Lục Thời Minh tựa ở bên tường, đưa mắt nhìn đám người kia đi xa.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hu hu nói: "Làm sao bây giờ, Nghê Dương bị mang đi rồi."
Lục Thời Minh hơi cúi người, trên người mang theo một mùi hương nhàn nhạt.
Ghé vào bên tai Tô Nhuyễn Nhuyễn nhẹ nhàng nói.
"Cô ấy có dị năng lôi điện, đã tỉnh táo rồi."
Hơi thở ấm áp của người đàn ông dán vào đã thịt cô, tựa như rượu ngon đã lên men. Tô Nhuyễn Nhuyễn theo tiềm thức ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt của người đàn ông kia, cô cảm thấy đôi mắt này còn mê hoặc người người khác hơn nhiều so với đôi mắt nhỏ như đậu xanh của Cốc Đăng kia.
Quả thực là tai họa nhân gian mà!
"Vậy, vậy chúng ta đi cứu, cứu người. . ."
Lục Thời Minh mỉm cười, "Em xác định em là đi cứu người, chứ không phải là đi hại người?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . . Anh có thể xem thường tôi, nhưng không thể vũ nhục tôi.
"Đi thôi."
Lục Thời Minh đứng thẳng người, dẫn đầu đi phía trước. Tô Nhuyễn Nhuyễn hai mắt sáng lấp lánh nói: "Chúng ta đi cứu người sao? Cứu thế nào đây? Cần em phải làm gì không?"
Lục Thời Minh tiếp tục mỉm cười. Hắn duỗi ngón tay tinh tế trắng nõn ra, đầu ngón tay đặt trên môi Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhẹ nhàng ngăn chặn.
"Xuỵt."
Đây là ghét bỏ cô nói nhiều.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . . Anh không yêu bảo bảo, anh đã mất đi bảo bảo.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhắm mắt theo đuôi đi theo Lục Thời Minh nửa giờ, sau đó dừng ở trước xe quân đội của khu Than Đá bọn họ.
"Chúng ta không phải đi cứu Nghê Dương sao? Chúng ta không phải nên đi nhà nuôi giống cái sao?"
"Ai nói anh muốn đi cứu cô ấy?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn chớp mắt to, trơ mắt nhìn Lục Thời Minh chuyển dầu thôi trong xe quân đội vào trong không gian.
Cho nên anh chỉ là đi chuyển dầu thô?
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ anh quả nhiên là tên nam chính vô tình vô nghĩa.
Thời điểm Tô Nhuyễn Nhuyễn bị Lục Thời Minh kéo cổ áo chuẩn bị trở về, hai người bọn họ bỗng nhiên bị binh sĩ vũ trang khu Dầu Thô ngăn lại.
"Hai người kia, kiểm tra một chút."
Trong tay binh sĩ vũ trang cầm đèn pin, tia sáng chói mắt chiếu đến, Tô Nhuyễn Nhuyễn với thức đưa tay che lại mắt.
"Trên mặt cô có cái gì?"
Binh sĩ vũ trang vừa nói vừa muốn cầm khăn đến lau mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức tránh sau lưng Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh đưa tay, đè lại cánh tay của binh sĩ vũ trang kia, rõ ràng nhìn chỉ là một tên vô dụng yếu ớt, nhưng bình sĩ vũ trang kia lại một chút cũng không thể động đậy.
Bầu không khí đột nhiên như ngưng lại. Những binh sĩ vũ trang khác đều giơ lên súng. Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng cảm giác được rìu của Lục Thời Minh đã đói khát khó nhịn. Cô hưng phấn muốn đợi lát nữa mình có nên tự bước lên phía trước ăn một viên đạn.
"Các người đang làm gì?"
Đột nhiên, một giọng nữ truyền tới, các binh sĩ quay đầu lại nhìn, lại là Uông Thủy Thủy.
