Ánh sáng trong phòng rất tối.
Phía trên cao vách tường có một cửa sổ nhỏ, hắt vào chút ánh sáng mơ hồ, nửa sáng nửa tối mà chiếu vào một kệ hàng trong phòng.
Trên kệ dường như có một thi thể bị xích sắt trói lại, cỗ thi thể cúi gục đầu xuống thảm không nỡ nhìn, đầu tóc rối loạn che mất khuôn mặt, không nhìn ra giới tính.
Trong bóng tối có thứ gì đó cử động sột soạt, là hai con ma vật đang tranh nhau thức ăn.
Ánh sáng nơi đó quá tối không nhìn rõ được.
Chỉ có thể nghe thấy âm thanh nhấm nuốt ghê tởm vang vọng trong căn phòng.
Sở Thiên Tầm nhíu mày, cảm thấy có chút không thích hợp.
Bình thường, ma vật đều không có hứng thú đối với thi thể, chúng nó chỉ có sự cố chấp mãnh liệt đối với máu thịt tươi.
Một khi thi thể mất đi sức sống, thì ngay lập tức ma vật cũng mất đi d*c vọng đối với thứ đã chết này.
Đây là một nhà kho kín, khóa cửa bên ngoài đã phủ bụi, rõ ràng đã bị bên ngoài khóa lại rất lâu.
Vì sao ma vật bên trong vẫn tràn đầy hứng thú đối với cỗ thi thể đã chết từ lâu này?
Cánh cửa bị va đập từ bên trong đã có chút biến dạng.
Sở Thiên Tầm nín thở cẩn thận đến gần cánh cửa đang mở, muốn quan sát rõ hơn chủng loại và cấp bậc của quái vật.
Khi tầm mắt của cô nhìn được vào trong, khắp người cổ thi thể kia đều lộ ra xương trắng, hẳn là đã chết đến mức không thể chết thêm được nửa.
Đột nhiên, "Thi thể" kia khẽ giật giật, cổ họng phát ra một chút âm thanh trầm thấp.
Sở Thiên Tầm bị dọa cho giật mình, không cẩn thật phát ra một tiếng động nhỏ.
Ma vật trong phòng đột nhiên dừng động tác lại, "soạt" một tiếng cùng quay đầu nhìn lại.
Từ trong bóng tối, hai cặp mắt tanh màu máu nhìn thẳng đến vị trí của Sở Thiên Tầm.
Trong lòng Sở Thiên Tầm thầm chửi thề một câu.
Huyết tinh Du đãng giả!
Đây là ma vật cấp 2.
Hiện tại ma vật cấp 1 cũng rất hiếm gặp, vậy mà ở đây lại cùng một lúc nuôi dưỡng được hai con Du đãng giả cấp 2.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Sở Thiên Tầm không chút do dự, xoay người bỏ chạy.
Sau lưng truyền đến một âm thanh va chạm lớn, ma vật đâm vào cửa phòng.
Hai cánh cửa biến dạng bị ma vật đâm sầm vào, xích sắt ngoài cửa vang rầm rầm.
Sau đó liên tiếp là mấy tiếng vang ầm ầm.
Cánh cửa cuối cùng bị đánh sập, ngã rầm xuống đất.
Hai con ma vật không còn làn da, người bê bết máu bò ra ngoài từ phía trên khung cửa.
Đầu lưỡi dài của ma vật phun ra thụt vào, đuổi theo hướng của Sở Thiên Tầm.
Tốc độ của bọn nó rất nhanh, thậm chí có thể đi lại như bay trên vách tường.
Sở Thiên Tầm cũng không quay đầu lại, điên cuồng chạy về phía trước.
Lúc này, cô đã chạy ra khỏi cửa chính của nhà kho.
"Chị Thiên Tầm ra ngoài rồi!" Phùng Thiến Thiến chỉ về hướng nhà kho.
Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng Phùng Thiến Thiến và Giang Tiểu Kiệt đã thức tỉnh được dị năng nên hai đứa nhỏ là những người phản ứng nhanh nhất.
Giang Tiểu Kiệt cùng lúc đó cũng đứng dậy, căng thẳng nhìn về hướng của Sở Thiên Tầm.
Cậu hiểu rõ bản thân có được khả năng đặc biệt.
Nhưng chị gái Sở Thiên Tầm và em gái nhỏ này rõ ràng cũng có được dị năng giống như cậu.
Đặc biệt là chị Thiên Tầm, chỉ cần một chiêu là có thể đưa cậu vào chỗ chết, mạnh đến mức khiến cậu sinh lòng sợ hãi.
Cậu vẫn còn nhớ rõ cảm giác bị bàn tay tưởng chừng như yếu ớt kia bóp vào cổ mình như bị một cái kìm sắt kẹp lại.
Giang Tiểu Kiệt từ nhỏ đã là một đứa trẻ luôn ngưỡng mộ những kẻ mạnh.
Mặc dù cha cậu là một tay cờ bạc khiến cho người người phỉ nhổ.
Nhưng cha cậu không bao giờ nương tay khi chiến đấu với người khác, khi cha ở cạnh, Giang Tiểu Kiệt không bao giờ bị người khác bắt nạt.
Giang Tiểu Kiệt lớn lên trong môi trường lộn xộn như vậy, nên từ nhỏ cậu đã biết cách đạt được điều mình muốn bằng cách làm hài lòng người khác.
Giờ khắc này, cậu chỉ muốn biểu hiện tốt một chút, để Sở Thiên Tầm có thể coi trọng cậu, giữ cậu lại bên cạnh, không còn suy nghĩ sẽ tùy tiện nhét cậu vào nơi nào đó.
Bên cạnh Giang Tiểu Kiệt là một thùng dầu diesel được rút ra từ trong xe tải, dựa theo lời dặn dò của Sở Thiên Tầm, cậu nhóc dùng dị năng của mình để đóng băng nó thành từng cây băng nhũ.
Sở Thiên Tầm băng qua đường lớn chạy nhanh về hướng bồn chứa nước, tốc độ của cô vượt quá giới hạn của loài người, gần như biến thành một đạo bóng đen.
Sau lưng cô là hai bóng người đỏ tươi lao ra từ cửa nhà kho tối tăm.
Thân hình hai con ma vật còn nhỏ hơn người trưởng thành một chút, tứ chi nắm lấy khung cửa, duỗi cái đầu nhuộm đầu máu đỏ quan sát xung quanh.
Sau đó chúng nó biến thành hai đường màu đỏ trực tiếp đuổi theo Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm hoàn toàn không nhìn lại phía sau, chỉ vùi đầu mà chạy.
Lúc cô lướt qua bồn nước, đạp chính xác lên cây gỗ duy nhất dưới lớp màng bao phủ để mượn lực nhảy qua.
Du đãng giả cả người đầy máu đuổi theo sát, đúng lúc giẫm vào cái bẫy.
Tấm màng mỏng trên bẫy sụp đổ, bồn nước sâu nuốt chửng hai con ma vật.
Đáy ao sớm đã bị đổ đầy xăng, cho dù Du đãng giả hành động nhanh nhẹn cũng không thể nhanh chóng trèo lên khỏi đáy ao trơn trượt.
Mà Sở Thiên Tầm đã dừng bước chân, xoay người, dùng một tay châm lửa ném xuống đáy ao.
Bồn chứa nước nhanh chóng bùng lên một ngọn lửa, đầu tiên là ngọn lửa màu xanh lam bốc sáng lên, sau đó ngọn lửa biến thành màu đỏ cam cao vút lên trời.
Lúc Phùng Tuấn Lỗi phản ứng lại thì việc bật lửa không cần tới ông nửa.
Trong hố lửa phát ra tiếng kêu chói tai của quái