tấn thở ra làn sương trắng dày đặc. Cô nhíu nhíu mày. Cô biết rõ khí trời này sẽ dằn vặt người yêu như thế nào.
Một tiếng gọi tựa như tiếng khóc nỉ non của mèo con lọt vào lỗ tai cô. Hàng lông mày vốn cau lại liền giãn ra, khóe miệng cũng không tự chủ được cong lên. Cẩn thận mở nắp nồi, nhìn thấy cháo đã nhừ, cô lấy chén, lấy muỗng gỗ cẩn thận múc lấy phần nước cơm trên cùng đổ vào. Một tay bưng chén, một tay che chở, Tần Tấn không quan tâm đến cái nóng mà bước nhanh đi vào phòng ngủ.
Vào nhà, nâng đôi mắt, trong lòng cô liền cảm thấy ấm áp.
Người yêu ngồi ở trên giường, chiếc chăn bông dày che kín đôi chân, mái tóc đen mượt như thác đổ buông xuống phía sau. Một vật nhỏ mềm mại đang nằm ở trong lòng người ấy. Đứa trẻ một bên phát ra tiếng bất mãn, một bên lại theo bản năng cố gắng dựa vào lòng người kia để tìm kiếm thức ăn. Mỹ nhân bị hành động này của bé trêu chọc đến mặt có chút ửng hồng. Nàng ngẩng đầu, nhìn cứu tinh bước nhanh đi, con ngươi sâu lộ ra mấy phần bất đắc dĩ cùng lúng túng nhưng đường cong xinh đẹp nơi khóe miệng tiết lộ sự vui sướng của nàng.
Trao cho người yêu một nụ cười động viên, Tần Tấn dịu dàng cười đi đến bên giường, ngồi xuống, bắt đầu giải cứu vợ mình.
Ân Huệ rất ăn ý thay đổi vị trí cục cưng trong lòng, hoàn toàn phối hợp A Tấn.
Múc một muỗng nhỏ nước cơm, thổi thổi, lại không yên lòng dùng đầu lưỡi thử nhiệt độ, xác nhận sẽ không làm phỏng cục cưng kia, Tần Tấn mới cẩn thận đưa nước cơm đến bên mép miệng để cho bé chậm rãi nuốt vào. Giờ phút này, vẻ mặt Tần Tấn đầy cẩn thận cùng trịnh trọng.
Tiếng khóc nỉ non đã dừng lại khi mỹ thực chạm vào đầu lưỡi. Cái miệng nhỏ nỗ lực nuốt làm cho cái muỗng nhanh chóng thấy đáy. Hàng lông mày nhỏ vừa giãn ra lại cau lên, tiếng kháng nghị cũng vang lên theo.
Ân Huệ ôm đứa trẻ, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ dời đi sự chú ý của bé để cho Tần Tấn có đủ thời gian thổi nguội chiếc muỗng nước cơm thứ hai.
Lặp đi lặp lại, mãi đến tận khi chén nước cơm nhỏ cạn, tiểu quỷ tham ăn kia mới thỏa mãn mà không ồn ào nữa.
"Nào, để ta ôm một cái." Tần Tấn để chén không lên tủ đầu giường, cúi người, một tay nâng mông một tay đỡ gáy, trực tiếp để đầu của đứa bé tựa vào vai mình. Lúc này đây cô mới chậm rãi ngồi thẳng, tựa về sau vài phần để em bé nằm nhoài trên người, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng bé, kiên trì chờ bé ợ một cái.
Ân Huệ nghiêng đầu, ánh mắt tham lam nhìn một lớn một nhỏ này, con ngươi sâu hút hóa ra ý cười sâu sắc.
Chờ cục cưng ợ ra một cái rồi ngủ thiếp đi trong những cái vỗ lưng nhịp nhàng, Tần Tấn mới thở phào nhẹ nhõm, trao bé lại vào lòng người yêu.
"Đừng vội dọn dẹp. Người cũng đã mệt mỏi, cùng em nằm một chút đi." Ân Huệ cẩn thận đặt bé con vào giữa giường, đắp kín chăn cho bé rồi quay đầu nhỏ giọng ngăn cản Tần Tấn đang chuẩn bị dọn dẹp việc nhà.
"Ừ." Tần Tấn ghĩ một lát cũng không chuyện gì phải làm, lại thêm dằn vặt mấy ngày nay đã khiến cho cô cảm giác thấy hơi mệt. Chẳng trách người lớn thường hay nói phụ nữ chăm con còn mệt hơn cả đàn ông làm việc bên ngoài. Tần Tấn nghe lời cởi áo ngoài ra, sợ làm ồn đến cục cưng mới ngủ nên rón rén bò lên giường, chui vào cái chăn ấm áp, từ sau lưng ôm lấy Ân Huệ vào trong ngực, dán vào mặt nàng, nhìn cục cưng kia đang ngủ say.
Đứa trẻ này đột nhiên đến cũng như trận tuyết kia.
Ba ngày trước, khi Tần Tấn mở cửa viện ra thì phát hiện một em bé được bọc trong tã dày vô tình bị vứt trước cửa. Thật không biết con người ta có thể nhẫn tâm đến mức nào mới có thể vứt bỏ con mình trong thời tiết như thế này.
Không chút do dự, cô ôm đứa trẻ vào phòng, đưa đến trước mắt vợ mình.
Cặp vợ chồng son nhìn đứa trẻ vừa mới sinh vài ngày chỉ lớn hơn con thú nhỏ một chút liền nảy ra ý nghĩ giống nhau. Nếu người sinh bé ra đã nhẫn tâm như thế, vậy sau này hãy để hai người làm mẹ bé đi.
Khu nhà nhỏ thêm một người làm cho vai vế vợ chồng son tăng thêm một bậc.
Trong nhà có thêm một đứa trẻ khó tránh khỏi khiến hai người có chút luống cuống tay chân, nhưng may mắn cuối năm cửa hàng đóng cửa mãi đến hết mười lăm mới mở lại nên Tần Tấn mới có thể an tâm ở nhà giúp đỡ vợ con. Ỷ vào kinh nghiệm chăm Tần Khang lúc trước, Tần Tấn đem tất cả công việc đặt trên vai mình. Ân Huệ tự nhiên hiểu rõ dụng tâm của cô. Khí trời ướt át lạnh lẽo như vậy khiến chân nàng không chạm đất được nên nàng đành ngoan ngoãn ở trên giường làm chút việc trong khả năng. Không khiến Tần Tấn phiền thêm chính là sự quan tâm tốt nhất.
Ân Huệ rúc vào trong lồng ngực Tần Tấn, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của đứa trẻ. Dường như cảm nhận được điều gì, cục cưng đang ngủ say giật giật miệng nhỏ, lộ ra vẻ mặt cười như không chọc cho hai người lớn cười nhẹ một hồi.
Thu tay về, Ân Huệ tỉ