Mấy người đàn ông một bên nhìn lén đã thịt cô ta lộ ra ngoài, một bên do dự nói: "Chúng tôi đang tìm người trộm ngỗng..."
"Đã tìm được chưa?" Uông Thủy Thủy không nhịn được ngắt lời.
Bình sĩ vũ trang ngơ ngác lắc đầu.
"Vậy còn không đi tìm?"
Các binh sĩ lập tức mặt xám xịt đi.
Đuổi mấy bình sĩ vũ trang xong, Uông Thủy Thủy đi tới, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lục Thời Minh.
Chậc chậc chậc, lam nhan họa thủy.
Lục Thời Minh không nói gì, chỉ là biếng nhác đứng ở nơi đó, có chút buông thõng tầm mắt.
Uông Thủy Thủy nói: "Các người muốn nhiều dầu thô hơn nữa sao? Tôi có thể giúp các người."
Tô Nhuyễn Nhuyễn tránh sau lưng Lục Thời Minh, vụng trộm ló ra nửa cái đầu.
Cái cô Uông Thuỷ Thuỷ này chẳng lẽ là coi trọng Lục Thời Minh, muốn hồng hạnh xuất tường, thể nghiệm cảm giác làm một cái thảo nguyên xanh ngát sao?
"Không cần dầu thô? Tôi có thể giúp hai người cứu cô bạn kia. Cái người tên là Nghê Dương đó. Hoặc là. . ." Uông Thủy Thủy kéo dài âm điệu, ánh mắt rơi xuống trên người Tô Nhuyễn Nhuyễn , "Tôi nhớ rõ cô, tiểu mỹ nhân trộm ngỗng."
Uông Thủy Thủy tà mị cười một tiếng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ! ! !
"Tôi không có ác ý với hai người đâu. Kẻ thù của kẻ thù là bạn. Tối cảm thấy chúng ta có thể hợp lại để đối phó với Cốc Đăng." Uông Thuỷ Thuỷ cười nói ra mục đích của mình.
Nửa giờ sau, Lục Thời Minh cùng Tô Nhuyễn Nhuyễn đi theo Uông Thủy Thủy đi nhà giống cái.
"Hai người yên tâm, Cốc Đăng không ở đây."
Uông Thủy Thủy mở cửa phòng.
Lục Thời Minh kéo cổ áo sau của Tô Nhuyễn Nhuyễn đang vui vẻ chuẩn bị đi vào, kéo người ra phía sau mình, sau đó tựa ót cạnh cửa, giọng uể oải hỏi, "Cô có mục đích gì?"
"Tôi vừa nãy đã nói rồi. Tôi chỉ là muốn tìm người cùng đối phó với Cốc Đăng mà thôi. Hai người cũng biết rồi đó, hắn ta là một trên biến thái."
Không, trên biến thái nhất đang đứng trước mặt cô cơ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn gào thét trong lòng.
Uông Thủy Thủy quay đầu, nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, nói: "Em trước tiên cứ tắm rửa ở chỗ tôi đi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn thối hoắc bị đẩy mạnh phòng tắm, lúc đi ra lại là một tiểu khả ái thơm ngào ngạt.
Tô Nhuyễn Nhuyễn mặc quần áo của Uông Thủy Thuỷ. Uông Thủy Thủy trước sau lồi lõm, vóc người nóng bỏng. Tô Nhuyễn Nhuyễn lại tinh tế kiều nhuyễn, da trắng mỹ mạo. Bộ váy dài kia mặc trên người cô, lỏng lỏng lẻo lẻo cái gì cũng che không được. Lộ ra cánh tay trắng như ngó sen và bắp chân trắng mịn. Trên người mang theo hơi nước vừa mới tắm, cả người hun đến trắng nõn nà đáng yêu.
Lục Thời Minh đứng cạnh cửa sổ, thân hình cao ráo bị ánh trăng kéo dài, bóng hình bị cửa sổ cắt thành từng mảnh.
