Mọi người đi theo Bạch Thất và Đường Nhược đến phía sau đường cái số
2, trận chiến của Diệp Thánh Luân cùng Hồ Hạo Thiên đã bước vào giai
đoạn cuối cùng. Ở bên cạnh không ngừng có những tiếng trầm trồ khen
ngợi, cố gắng lên… tràn ngập khắp toàn trường, nghe những âm thanh này
có thể nhìn ra trận đấu này kịch liệt thế nào. Lúc Bạch Thất lôi kéo
Đường Nhược đi đến gần đài đấu kỹ, thái độ đối xử của mọi người so về
Diệp Thánh Luân trước đó rõ ràng có sự khác biệt, khóe mắt thoáng nhìn
thấy hai người, đều sôi nổi tránh sang một bên hoặc dọn ra một con đường cho hai người đi vào. Thật ra, cho dù mọi người không nhường đường thì
trên không vẫn còn có đường, hai người bước vào trường đấu kỹ hoàn toàn
không thành vấn đề. Phong thái và dáng vẻ bề ngoài của hai người hoàn
toàn hấp dẫn toàn trường chú ý. Người quen biết thì mỉm cười chào hỏi
hai người, không quen biết thì lén lút hỏi thăm người bên cạnh hai người này là ai.
Trên đài Diệp Thánh Luân luôn ở thế hạ phong, trong lòng của hắn vừa
tức giận lại phẫn hận, sự hung bạo xông thẳng lên đầu. Dưới sự sai khiến của cơn giận dữ hắn không che đậy kỹ năng đóng băng đã lâu không dùng.
Một chiêu này, từ sau khi hắn đánh một trận với Điền Hải, sau đó bắt đầu lén lút khổ luyện… còn lén luyện tập kỹ xảo giẫm lên quả cầu băng ‘bay’ lên trên. Chỉ ngắn ngủi vài ngày, dường như cũng có chút hiệu quả. Bởi
vậy lần này Tào Mẫn có được tinh khiết tinh hạch là hắn vô cùng coi
trọng! Trận đấu này nhất định hắn không thể thua. Hai tháng sau, còn sẽ
đối kháng Bạch Thất, tất cả đều không thể thua! Diệp Thánh Luân đóng
băng vạn dặm không thể so với Bạch Thất được, Hồ Hạo Thiên vốn nhìn thấy hắn xuất chiêu còn thoáng cả kinh sửng sốt một chút, bây giờ nhìn thấy
khoảng cách dị năng này, anh giẫm lên cục gạch của chính mình, bay lên
phía trên tiếp tục bộc lộ lời nói rác rưởi của mình quấy nhiễu tinh thần của hắn: – “Này, Diệp thiếu, toàn bộ dị năng của cậu đều không ổn a,
còn phải luyện tập thêm. Chiêu này của Tiểu Bạch nhà tôi vừa xuất ra,
chỉ sợ rằng võ đài này của cậu đều tan ra cả rồi, mà chiêu này của cậu
chỉ là phiên bản hàng nhái, hoàn toàn là trò cười cho mọi người nha.”
Theo tiếng nói dong dài đầy phiền toái, anh đã nhảy lên đến đô cao
năm mét, rồi sau đó, bắt đầu đá cục gạch dưới chân: – “Xem cục gạch của
tôi!”
Diệp Thánh Luân thấy anh bay lên cao tránh thoát chiêu đóng băng của
mình, lập tức tự giác tạo một chiêu phòng thủ cho mình. Nhưng lại không
như mong muốn mưa gạch không bay đến hắn. Toàn trường chỉ thấy cát vàng
bay khắp nơi. Cát vàng khóa chặt xung quanh Diệp Thánh Luân khiến cho
hắn không thể nhìn thấy được gì, hai mắt muốn mở ra cũng khó khăn. Ở bên trong cát vàng, hắn nghe thấy giọng nói trong sáng vang lên:
– “Hồ đội, thời gian có hạn, nhanh chóng kết thúc đi, chúng ta còn có chuyện bàn luận.”
