Hôm nay Tô Vũ cũng không muốn cúp học, bây giờ hắn có cúp học cũng không biết để làm gì.
Hiện tại việc tiêu diệt zombie cũng không mang lại cho hắn quá nhiều lợi ích, zombie cũng không phải tập trung lại cùng một chỗ, đã vậy cò nhiều nhóm người chơi thường xuyên đến đó để tập các loại tác chiến.
Nếu muốn giết zombie hắn phải chạy đi khắp nơi để tìm kiếm, còn phải xem khu vực đó có người hay không.
Vừa mất thời gian, vừa mất công sức không bằng giành thời gian đó để suy nghĩ phương án khác hoặc thậm chí là nghỉ ngơi.
"Nay ái khanh không cúp tiết, ta thật vui trong lòng.
Có phải đã bị ta cảm hóa rồi không "
" Ngươi nói thử thêm một câu nữa xem "
Sở Nhật Nam bụm miệng không nói gì nữa, Tô Vũ đang rất sầu não vì chưa nghĩ được phương án tốt có thể thực hiện được.
Cứ nghe Nhật Nam lảm nhảm "ái khanh, ái khanh" suốt buổi làm hắn nhức hết đầu óc, không ném hắn xuống đã là may lắm rồi.
" Ngươi có gì sầu não hả? Kể cho bọn ta nghe thử "
Tô Vũ nhìn một chút Sở Nhật Nam, Dương Vân Nhi và Lý Uyển Nhi có đôi khi người trong cuộc không rõ nhưng người ngoài có thể sẽ nghĩ ra một số cách hữu dụng chăng.
Hắn cũng giải thích sơ qua về những gì hắn gặp phải trong game cho bọn hắn nghe:
" Giờ ta cũng không biết phải xử lý như thế nào "
" Ta nghĩ ra hai cách ngươi xem có dùng được không "
Dương Vân Nhi nói ra cách thứ nhất là sử dụng hết các phương pháp ngăn chặn âm thanh vào trong tai, nhưng cách này cũng không phải rất khả thi.
Nếu âm thanh thông thường thì hắn có thể dùng kết hợp của nút tai và đồ chụp tai để ngăn cản âm thanh.
Nhưng đây là âm thanh có thể của hàng trăm nghìn con Kim thử, âm thanh vẫn có thể truyền vào xương của hắn, sau đó truyền được đến bên trong tai hắn.
Cách thứ nhất coi như hắn cũng đã từng nghĩ tới.
Cách thứ hai thì Dương Vân Nhi vốn là thành viên của đội cổ vũ, việc thường xuyên đi đến cổ vũ trên sân khách là rất bình thường.
Vì vậy thường xuyên gặp nhiều trường hợp bị khán giả la ó, nên mỗi khi cổ vũ thì thường mở nhạc rất to, lúc này hầu như không nghe thấy được âm thanh gì từ khán giả.
Đây là cách mà Tô Vũ cũng chưa nghĩ đến nhưng ở trong trò chơi khác vơi thực tế.
Việc tạo ra âm thanh làm quấy nhiễu đó còn cần phải Cao Tuấn đi nghiên cứu mới được, còn với hắn thì cũng chịu thua.
"Ta có một cách nữa"
Lúc này, Lý Uyển Nhi đột nhiên lên tiếng
"Ta thấy không bằng ngươi chọc thủng màng nhĩ đi"
"....."
Đúng là người có tiềm chất trở thành " Hắc phù thủy " người tương lai chơi đùa với dạ quỷ có khác, trò chơi chưa phủ xuống mà đã có những suy nghĩ thật kỳ dị.
Nếu những người chơi có thể thông qua chọc thủng màng nhĩ rồi đi đánh Kim Thử, đánh xong thì tự sát để có thể hồi phục lại nhưng Tô Vũ lại làm không được.
Nhưng đó cũng là một cách, với điều kiện tiên quyết là hắn phải có được loại thuốc có thể phục hồi lại màng nhĩ mới được.
Những kế sách này cũng rất đáng để tham khảo, một số phương pháp ở thế giới thực không thể thực hiện nhưng trong trò chơi có thể có khả năng xảy ra cũng không biết chừng.
Tô Vũ mang hết những phương pháp này nói cho Cao Tuấn để tiến hành tham khảo, dù sao khả năng sáng tạo của những người trẻ tuổi vẫn rất tốt.
Có đôi khi những người lớn lại gò bó vào quá nhiều lối mòn cũ, đặc biệt là trong một thế giới như trong trò chơi thì bất cứ khả năng gì cũng có thể xảy ra.
Trong những ngày kế tiếp hắn cũng không cón cách nào khác là tiếp tục đánh những con zombie xung quanh để luyện tay.
"Đây, cho ngươi"
" Cái gì đây? "
" Ta chế cho ngươi một số trang phục từ lông của Kim Thử để hạn chế ảnh hưởng từ kỹ năng " Âm ba " "
Trang phục này không bằng nói là muốn biến hắn thành một con Kim Thử cỡ lởn.
Cả bộ trang phục từ cổ tới chân