Đồng tử hắn rất tối.
So với đêm đen còn tối hơn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn khẩn trương níu lấy váy trên người mình, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo lại nóng ran.
"Thật xinh đẹp."
Uông Thủy Thủy nhịn không được lên tiếng kinh hô. Cô ta bước đến, đầu ngón tay xoa lên hai gò má của Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhẹ nhàng theo gò má trắng mềm kia đi xuống, rơi xuống trên vai cô, bóp đến eo.
"Eo thật mảnh."
Tô Nhuyễn Nhuyễn co rúm lại trốn về phía sau.
Biểu cảm của Uông Thủy Thủy có chút hưng phấn đến quái dị, cô ta hơi cong eo, hai mắt trong căn phòng mờ tối tựa như đang phát sáng.
Cô ta chậm rãi đốt điếu thuốc.
Kẹp ở đầu ngón tay.
Khói mù lượn lờ, khuôn mặt người phụ nữ mờ ảo không rõ.
Cô ta nâng hàm dưới Tô Nhuyễn Nhuyễn, giọng nói ngọt ngào, "Tiểu bảo bối, em mấy tuổi rồi?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn run lẩy bẩy, "Mười chín."
"Em thoạt nhìn thật giống vị thành niên."
Đầu ngón tay của Uông Thủy Thủy vuốt ve trên da thịt cô, nắm lấy cổ tay cô, lực đạo hơi mạnh, thậm chí còn lưu lại vết đỏ.
"Nhưng mà không sao, hắn ta thích nhất loại tiểu bảo bối xinh đẹp lại vô hại giống em."
Tiểu bảo bối Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy tình thế thật không tốt.
Tuy cô nghe không hiểu lắm Uông Thủy Thủy đang nói cái gì, nhưng cô cảm thấy chuyện nhất định không phải chuyện tốt.
"Con hổ cũng có lúc ngủ gật. Cốc Đăng xưa nay không qua đêm ở nhà giống cái này. Hắn ta mỗi đêm đều ngủ một mình. Ngoài cửa sắp xếp mấy bình sĩ vũ trang thay phiên bảo vệ."
"Nhưng mỹ nhân xinh đẹp như em. Tôi tin tưởng, chỉ cần một lần, chỉ cần hắn ta qua đêm với em một lần, chúng ta đã có thể giết chết hắn."
Qua đêm? Giết?
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức hoảng sợ trợn tròn một đôi mắt.
Cô vẫn là một đứa bé thôi!
Tô Nhuyễn Nhuyễn kinh hãi quá độ đi tìm daddy nam chính biến thái của cô, cảm nhận một chút tận thế tàn khốc.
Lục Thời Minh đem cô gái nhỏ bảo hộ ở sau lưng, trên mặt vẫn như cũ là vẻ mặt ôn tồn lễ độ kia, nhưng ánh mắt cũng đã lạnh.
"Cô ấy là bạn gái của tôi."
"Hừ." Uông Thủy Thủy phát ra tiếng cười nhạo, đưa tay dập tắt điếu thuốc.
"Cô ấy không có dị năng, cậu cũng không có dị năng. Tiểu bảo bối của cậu lại lớn lên xinh đẹp như vậy, trong cái tận thế này, nếu như không phải dựa vào những vật khác, làm sao sống sót nổi?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng cực kỳ nghi hoặc, cô đến cùng là sống sót như thế nào vậy? Rõ ràng cô đã cố gắng tìm chết như vậy.
"Cậu đừng có nói với tôi, nhóm hai người đem hai người đi cùng, chỉ vì hai người đẹp trai xinh gái?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ không đúng sao?
"Người giống các người, tôi đã thấy nhiều rồi."
