Sau khi Tô Vũ rời đi được một lúc, Phu xe lên tiếng hỏi : " Phu nhân, tại sao ngươi lại chỉ cho hắn chỗ đó ? "
Phu nhân Amanda ánh mắt lấp lóe trả lời : " Ngươi không cần hỏi, ta tự có suy nghĩ của mình "
Phu xe chỉ " Vâng " một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Mà núp ở một vị trí cách đó không xa, một cặp mắt đang lộ rõ vẻ thất vọng khi không nghe được thông tin gì hữu ích.
Tô Vũ không ngây thơ đến độ tin tưởng một người mới gặp lần đầu, đặc biệt là người đó còn là người Rhine.
Vì vậy hắn đã giả vờ rời đi để xem họ sẽ nói chuyện gì, nhưng xem ra kế hoạch của hắn đã thất bại.
Thông qua đoạn hội thoại nhỏ của hai người, hắn có thể đoán được một số việc.
Đầu tiên, rất có khả năng nơi đó không phải là một " Trại chăn nuôi " hoặc là một "Trại chăn nuôi" không bình thường.
Thứ hai, bên trong cái hầm kia có thể là một nơi cực kỳ quan trọng.
Thứ ba, Amanda hình như cũng là một nhân vật không tầm thường, và cô muốn hắn phá hủy chuyện gì đó trong căn hầm.
Dù hắn có tra khảo, bọn họ chỉ cần tiếp tục lừa dối thì hắn cũng không biết tin tức đó là thật hay giả.
Đã không thể thu được tin tức từ hai người này, Tô Vũ chỉ có thể tự mình tìm hiểu.
Nếu đã biết Amanda có mục đích riêng, hắn sẽ không ngu tới mức tự mình lao đầu vào.
Nhưng hắn cũng rất tò mò những người Rhine này đang có dự tính gì.
Cuối cùng thì thứ gì mình tự tìm hiểu vẫn chắc chắn hơn, hắn ẩn núp ở một bìa rừng phía xa quan sát tình hình.
Yên lặng theo dõi suốt một ngày trời hắn vẫn không thấy bên trong có gì bất thưởng, ngoại trừ việc canh phòng rất cẩn mật ra thì rất khó suy đoán được bên trong đang làm gì.
" Cộc cộc cộc "
Một tiếng xe ngựa ở phía xa đang từ từ đến gần, phía sau xe là một tấm vải đen bọc ở bên ngoài.
Tô Vũ nhìn về chiếc xe trong khá quen thuộc, nó gần giống với một chiếc xe giam giữ "Gia súc" của người Rhine.
Tô Vũ hơi hoang mang, không lẽ hắn quá đa nghi ?
Chiếc xe dừng lại trước cổng vào căn hầm, binh lính cũng bắt đầu kiểm tra lồng sắt phía sau xe, bọn hắn vòng quanh rồi vén tấm màn lên lên để kiểm tra.
Nhưng với góc độ hiện tại của Tô Vũ, hắn vẫn không thể nhìn thấy được thứ gì bên trong.
Tiếp tục như vậy không phải là cách, Tô Vũ đắn đo không biết nên làm cách nào để lẻn vào phía trong.
Nhưng một tia sáng chợt lóe lên, hắn tự vỗ đầu mình một cái, thầm nghĩ : " Sao ta càng ngày càng ngốc thế này, nghĩ cách vào trong làm gì.
"
Hắn rời khỏi vị trí ẩn nấp, men theo vết xe ngựa để lại, rồi tìm kiếm một vị trí để đợi một chiếc xe ngựa khác đi qua.
Cứ ngồi như vậy nữa ngày, cuối cùng thì phía xa đã truyền đến tiếng bước chân ngựa cùng tiếng lào xào của lá cây.
Chiếc xe ngựa đi tới không khác gì với chiếc hắn mới vừa thấy, phía trước có hai người Rhine đang điều khiển xa ngựa, phía sau xe vẫn là một lồng sắt có một tấm vải đen che phía trên.
Từ từ rời khỏi vị trí ẩn nấp, Tô Vũ nhảy lên phía trước xe đánh ngất một người, rồi dùng kiếm không chế người còn lại.
Tô Vũ đưa tay lên miệng ra dấu : " Suỵt "
Người Rhine này ánh mắt hơi liếc nhìn lưỡi kiếm trên cổ đổ mồ hôi hột, gật gật đầu.
Tô Vũ hỏi : " Tên ? "
Người Rhine lập tức trả lời : " Rowan "
Tô Vũ hỏi tiếp : " Các ngươi đang đi đâu ? "
Rowan ngay lập tức trả lời : " Ta đi về nhà "
Tô Vũ đá mạnh về phía xe ngựa, làm cả con ngựa cũng bắt đầu nghiên ngả quát nhẹ : " Nói thật "
Sau đó hắn chỉ về phía người đàn ông đang ngất nằm trên đường nói : " Ngươi nghĩ nếu như ta hỏi hai người các ngươi kết quả khác nhau thì hậu quả thế nào ? "
Tô Vũ hỏi lại : " Các ngươi đi đâu ? "
Rowan vẫn đang chần chừ