Sau khi chia tay đám Nhật Nam, hắn trở về nhà, đăng nhập vào trò chơi để thăm Cao Tuấn.
Theo hắn được biết thì Cao Tuấn từ nhỏ đã không có người thân, hắn đã được vứt bỏ ở trong một cô nhi viện.
Lớn lên được một gia đình nhận nuôi nhưng về sau gia đình nhận nuôi hắn cũng gặp chuyện không may mà phá sản.
Vì vậy mà cha mẹ nuôi của hắn cũng bỏ lại hắn mà chạy trốn.
"Cao Tuấn, ta tặng ngươi 1 món quà ngươi nhận được chưa"
"Ta đã nhận được, cũng lâu lắm rồi ta cũng không nhận được quà.
Cảm ơn ngươi"
"Ngươi có mong muốn tìm người thân không?"
"Ngươi cũng biết ta là tội phạm truy nã mà, vẫn không nên tìm bọn họ thì hơn.
Bọn họ với ta dù có ơn sinh dục nhưng lại không có ơn nuôi dưỡng.
Từ khi họ vứt bỏ ta thì ta cũng không muốn liên quan gì tơi bọn họ nữa"
Khuôn mặt của Cao Tuấn cũng hơi ánh lên một ít hi vọng, nhưng cũng ảm đạm lại.
Dù sao thì cha mẹ ruột của hắn cũng đã bỏ rơi hắn nhiều năm.
Tuy có mong muốn nhìn cha mẹ hắn một chút, xem họ sống ra sao, nhưng hắn đã là tội phạm bị truy nã, tìm về cũng chỉ hại bọn họ thêm mà thôi.
Cũng có thể vì từ nhỏ đến lớn đều bị vứt bỏ, lại không nhận được yêu thương từ người khác mà hắn cũng trở nên tách biệt với xung quanh, hắn cũng bắt đầu nghiên cứu sinh học để cải tạo bản thân hắn trở thành giống loài mới.
Để ít nhất sự cô đơn mà hắn cảm nhận được vào lúc này đây, đã không còn là cô đơn khi bị bỏ lại, mà hắn tự an ủi bản thân rằng sự cô đơn đó là vì hắn khác biệt.
Tiếp xúc với Cao Tuấn lâu như vậy, Tô Vũ cũng cảm nhận được hắn cũng không phải là người xấu.
Hắn thuộc loại người trong nóng ngoài lạnh, tuy biểu đạt cảm xúc không nhiều nhưng có thể thấy hắn vẫn rất quan tâm đến Tô Vũ.
"Tiếp theo ngươi dự tính gì không?"
"Ta còn có dự tính gì, dù sao cũng quen trốn đông trốn tây rồi.
Chỉ có thể tiếp tục ở trong trò chơi làm vài thí nghiệm mà thôi"
"Ngươi có nhớ ta đã từng hỏi ngươi, nếu tận thế trò chơi trở thành hiện thực không?"
"Ta nhớ rõ, nếu như thật sự nó trở thành hiện thực thì chắc sẽ có rất nhiều người chết đấy"
"Nếu ta nói những chuyện này sẽ xảy đến trong 2 năm ngươi có tin không?"
Cao Tuấn cũng hơi giật mình, hắn nhìn sâu vào đôi mắt của Tô Vũ, đôi mắt đó vẫn sáng tỏ không hề có một chút vẩn đục nào.
Hai người cứ đối diện nhìn nhau, Cao Tuấn không thể từ trong đôi mắt của Tô Vũ có bất kỳ ba động nào.
"Ta ta tin ngươi"
"Vậy ta không nhiều lời nữa, cho ta chuẩn bị vài tháng.
Ngươi cũng chuẩn bị đi, vài hôm nữa chuyển đến chỗ ta"
"Ngươi tính làm anh hùng sao?"
"Không hẳn là anh hùng, nhưng ít ra ta sẽ để người chết ít hơn một chút"
Những ngày cuối cùng của năm rồi cũng trôi qua êm đềm, từ mai hắn sẽ lại quay lại cuộc sống như cũ của hắn và chuẩn bị cho một kế hoạch đã được hắn dự tính từ lâu.
Từ nay hắn sẽ trở lại với cái chiến trường mà hắn đã cố gắng quên nó đi trong một thời gian.
Sẽ ít đi những ngày tháng vui vẻ, nhưng cũng chính vì bảo vệ những ngày tháng này mà hắn lại phải tiếp tục bước đi.
Mục tiêu bảo vệ của hắn cũng trở nên càng nhiều hơn, hi vọng đến lúc đó có thể ít đi vài người phải chết.
"Tô Vũ ngươi lại cúp tiết hả?"
"Ừ, ta về đây"
Những câu nói đã lâu hắn chưa được nghe, giờ lại tiếp tục phải nghe lại từ đầu.
Nhưng cảm xúc hắn đã khác, có đôi chút không nỡ rời khỏi lớp học này.
Nhưng cũng đã không còn cách nào, tính mạng của nhiều người ở đây cũng cần hắn đi bảo vệ mới được.
"Bác Lưu, bác đi cùng cháu đi ra ngoại ô đi mua mấy miếng đất nha "
Từ khi trở lại hắn đã muốn xây dựng một khu vực tránh nạn tạm thời cho mọi người, nhưng hắn không có tiền, xin ba mẹ hắn là điều hoàn toàn không thể.
Vì vậy từ nhỏ hắn đã mượn nhờ Bác Lưu lập một số các tài khoản ngân hàng, chứng khoán...!Ba mẹ hắn cũng phát hiện ra điều này, lúc ban đầu họ cũng không để ý lắm, nhưng mà vẫn rất vui mừng.
Là chủ những doanh nghiệp lớn, họ hiểu hơn ai hết