Edit: Nukaly
Được tự do, Đinh Vũ rập khuôn từng bước theo sau hai người, tâm trạng vô cùng kích động.
Trong phòng nghiên cứu dưới lòng đất có rất nhiều máy theo dõi.
Nhìn thấy tù nhân xung đột với phó hội trưởng, các thủ vệ vốn định trợ giúp. Không ngờ không chờ bọn họ chạy tới Đoạn Cửu Thắng đã bị hạ gục rồi.
Thủ vệ vừa hãi vừa sợ, không nhịn được tách ra chạy trốn.
Vân Lan đi một đường thông suốt, thuận lợi đi tới phòng quản lí.
“Làm thế nào để truyền tin?" Vân Lan hỏi.
Thợ săn cấp B vừa định nói cho cô lại thấy điện thoại cố định đã bị cắt dây.
"Không dùng được nữa rồi… Nếu không, chúng ta rời đi trước đi?"
"Chỉ có thể như vậy thôi." Vân Lan bất đắc dĩ.
Quay người lại, Giản Chính đã đứng ở cửa ra vào: “Cô làm phòng nghiên cứu của tôi náo loạn thành như vậy còn muốn chạy đi đâu?”
Nhìn thấy người tới, sắc mặt Vân Lan nghiêm trọng, dặn dò Đinh Vũ và thợ săn cấp B: “Lùi ra sau đi.”
"Nếu không phải thủ vệ gọi điện thoại tôi thì tôi còn thật không biết hội trưởng Vân Lan của chúng ta lại lợi hại như vậy đâu.” Giản Chính từng bước áp sát: “Hệ công kích cấp A không làm gì được cô, vậy hệ công kích cấp S thì sao?"
Vân Lan không nói hai lời, móc một lọ thuốc ra đổ xuống: “Tôi đoán, hẳng cũng không thắng được."
"Chỉ là phụ trợ mà ăn nói cũng ngông cuồng đấy!” Giản Chính khinh bỉ xì một tiếng, tay phải nhanh như chớp giơ lên.
Vân Lan tránh cũng không tránh, một bình thuốc đóng băng đập tới dưới chân đối phương.
Trong một hơi thở đó, bắp chân Giản Chính bị bao phủ bởi một lớp băng, đóng đinh gã với gạch lát nền.
Cùng lúc đó, Giản Chính bóp chặt cổ Vân Lan, hơi dùng lực.
Tốc độ thể chất của thợ săn vật lý và thợ săn hệ phép thuật không giống nhau.
Dựa theo lẽ thường, thợ săn hệ pháp thuật bị bóp chặt cái cổ không lâu sau sẽ hôn mê. Ai ngờ sắc mặt của Vân Lan lại vẫn như thường, một hơi móc ra ba tấm bùa gọi sét dán lên Giản Chính.
Giản Chính buông tay, bằng sức mạnh phá vỡ lớp băng, hất tung lá bùa lên rồi lùi lại thật nhanh tránh đi.
Tốc độ của gã quá nhanh, tia chớp xuất hiện không quá ba giây gã ta đã tránh được.
“Cũng có chút công phu đấy, khó trách không lo ngại gì." Giản Chính tận mắt nhìn thấy uy lực của sấm sét mí mắt không khỏi nhảy nhảy.
Năng lực công kích của Vân Lan mạnh của gã.
Thợ săn cấp B ở một bên nghĩ nghĩ, vị này có thể sử dụng đạo cụ đấm cho thợ săn hệ ám sát cấp B và cấp A tới hôn mê, dĩ nhiên không phải người bình thường.
Trên thực tế, sau khi chú ý tới chuyện này, Vân Lan đã tỉ mỉ hỏi thăm thuộc tính dị năng của hội trưởng Giản Chính và phó hội trưởng Đoạn Cửu Thắng, đã biết cách đối phó với bọn họ.
Biết được thể lực của Giản Chính nhất định sẽ được cường hóa, thực lực mạnh mẽ, cô vẫn yêu cầu thợ săn cấp B đưa mình tới phòng nghiên cứu dưới lòng đất, giả bộ bị bắt.
Thợ săn cấp B đánh giá, vị này hẳn vẫn còn con át chủ bài nào đó, hẳn cô cố ý muốn dẫn hội trưởng tới đây, một lưới bắt hết.
Bằng không làm gì có ai sau khi trở về từ cõi chết lại không nhanh chóng chạy trốn lại còn chậm rãi đi dạo ở trong ngục như cô chứ? Cọ tới cọ lui, giống như đang chờ một người nào đó.
"Ngu xuẩn." Giản Chính đã nhìn ra gì đó, gã cười lạnh, nhắm ngay vào túi xách của đối phương.
Vân Lan nắm lấy cổ tay của đối phương, ngăn gã giật đi túi xách của mình, tiếp theo lại xé một cuộn giấy ra.
Khoảng cách của hai người quả thực quá gần, Giản Chính không thể tránh khỏi, bị mười cây thương băng chính diện bắn trúng.
Càng khiến cho gã khiếp sợ là, rõ ràng Vân Lan chỉ là hệ phụ trợ, đáng ra không thể nào theo kịp tốc độ của gã ta, thậm chí còn không nhĩn rõ gã ra tay, thế mà công kích của đối phương lại vô cùng chuẩn xác, không giống như đoán chút nào.
Vừa nãy, sức lực nắm lấy cổ tay của gã cũng