Yến Thừa Cựu một đêm không ngủ, chuyện này đối với cậu vốn không tính là gì, cho dù có ba ngày không chợp mắt thì tinh thần vẫn xán lạn như cũ, có điều hôm nay lại có chút tiều tụy.
"Buổi sáng tốt lành." Yến Thừa Cựu mở cửa phòng, quân nhân đối diện nhanh chóng nặn ra một nụ cười. Ngày hôm qua còn vừa giao thủ cùng Yến Thừa Cựu, vết thương trên người còn ẩn ẩn đau, những nghĩ đến thực lực của người này liền có chút khâm phục.
"Buổi sáng tốt lành." Yến Thừa Cựu gật gật đầu nói.
"Yến tiên sinh cũng dạy sớm như vậy sao?" Quân nhân đối diện nhịn không được hỏi "Trời chỉ vừa mới sáng."
"Tôi phải tập võ." Yến Thừa Cựu nhìn vết thương trên mặt hắn thì có chút ngượng ngùng, đêm hôm qua bọn họ đánh nhau, mình cũng không có cố kỵ điều gì, hiện giờ nhìn mặt người ta bị chính mình đánh thành như vậy, có chút ngại ngùng.
"Cái kia, anh đưa mặt cho tôi một chút." Yến Thừa Cựu chủ động nói, nếu dùng nội lực trên tay đẩy ra cho hắn thì không chừng ngày mai vết thương sẽ tiêu bớt. Nói xong, Yến Thừa Cựu nhịn không được nâng tay, muốn đền bù cho người ta một chút.
Quân nhân kia nào dám đưa mặt lại cho Yến Thừa Cựu? Đêm qua Yến Thừa Cựu đã trực tiếp bị bọn họ gán cho danh hiệu "Kim cương thủ", nếu Yến Thừa Cựu còn tiếp tục ấn vài cái thì trên mặt hắn không phải là trọng thương nữa mà là bị hủy dung.
"Không, không cần." Hắn lui về phía sau hai bước, treo tươi cười trên mặt "Tôi.... ắt xì." Lời còn chưa dứt thì hắn đã ắt xì một cái "Vết thương nhỏ này cũng không là gì, không dám chậm trễ thời gian của Yến tiên sinh. Xin lỗi, tôi có chút cảm mạo."
Yến Thừa Cựu nghe ra cự tuyệt trong giọng nói đối phương, trong lòng không khỏi có chút mất mát, là do cậu ra tay quá nặng.
"Tiểu Trần, cậu còn ở đó làm gì, thời gian sắp..." Đúng lúc hai người đang xấu hổ, một quân nhân từ trong phòng đối diện đi ra nói.
"Được, tới ngay đây." Thanh niên tên là Tiểu Trần âm thầm thở ra "Yến tiên sinh, tôi đi trước đây."
"Được." Yến Thừa Cựu gật gật đầu.
Ngay sau đó, các quân nhân ở phòng khác cũng sôi nổi đi ra chào hỏi Yến Thừa Cựu, sau đó liền gấp gáp đi huấn luyện. Hiện giờ thời gian xuất hiện mặt trời ngày càng sớm, áp lực trên người bọn họ cũng rất nhiều. Đến nỗi có muốn lưu lại người giám sát Yến Thừa Cựu... khụ, khụ, với thực lực của bọn họ, tốt nhất vẫn nên lắp camera ở hành lang.
Nhìn bóng dáng rời đi của mấy quân nhân, cậu phát hiện ra họ không thèm dành nửa điểm ánh mắt cho căn phòng của Lâm Ẩm Vô, hay là, bọn họ không biết Lâm Ẩm Vô đã đi vào?
Yến Thừa Cựu nghĩ nghĩ, quyết tâm đi đến trước phòng Lâm Ẩm Vô nhìn kĩ rồi hẳn nói.
Cậu cơ hồ đem nội lực quán chú ở trên chân, hận không thể bay khỏi mặt đất, hơi thở cũng đóng chặt, tức khắc đi đến trước phòng của Lâm Ẩm Vô, đặt lỗ tai trên ván cửa, hết sức chăm chú nghe động tĩnh bên trong.
Kỳ quái, sao lại không có tiếng gì?
Trong lòng Yến Thừa Cựu cả kinh, đêm qua cậu rõ ràng nghe thấy Lâm Ẩm Vô đi vào căn phòng này, nhưng mà hiện giờ nửa điểm tiếng động cũng không có. Chẳng lẽ Dương Tuyển giả khi ngủ thì không cần thở hay sao?