Trên mặt Uông Thủy Thủy vẻ trào phúng càng sâu, "Đừng làm□□ còn lập đền thờ trinh, rượu mời không uống, uống rượu phạt. Các người nếu như không đồng ý, tôi bây giờ có thể đi nói cho Cốc Đăng, tiểu mỹ nhân mà hắn ta muốn đang ở chỗ tôi. Các người cho là Cốc Đăng thật sự chỉ đang tìm cái gì ngỗng thôi sao?"
Ngón tay của Uông Thủy Thủy chỉ về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn, giọng nói nhẹ nhàng, "Hắn ta đang tìm người, tìm em đấy, tiểu mỹ nhân."
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị điểm tên càng có lại sau lưng Lục Thời Minh.
"Tôi, tôi không có trộm ngỗng. . . Tự nó chạy."
Chuyện này thật sự không liên quan đến cô mà!
Ánh mắt Lục Thời Minh càng thêm lạnh lùng. Trong căn phòng chỉ có một chiếc đèn mờ mờ. Khuôn mặt người đàn ông cũng trở nên u tối không rõ.
Đột nhiên, bên ngoài vâng lên tiếng bước chân.
Uông Thủy Thủy thần sắc đại biến.
"Hắn ta sao lại tới đây!"
Ai?
Tô Nhuyễn Nhuyễn hiếu kì mở to hai mắt.
"Mau trốn đi!"
Uống Thuỷ Thuỷ đẩy mạnh To Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh trốn trong rèm cửa ở ban công.
Rèm cửa vừa dày vừa nặng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh dán sát vào nhau, vừa mới lảo đảo đứng vững, bên kia cửa phòng đã được mở ra.
"Lão đại, sao anh lại tới đây?"
Ở khu Dầu Thô, người có thể được xưng là lão đại đương nhiên chính là Cốc Đăng.
"Cởi quần áo."
Lão đại một chút cũng không mập mờ, đi lên liền muốn làm chuyện đó.
Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy loại tình huống này thực sự là không thích hợp với bạn nhỏ như cô.
"Rầm rầm. . ."
Bên kia truyền đến thanh âm.
Uông Thủy Thủy cố gắng nói: "Lão đại, hôm nay có thể không dùng dị năng. . ."
"Ngậm miệng!"
Là một người đàn ông thành công, Cốc Đăng không quan tâm là khi nào chỗ nào, đều sẽ dùng dị năng để bảo vệ tính mạng của mình.
Lại là một trận thanh âm kỳ quái truyền đến.
Dường như đang ném đồ đạc.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, nhìn thấy một vật trượt đến bên chân của mình.
Hả? Đồ chơi?
Này nha, đã lớn như vậy rồi, thế mà trốn trong phòng chơi đồ chơi!
Bên kia không biết giày vò bao lâu. Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy mình đứng tê hết cả chân.
Nhưng mà bây giờ cô còn có chuyện quan trọng hơn.
Đối diện là màn kích tình 18+ cách một tầng rèm cửa, bên này Tô Nhuyễn Nhuyễn cố gắng nói ra tiếng lòng của mình.
"Em muốn đánh rắm."
Lục Thời Minh, ". . . Bịt cái mông của em lại."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: qaq.
Sao anh lại bá đạo như vậy.
Bên kia, Cốc Đăng dạo đầu hết một giờ, ra trận chỉ năm phút, liếc Uông Thuỷ Thuỷ đang nằm trên mặt đất, thoi thóp, lại nhớ tới tiểu mỹ nhân xinh đẹp kia, buồn bực chuẩn bị ra ban công hút điếu thuốc.
Năng lực có thể không được, nhưng thuốc lá nhất định phải hút.
Lục Thời Minh hai mắt nhíu lại, đột nhiên từ trong túi móc ra một quả táo to bằng nắm tay trẻ con, nhét vào trong miệng Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó bế cô lên, xoay người nhảy xuống ban công.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ! ! !
Bởi vì miệng bị quả táo nhét đầy, cho nên Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ có thể phát ra