Tiêu Trệ bị dây leo trói sau nửa khắc giãy giụa đã dần lấy lại bình tĩnh. Anh cúi đầu lộ ra kiểu đầu đinh ngắn ngủn. Cơ thể dưới lớp áo rằn ri căng ra, cơ bắp cuồn cuộn, vạm vỡ.
"Anh Tiêu?"
Nghê Dương khàn giọng gọi một câu.
Tiêu Trệ giật giật, anh ngước mắt, nhìn thấy Nghê Dương trước mặt rồi cúi đầu nhìn dây leo trói trên người mình, hai mắt mở lớn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Biểu cảm trên mặt Nghê Dương thả lỏng, nhanh chóng giải cứu Tiêu Trệ khỏi đám dây leo.
"Không có chuyện gì đâu, là anh lại mộng du thôi." Nghê Dương không chớp mắt, mở miệng liền nói dối. Cô lảo đảo đứng dậy, nhìn Tiêu Trệ từ trên xuống dưới: "Anh không bị thương chứ?"
Tiêu Trệ cúi đầu, nhìn dây leo bên chân mình, lại nhìn Nghê Dương, khàn giọng nói: "Tôi lại mộng du rồi."
"Đúng." Trên mặt Nghê Dương có chút không tự nhiên, "Bệnh này không dễ gì mà chữa khỏi. Anh về nghỉ ngơi trước đi, em gọi người đến quét dọn một chút."
Xung quanh đầy mảnh kính, cửa sổ bị phá vỡ hết, tường trên hành lang cũng bị đập thành một cái hố.
Có thể thấy được cảnh tượng đánh nhau khi đó kịch liệt đến cỡ nào.
Tiêu Trệ vẫn đứng im không nhúc nhích. Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm vách tường bị phá vỡ, vẻ mặt mê mang, "Nghê Dương, năm năm trước tôi lần đầu tiên bị mộng du. Đến nay, đã rất nhiều lần, số lần mộng du càng ngày càng nhiều. Hơn nữa, gần đây có phải là làm người khác bị thương?"
Tiêu Trệ cúi đầu, ánh mắt rơi xuống cánh tay của Nghê Dương, "Tay cô là bị tôi làm trẹo sao?"
Nghê Dương vô thức nghiêng người, che lại cánh tay rủ xuống mất tự nhiên của mình, giải thích: "Không phải đâu, là khi nãy em tự mình té ngã."
Tiêu Trệ đưa tay, muốn nắm lấy cánh tay Nghê Dương. Nghê Dương lui ra trong vô thức, tránh khỏi anh.
Tay Tiêu Trệ dừng giữa không trung. Nghê Dương xấu hổ, "Em, em chỉ là phản xạ có điều kiện..."
"Tôi giúp cô nắn lại một chút."
Tiêu Trệ tiến lên một bước, đè lại cánh tay Nghê Dương, giúp cô nắn lại tay. Nghê Dương nhịn đau kêu lên, mồ hôi lạnh từ thái dương trượt xuống.
Nắn xong tay, Tiêu Trệ sắc mặt trầm tĩnh đứng đó như đang ngẫm nghĩ.
Trong hành lang rất yên tĩnh. Bỗng nhiên, hô hấp của Tiêu Trệ trở nên nặng nề, anh đưa tay đè lại đầu mình giống như chịu đau đớn.
Nghê Dương vội vàng nói: "Anh Tiêu, anh về nghỉ ngơi trước đi."
Tiêu Trệ tựa ở bên tường không nhúc nhích, anh cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt.
Bầu không khí trở nên nghiêm trọng. Nghê Dương cảnh giác như nhận ra được điều gì, bảo Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh đứng bên cạnh lui lại. Đột nhiên, Tiêu Trệ ngước mắt lên nhìn về phía Nghê Dương, biểu cảm trên mặt anh có chút dữ tợn tựa như đang gắng sức khống chế lại thứ gì.
Nghê Dương đưa tay muốn đánh Tiêu Trệ ngất xỉu. Lục Thời Minh lại mở miệng nói: "Không cần đánh ngất xỉu. Vô dụng thôi."
Nghê Dương nhìn Tiêu Trệ, hốc mắt đỏ hoe.
Năm năm qua, tình trạng của Tiêu Trệ càng ngày càng nghiêm trọng. Thời gian phát bệnh càng lúc càng nhiều, thậm chí giống như khi nãy, vẫn còn tỉnh táo bỗng xuất hiện dấu hiệu phát bệnh. Cô thậm chí không thể đánh Tiêu Trệ ngất xỉu, vì dù có đánh ngất xỉu, anh vẫn sẽ phát bệnh như cũ.
Lúc trước, sau khi Tô Nhuyễn Nhuyễn biến mất, Lục Thời Minh cũng biến mất theo, một mình Nghê Dương mang theo Tiêu Trệ, Tiêu Bảo Bảo và Nghê Mị ở lại trong lâu đài, chăm sóc những dị năng giả chưa hồi phục sức khỏe. Mà đúng vào ngày đó, giống như phần lớn dị năng giả, Tiêu Trệ sau khi tỉnh lại từ cơn hôn mê đã lấy lại ý thức.