"Đang làm gì vậy?"
Đúng lúc Yến Thừa Cựu nghĩ trăm lần cũng không ra, phía sau cậu truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Yến Thừa Cựu bị dọa đến cả người run cầm cập, mũi chân cũng không biết từ khi nào mà dừng trên mặt đất. Nhìn lén người ta mà còn bị bắt gặp, năng lực thừa nhận của Yến Thừa Cựu cũng không chấp nhận được, cũng đừng nói từ nhỏ cậu đã hướng tới địa vị Cổ Võ tông sư mà người người kính ngưỡng, loại sự việc này căn bản chưa từng làm. Lập tức, mặt hồng rồi tới cổ, nhìn Lâm Ẩm Vô mà không nói nên lời.
Lâm Ẩm Vô giống như là vừa từ bên ngoài trở về, trên người cũng thật là nhàn nhã, không có tây trang nghiêm chỉnh mà là áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, thậm chí mắt kính cũng không mang, nhìn qua như trẻ đi bảy tám tuổi, nếu không có đôi mắt màu vàng tượng trưng cho thân phận của Dương Tuyển giả thì hắn tuyệt đối xứng với danh xưng mỹ nhân ôn hòa vô hại.
Tí tách tí tách.
Yến Thừa Cựu nhịn không được nhìn tới chỗ phát ra âm thanh.
Trên mặt đất là một con cá lớn chừng một mét, nửa chết nửa sống, thân thể không ngừng giãy dụa trên mặt đất, thông thường sẽ rơi xuống vài giọt nước. Con cá lớn như vậy thường sẽ gây ra rất nhiều cảm giác tồn tại, nhưng đứng cùng Lâm Ẩm Vô thì chỉ có thể bị xem nhẹ rồi.
"Anh đi bắt cá à?" Yến Thừa Cựu đánh vỡ trầm mặc, nhịn không được hỏi.
Lâm Ẩm Vô nhìn chằm chằm Yến Thừa Cựu rồi liếc cậu một cái, thấy cậu cứng ngắt như thế cũng không có chọc sang chuyện khác nữa "Đồ ăn bình thường chứa năng lượng quá thấp, chỉ có Dương Tuyển thú biến dị mới có thể thỏa mãn nhu cầu cơ bản của chúng tôi."
"À."
Yến Thừa Cựu không nói tiếp, hiểu biết của cậu đối với Dương Tuyển giả cực kỳ hữu hạn nên đối với sinh hoạt hàng ngày của họ cũng không biết nhiều.
"Nhà ăn ở đâu?" Lâm Ẩm Vô ẩn ý liếc Yến Thừa Cựu một cái, Yến Thừa Cựu lập tức minh bạch, ngoan ngoãn nhấc con cá lên, hiện tại cậu đang chột dạ, hỗ trợ hắn một chút cũng là việc nên làm.
"Tìm nhà ăn làm gì?"
Sắc mặt Lâm Ẩm Vô có chút cổ quái "Cậu tự nấu cơm à?"
".... không."
"Tôi muốn nhà ăn làm con cá này." Lâm Ẩm Vô nói như lẽ đương nhiên "Cậu khiêng con cá này tới nhà ăn đi, đầu cá thì làm canh, còn dư lại phần thân nướng BBQ cũng được hấp cũng được, làm cho tốt rồi đưa lại đây." Lâm Ẩm Vô xua xua tay với Yến Thừa Cựu "Xong rồi thì tới đây tìm tôi."
Nói xong, Lâm Ẩm Vô vòng qua Yến Thừa Cựu mở cửa đi vào, thời điểm Yến Thừa Cựu phản ứng lại thì cửa đã đóng rồi.
....
Tôi còn chưa nói gì.
Yến Thừa Cựu trừng mắt gắt gao với cánh cửa, nhìn con cá trong tay một cái, áy náy trong lòng cũng không biết làm cách nào mà biến mất sạch sẽ, rõ ràng là đối phương chạy tới muốn tìm cậu thực hiện giao dịch trước, giờ thái độ của người này nào có giống muốn hợp tác? Phật còn có nộ mục kim cương tướng, Yến Thừa Cựu vô cùng phẫn nộ, chất vất nói "Lâm tiên sinh, anh sai khiến tôi thuận tay quá vậy?"
"Nếu tôi ra cửa không khiến ai