Lại qua thêm nhiều giờ chiến đấu, hắn cảm giác được từng cơn mệt mỏi đã kéo đến, hắn đã không còn sức chiến đấu thêm được nữa.
Nhưng hắn rồi sẽ còn trở lại khu vực này để tiếp tục giết chết đám "Kim thử" này.
Hăm kiểm kê thu hoạch thu được trong nhiều giờ chiến đấu này, đúng thật là hắn đã thu được rất nhiều "Mảnh vỡ kết tinh".
Nhưng ngoài "Mảnh vỡ kết tinh" ra thì không có thứ gì giá trị cả, mấy bản kỹ năng "Âm ba" cùng "Kim mao" nhưng hắn cũng không phải Kim thử, dù học xong kỹ năng "Âm ba" nhưng cũng không thể như bọn chúng sử dụng nó để giao lưu hay tạo được hiệu quả của kỹ năng.
Còn "Kim mao" thì không cần nói, người hắn cũng có lông, nhưng không phải kim mao như đám "Kim thử", học xong gia tăng lực phòng thủ của lông của hắn cũng có tác dụng gì.
"Kim thử" nổi danh kỹ năng "Âm ba" đã là một kỹ năng khó đối phó, thêm nữa lại hiểu chiến thuật, mà dù có cố gắng đánh giết cũng chỉ có thể thu được vật hữu dụng cũng là "Mảnh vỡ kết tinh".
Nhưng muốn giết đại lượng "Kim thử" cũng phải vào hang ổ của bọn chúng mới được, mà khi vào đó của cũng không khác gì việc chấp nhận phải đăng xuất trong 2 tuần, vì một chút "Mảnh vỡ kết tinh" thật sự không đáng giá.
Cũng vì nguyên nhân này, nhiều người cũng biết đám "Kim thử " này sẽ không khác gì một mỏ "Mảnh vỡ kết tinh" di động, nhưng không mấy người thật sự muốn đánh chúng.
"Ta bị điếc rồi"
"Ngươi bị điếc, thuốc của ta có vấn đề? Trò chơi cũng có thông tin nói rõ như vậy sao có thể có vấn đề?"
Tô Vũ lúc này cũng không biết hắn đang nói về cái gì, nhưng có thể suy đoán được đại khái Cao Tuấn nghĩ là do thuốc của hắn.
"Ta tự chọc thủng"
"Vậy hóa ra nơi đó nguy hiểm hơn ngươi nghĩ"
"Ngươi có thể viết ra cho ta đọc được không? Cũng không thể bắt ta suy đoán ý ngươi chứ"
"Ta quên mất"
Lúc này hắn đã bắt đầu hiểu một chút cảm giác của những người bị điếc, không thể nghe được bất cứ âm thanh nào cảm giác thật khó chịu bao nhiêu.
Hắn lúc này phải tập cách cảm nhận mọi thức xung quanh qua xúc giác và thị giác.
Hắn đã hiểu vì sao nhiều người sau khi đột nhiên mất đi khả năng nghe trở nên sống khép kính, thì ra họ đã trải qua cảm giác này, cảm giác bản thân trở nên tách biệt với thế giới, khi thậm chí nghe được tiếng hít thở của bản thân cũng là một điều xa xỉ.
Hắn cũng nhờ Cao Tuấn giúp hắn khôi phục nhưng hắn cũng bất lực.
Thứ nhất hắn dù hắn cơ bản vẫn giống nhân loại nhưng một số bộ phận đã biến đổi, không thể chắc chắn rằng sẽ có phản ứng phụ hay không.
Thứ hai là Cao Tuấn cũng chưa có bất cứ chủ đề nghiên cứu về việc khôi phục cả, chủ yếu hắn nghiên cứu cũng là việc cải tạo cơ thể con người.
Tô Vũ quyết định đăng xuất khỏi trò chơi, hắn muốn được nghe lại những âm thanh xung quanh mình.
Từng tiếng âm thanh lúc này hắn được nghe hắn đều cảm thấy cực kỳ vui vẻ, tưởng tượng những người bị mất thính giác họ đã phải trai qua cuộc sống thế nào.
Mà hắn cũng cảm thấy được kỹ năng hắn thu được khi ở trong khe núi đó trở nên dễ dàng cảm nhận hơn nhiều.
"Không lẽ kỹ năng này yêu cầu người sử dụng phải điếc?"
Cũng không thể như vậy, nếu không kỹ năng này ít nhất cũng để lại thông tin cho người tập luyện.
Hắn rốt cục cũng nhận ra một điều, không phải kỹ năng yêu cầu gì, mà chính hắn chính là nguyên nhân hạn chế hắn học kỹ năng này.
Thậm chí nếu như Sở Nhật Nam học được kỹ năng này, có lẽ còn cũng học nhanh hơn hắn nhiều.
Lý do là do đâu? Chính là tại lúc hắn trở về từ tương lai đã là lý do đó rồi.
Hắn, một người đã phải sống nhiều năm cô độc trong một thế giới tràn ngập những zombie, quái thú, lừa lọc, lợi dụng...!Có lẽ hắn cũng ý thức được, thực chất hắn trở lại đến bây giờ đã gần 10 năm, nhưng hắn lại chưa một ngày thực sự quên hết đi tất cả mà tận hưởng cuộc sống hiện tại.
Hắn như một cựu binh sau nhiều cuộc chiến, cuộc chiến mà chỉ có mình hắn và phần còn lại.
Cô độc, đau khổ, oán hận, tự trách, hoài niệm là những cảm xúc hắn trải