Nghê Dương vui mừng khôn xiết.
Tuy nhiên sau này cô phát hiện, Tiêu Trệ lại bỗng nhiên vô duyên vô cớ lên cơn tựa như ... zombie đã mất đi ý thức. Nhưng đến sáng hôm sau, anh lại như không nhớ rõ chuyện gì, không khác người bình thường là bao.
Trải qua mấy tháng quan sát, Nghê Dương gọi hiện tượng này là nửa zombie hóa.
Về sau, cô giấu diếm Tiêu Trệ nói anh bị mộng du, vừa bắt rất nhiều zombie nhốt vào lồng để nghiên cứu. Tuy là nói nghiên cứu zombie nhưng thật ra trong lòng cô chỉ muốn cứu Tiêu Trệ đã bị nửa zombie hóa.
Thế nhưng, cô còn chưa kịp nghiên cứu ra kết quả, Tiêu Trệ đã phát hiện được ngọn nguồn.
Đúng vậy, đã năm năm. Anh vốn cũng chẳng phải kẻ ngốc nghếch, sao có thể không biết.
"Nghê Dương, nói cho tôi sự thật đi."
Tiêu Trệ cắn răng nhịn cơn đau nhức trong đầu, vừa nói với Nghê Dương. Nghê Dương chỉ lắc đầu, không muốn nói ra sự thật tàn nhẫn đó.
Cô nhớ mãi chuyện sau khi Tiêu Trệ biết mình bị zombie cắn đã muốn nổ súng tự sát.
Cô không muốn mất anh, dù cho anh là zombie.
Tiêu Trệ ôm lấy đầu mình, thân thể cao lớn khom lại, dựa sát vào tường để đứng. Anh hét lớn với Lục Thời Minh: "Trói tôi lại, nhanh..."
Lục Thời Minh vung tay, dây leo nhanh chóng ngọ ngoạy, trói Tiêu Trệ lại.
Bên kia, Nghê Dương nhìn vẻ mặt đau đớn của Tiêu Trệ, bỗng đi lên ôm chặt lấy anh.
"Anh Tiêu, anh sẽ ổn thôi, anh nhất định sẽ khỏi thôi."
Tiêu Trệ bắt đầu run rẩy, cơ thể anh nổi lên những đường cong uốn lượn quỷ dị. Bỗng, cơ bắp Tiêu Trệ căng lên, cứng như đá, kéo căng dây leo. Dây leo bị đứt đoạn, Tiêu Trệ kéo Nghê Dương, ấn lên tường. Cơ thể mảnh khảnh của Nghê Dương bị Tiêu Trệ bóp cổ, hai chân không chạm đất như con rối, bị ấn trên tường.
"Không, không được qua đây..."
Nghê Dương đưa tay ngăn cản Lục Thời Minh rồi cô chạm vào mặt Tiêu Trệ, chật vật mở miệng, "Anh Tiêu..."
Một tay khác của Tiêu Trệ bắt lấy cái tay đang bóp cổ Nghê Dương kia. Nét mặt anh đau đớn lạ thượng, thậm chí toàn thân anh cũng bắt đầu run rẩy.
Đột nhiên, anh tự đấm mình một cái, nắm đấm lớn khiến nửa mặt anh sưng lên, còn phun ra một ngụm máu.
Tiêu Trệ buông Nghê Dương ra. Nghê Dương quỳ xuống ho khan, nhìn thấy Tiêu Trệ lấy ra súng của mình. Hai mắt Nghê Dương mở lớn, vội kêu: "Anh Tiêu!"
Tiêu Trệ đau khổ nói: "Tôi xin lỗi."
Anh vốn nên chết từ năm năm trước.
"Em nói cho anh sự thật!" Nghê Dương vội kêu lên, ngăn lại động tác của Tiêu Trệ. Cô há miệng thở dốc, cố làm mình bình tĩnh lại. Cô nhìn Tiêu Trệ, bỗng đưa tay kéo tay áo của mình lên. Chỗ đó có một vết thương, là vết thương do bị cắn đến chảy máu.
Đồng tử Tiêu Trệ nhanh chóng co lại, "Là, là tôi cắn sao?"
Nghê Dương hít sâu một hơi, nói: "Đúng vậy, không sai, là anh cắn. Anh Tiêu, nếu anh là zombie, vậy em cũng sớm sẽ phải biến thành zombie thôi."
Nghê Dương vừa nói vừa từng bước tiến về phía Tiêu Trệ, cô đưa tay, đẻ lại họng súng đang chĩa vào đầu anh, sau đó chậm rãi hướng họng súng về phía đầu mình.
"Anh Tiêu, em bây giờ cũng là zombie, hẳn là anh cũng muốn giết em phải không?"
Sắc mặt Tiêu Trệ trắng bệch. Một người đàn ông cương nghị như vậy mà lại bị ép đến tình cảnh như thế.
"Là tôi, là
————————————————————
CP Nghê Tiêu của tui cuối cùng cũng tỏ tình nhưng tui k muốn nó buồn zậy đâu ????????????