Giọng nói này… Trong lòng Diệp Thánh Luân đột nhiên cả kinh: là Bạch
Ngạn! Trước đó hắn nghe thấy có người nói Đường Nhược tỉnh… Thế nhưng
lại tiến cấp thành công? Lúc mới đến căn cứ, hắn thấy được hình ảnh cô
gái này giẫm lên quả cầu nước bay vọt lên không trung, bây giờ còn tiến
cấp thành công? Như vậy, giờ phút này đã cấp mấy rồi hả? Diệp Thánh Luân không dám nghĩ, hắn còn chưa chính thức đấu với Bạch Thất nhưng đã một
lần thua dưới tay đồng đội của anh rồi! Giờ phút này hắn không thể tự
mình kiềm chế cơn thịnh nộ, ngón tay vẫy trên không trung lại phát hiện
dị năng của mình đều đã tiêu hao hết, bên cạnh ngoại trừ tràn đầy cát
đá, rốt cuộc căn bản hắn bắt không được gì! Hung hăng càn quấy như
hắn, thế mà lúc này đây lại hoàn toàn bất lực.
– “Được rồi, không chơi nữa, cũng chơi chán rồi.” Hồ Hạo Thiên nghe
được lời nói của Bạch Thất, nhìn dưới đám người phía dưới, giẫm cục gạch nhảy xuống.
Bóng dáng nhảy xuống thành hình vòng cung tuyệt đẹp, leng keng rơi
xuống đất. Cát vàng rớt xuống, khói thuốc súng tản đi, sau khi mộ phần
bao bọc lấy Diệp Thánh Luân bị nứt mở ra, hắn đã nhào đầu về phía trước
trên đài đấu kỹ. Bị ngã quá đau! Thật sự ngã quá đau! Hắn thua rồi, thua trong buồn bực, thua trong ngột ngạt, thua trong bi thảm, bị thua mà
ngay cả một chút cơ hội cũng đều không có.
Cuộc tranh tài này quá kích động, kích động đến nỗi khiến mọi người
đều đem toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào người chiến thắng bên này. Tuy buổi sáng Bạch Thất mở màn khiến mọi người đều biết dị năng của anh vô
cùng cường đại, nhưng dù sao trong căn cứ người ta cũng là người mạnh
nhất, hơn nữa người đi lên khiêu chiến khoảng cách dị năng chênh lệch
thật sự quá lớn, bị một hai chiêu của Bạch Thất giải quyết cũng có khối
người, hoàn toàn nhìn không ra chỗ nào kinh diễm. Nhưng Hồ Hạo Thiên
cùng quyết đấu với Diệp Thánh Luân, giống như mèo vờn chuột, toàn bộ là
treo đối phương lên để đánh! Bảy phần xem dị năng, ba phần nhìn người.
Hồ Hạo Thiên thật mạnh! Nền móng của người mạnh nhất
thật mạnh nha! Toàn bộ đoàn đội Tùy Tiện đều rất mạnh!
Dị năng giả nhà họ Diệp anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng phát
hiện muốn không thua thì chỉ có môt cách: đừng lên khiêu chiến bọn họ!
Nhìn qua có thể thấy rõ, thì ra thực lực của đội trưởng nhà mình và đối
phương chênh lệch khổng lồ như vậy.
Sau khi Hồ Hạo Thiên xuống, nhìn thấy Đường Nhược, há miệng cười cười, ôn nhu hỏi: – “Tiểu Đường, em tiến cấp thành công không?”
– “Vâng, ngày hôm qua cảm ơn Hồ đội cứu viện.” Đường Nhược cười trả lời.
Trên đường đến đây, Bạch Thất đã kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua
cho cô nghe. Đối diện chuyện Vệ Lam đã chết, cô ngoại trừ thở dài cũng
không làm được gì, người chết không thể sống lại, vì Vệ Lam oán trách
Bạch Thất, tự nhiên cô không có khả năng làm chuyện này. Về phần Tào
Mẫn, hôm nay các cô đã quyết liệt đến tình trang này, nếu như gặp lại
nhau, còn muốn lưu tình cũng là chuyện không thể nào!
