Sau nhiều ngày không trở lại, tường thành trấn Vạn Xuân đã gần được hoàn thiện.
Người nhiều cũng có cái lợi, lúc trước bọn hắn đã phải xây dựng nó rất lâu.
Có thêm nhiều nô lệ phụ giúp công việc trở nên nhẹ nhàng hơn lúc trước nhiều.
Mà trên cơ bản thì lần cải tạo này cũng chỉ có mục đích mở rộng tường thành, khối lượng công việc không nhiều.
Lúc đi chỉ mang theo mấy trăm người, lúc về lại nhiều ra thêm mấy trăm người, những người này hắn giao lại cho Duke và Elena phân công công việc cho họ.
Trai tráng có thể huấn luyện binh lính, còn người già, phụ nữ, trẻ em tùy vào nhu cầu bọn họ, có thể làm một số công việc như giặt quần áo, nấu ăn, thuê thùa...
Tất nhiên vẫn dựa trên cơ sở bọn hắn có muốn làm công việc đó hay không.
Hắn cũng không phải bạo chúa đi bốc lột sức lao động của người khác.
Với khả năng của Adney, hắn nghĩ sẽ thích hợp cùng Duke đảm nhiệm vị trí quản lý làng.
Số người quá đông rất nhiều việc Duke không thể xử lý hết.
Tô Vũ thỉnh thoảng cũng giúp hắn nhưng không đủ khả năng.
Tuy hắn mang chức trưởng trấn nhưng mọi việc đều do Duke và Elena xử lý.
Về đến trấn, Elena cũng nói cho hắn nghe về tình hình hoạt động gần đây của đám quái vật.
Không ngoài dự kiến của hắn, đám quái vật chỉ tập trung vào các làng mạc không có khả năng chiến đấu hoặc sức chiến đấu rất mỏng manh.
Bọn chúng rất có thể đang gom đủ lương thực, sau khi gom đủ lương chắc sẽ hướng ánh mắt về phía những thị trấn như bọn hắn.
Khả năng do thám của đám quái vật rất tốt, chúng có thể nhìn được cả ngày lẫn đêm.
Quân ta chỉ có hắn có khả năng đó, hắn lại không thể canh gác suốt ngày được.
Hoàn cảnh của hắn lúc này không khác gì so với công tước Mikhain lúc trước, tất cả mọi hướng đi đều đã bị nắm bắt hết.
Với tình huống này, nên xử lý như thế nào đây?
Trong phòng họp trấn Vạn Xuân.
Bốn người vẫn đang suy nghĩ kế sách để bảo vệ trấn Vạn Xuân trước bọn quái vật.
Tô Vũ nói ra những suy nghĩ của mình:
" Chúng ta đang ở thế bị động, chỉ có thể phòng ngự.
Nếu để kéo dài chắc chắn bọn quái vật sẽ tấn công về phía trấn chúng ta "
Elena lên tiếng: " Thực ra, với đội quân của chúng ta chưa chắc đã sợ chúng.
"
" Nhưng cũng không biết quy mô lần này sẽ ra sao "
" Nếu như bọn chúng đã xây dựng quân đội, chắc chắn quy mô lần này sẽ không nhỏ "
" Bản thân ta cũng không dám hứa có thể bảo vệ những người trong trấn "
Duke suy nghĩ: " Nếu như chúng ta thu thập tất cả các xác chết của người Row, sau đó chôn cất thì sao? "
Tô Vũ lắc đầu: " Cách ngươi nói ta đã nghĩ về nó từ rất lâu, nhưng cách này không thể thực hiện được "
" Không phải ai cũng giống như tổ tiên ngươi đi thu thập xác tộc Row "
" Đã qua bao nhiêu năm, có những cái xác có lẽ đang bị quái vật ăn mất, thậm chí còn bị vứt ở một nơi không người nào đó "
" Ngươi cũng biết những xác đó nhiều cái đã bị cắt nhỏ.
Chúng ta tìm không được "
Adney suy nghĩ: " Đi không đi được, ở lại thì nguy hiểm "
" Chúng ta không thể dời đi một thời gian sao? "
Tô Vũ lắc đầu: " Chúng ta dời đi nơi này, chắc chắn sẽ không ai để chúng ta trở về "
" Lúc nguy hiểm chúng ta rời đi, nếu trở về chắc chắn sẽ bị những trấn kia vây công.
Hoặc họ sẽ đuổi chúng ta đi "
Elena đưa ra ý kiến: " Chúng ta mượn quân của cha ta được không? "
Tô Vũ lại lắc đầu: " Chắc chắn không được, "Nước xa không cứu được lửa gần" nếu đợi quân Lance đến khi nào? "
" Quân của cha ngươi một khi đi vào cũng có nghĩa đã khởi xướng chiến tranh "
" Cha ngươi cũng không dám làm loạn quan hệ của hai nước "
Elena nhìn Tô Vũ có chút khó chịu: " Cách này không được, cách kia không được, chúng ta phải làm sao hả? "
Tô Vũ cũng rất đau đầu: " Nên ta mới mong các ngươi cho ta thêm gợi ý đây "
Bốn người bắt đầu nhăn trán suy nghĩ xem mình có bỏ sót điều gì hay không.
Thế cục bây giờ không khác gì rơi vào thế bí.
Tiến không được lùi