Đến ngày thứ hai, vết thương nghiêm trọng ở chân của Sở Thiên Tầm về cơ bản đã bình phục. Diệp Bùi Thiên thậm chí còn có thể di chuyển sớm hơn so với cô.
Phải biết việc tái tạo cơ thể còn khó hơn nhiều so với việc chữa lành vết thương, cho dù đến mười năm sau tận thế, phần lớn thánh đồ chữa trị cũng không thể tái tạo được tứ chi bị cắt đứt.
Trong trí nhớ Sở Thiên Tâm, trong những người cô từng gặp, người có thể dùng thuật chữa trị để nối lại các chi bị đứt rời chỉ có thánh y Hàn Hữu Minh tiếng tăm lừng lẫy của Lộ Đảo.
Có thể thấy khả năng khôi phục của Diệp Bùi Thiên đã đạt đến trình độ cường đại cỡ nào.
Chân Sở Thiên Tầm vừa lành đã ngay lập tức lên núi xuống sông thu thập nguyên liệu nấu ăn.
Mọi người có đôi khi lại thấy vô cùng kì lạ, những nữ sinh thành phố ở độ tuổi này như cô vốn nên vùi đầu học tập, không phân biệt được ngũ cốc mới phải.
Nhưng cô lại giống như cực kì quen thuộc với cuộc sống hoang dã này, không chỉ có thể phân biệt mỗi một loại đồ ăn có thể ăn mà còn có thể khéo léo đặt bẫy để bắt được con mồi.
Ngày hôm đó lúc chạng vạng tối, bọn họ tìm thấy một nguồn nước, mọi người vừa dựng bếp lò rồi đốt lửa trại lên. Sở Thiên Tầm đã dùng một cọc tre vót nhọt ghim hai con cá lớn đang nhảy loạn quay trở lại. Cô kéo ống quần, đi chân đất, một tay cầm con cá, tay kia cầm một lá cây to đựng đầy quả mơ đỏ rực.
Diệp Bùi Thiên lấy con cá sống từ tay của cô.
"Để tôi làm cho." Diệp Bùi Thiên nói.
Hắn đến cạnh dòng suối, cuốn tay áo lên, thuần thục mổ bụng cá, làm sạch, loại bỏ xương, cắt cá thành từng miếng mỏng như cánh ve, còn thuận tay lấy một nắm rau dền do Phùng bà bà hái rửa sạch.
"A, anh biết nấu ăn sao?" Sở Thiên Tầm ngồi xổm một bên nhìn.
"Cũng chỉ biết một chút thôi, công việc cha mẹ tôi rất bận, nên phần lớn trong nhà đều là tôi nấu cơm." Diệp Bùi Thiên bận rộn không ngơi tay.
Sở Thiên Tầm nghỉ ngơi một lát, ngồi xổm trên mặt đất cùng Đồ Diệc Bạch chia sẻ những quả mơ chua ngọt ngon miệng, đợi bửa cơm.
Đối với Sở Thiên Tầm mà nói, việc tìm kiếm và thu thập các loại nguyên liệu nấu ăn là sở trường của cô, nhưng kỹ năng nấu nướng này, dù là trước tận thế hay sau tận thế cô đều không thể cải thiện được.
Trước tận thế cô căn bản là không bước vào phòng bếp.
Sau tận thế, một khi có được đồ ăn, có thể ăn sống sẽ cố gắng ăn sống, nếu không thể ăn sống thì dùng tốc độ nhanh nhất để nấu chín rồi nhét vào bụng, nếu chậm chân không chừng thức ăn quý giá đã bị người khác cướp đi, không ai để tâm nấu nướng cẩn thận.
Sở Thiên Tầm thấy Diệp Bùi Thiên như làm ảo thuật, dùng đất vàng ngưng kết thành một nồi đất lớn, dùng xương cá nấu một nồi canh cá trắng đục, lại cho rau dền xanh nhạt vào, đợi nước sôi mới cho những lát cá mỏng vào đun sôi.
Diệp Bùi Thiên làm ra năm cái bát đất, múc một chén cho Phùng bà bà trước rồi lấy thêm một chén nửa, tự mình bưng đến trước mặt Sở Thiên Tâm.
"Không có gia vị, có lẽ sẽ hơi khó uống." Hắn nói.
"Ai nha, đây là lần đầu tiên tôi biết dị năng của anh còn hữu dụng như vậy." Sở Thiên Tầm khen hắn.
Thích Vĩnh Xuân nhanh tay, hớp một ngụm trước, bị bỏng đến mức la oai oái: "Má ơi, này cũng ngon quá đi, Tiểu Diệp cậu thật là tuyệt vời, đủ điều kiện để làm đầu bếp rồi."
Diệp Bùi Thiên không nói gì, hắn cẩn thận nhìn lén phản ứng của Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm nhấp một ngụm, thỏa mãn thở dài: "Thế gian thật tuyệt."
Diệp Bùi Thiên mỉm cười, lúc này hắn mới bưng chén của mình lên, chậm rãi uống canh cá, canh vừa mới đun sôi khiến gò má và vành tai hắn đều bị hun đến ửng đỏ.
Ăn xong đồ ăn ngon, sắc trời dần dần tối xuống.
Mọi người tìm thấy một nơi khô ráo