– “Ở đâu ah, anh là đội trưởng tốt nhất ở trụ sở này, giúp đỡ đồng
đội ứng phó tất cả mọi chuyện, mọi người đều là người một nhà đâu cần
khách sáo như vậy.” Sau khi Hồ Hạo Thiên bước xuống đài, giống hệt tình
cảnh Điền Hải thắng Diệp Thánh Luân.
Mọi người tùy ý từng người ồn ào rời khỏi, hoàn toàn không có vẻ đắc
ý, chỉ cảm thấy thắng người như vậy là một chuyện vô cùng bình thường.
Những dị năng giả sau khi gia nhập dưới cờ nhà họ Diệp, chứng kiến
trận đấu như thế đều dao động. Những dị năng giả thường xuyên đến xem
đấu võ càng ngạc nhiên hơn, tự giác tự than thở không bằng người, không
theo kịp.
Lúc đoàn đội Tùy Tiện đi ra ngoài làm nhiệm vụ, Diệp Thánh Luân trở
về hung hăng càn quấy làm náo động như thế nào. Hôm nay mấy lần bị đồng
đội của bọn họ đánh cho nằm rạp trên mặt đất. Đoàn đội mạnh nhất căn cứ
có khác, quả nhiên không ai cũng có thể thay thế được!
Một đám người tùy ý sau khi Hồ Hạo Thiên xuống đài liền lần nữa trở
về lầu hai của tiệm cơm nhà mình đi ăn cơm. Dưới lầu tình cảnh hừng hực
khí thế tuyển nhận dị năng giả làm cho Đường Nhược giật mình không thôi: – “Chúng ta cần thu nhận nhiều dị năng giả như vậy sao?” Những dị năng
giả đeo băng vải màu đỏ giống như học sinh trực nhật kia, đã nhồi nhét
vào toàn bộ tám gian mặt tiền của cửa hàng đều là đầu người di động.
– “Những người này chỉ là một phần nhỏ, chúng tôi vốn nghĩ cậu phải
mất vài ngày tiến cấp, định là mấy ngày này đều ở trong này đập phá quán đấy…” Phan Hiểu Huyên cười cười với cô, đưa cho cô bát đũa: – “Cậu tiến cấp giúp cho bọn hắn ít mất nhiều mặt mũi hơn đấy, bọn hắn nên cảm ơn
cậu.”
Đường Nhược nhận lấy bát đũa Phan Hiểu Huyên đưa, cười cười nói: –
“Tớ giúp bọn hắn như vậy, có nên đòi bọn hắn ít phí tổn hay không?”
Nếu như ngày hôm qua không có Diệp Thánh Luân ngăn cản, Bạch Thất
cũng đã ra tay giết chết Tào Mẫn. Phan Đại Vĩ cùng Điền Hải đều bị tổn
thương thành dáng vẻ bây giờ, Phan Hiểu Huyên mà còn thiện cảm với Tào
Mẫn, vậy thì thật sự kỳ quái quá rồi. Bởi vậy Đường Nhược thấy Phan
Hiểu Huyên cười nhạo Diệp Thánh Luân như vậy, cũng thấy không có gì
ngoài ý muốn.
Đường Nhược nhận bát đũa từ Phan Hiểu Huyên lại bày bát đũa cho Bạch
Thất: – “Sau khi cơm nước xong chúng ta còn tiếp tục đập phá quán
không?” Nếu như lại đi đập phá quán thì cô cũng có thể xuất một phần sức lực lên sân khấu đấy.
Bạch Thất nhận bát đũa, nói: – “Hiệu quả vừa rồi của Hồ đội đã đủ
rồi, chỉ cần chờ dị năng giả gia nhập vào, chúng ta chuẩn bị đi ra
ngoài làm công việc là được rồi.”
Đường Nhược gật đầu. Chuyện này cô hiểu rất rõ ràng, Bạch Thất muốn động thật rồi. Thật sự muốn tạo phản rồi!