"Ọe---"
Lộ trình hai mươi phút bị rút gọn còn năm phút, người đàn ông đeo mắt kính nhất thời không chịu nổi, sắc mặt u ám, đã nôn hơn mười phút rồi.
Yến Thừa Cựu không khỏi cảm thán, tố chất thân thể của con người ở thế giới này thật sự quá kém.
Lúc khiêng nam nhân này, Yến Thừa Cựu liền nhân cơ hội dùng nội lực tra xét một lần. Không thể không nói, tố chất của người đàn ông này thật sự đã làm cậu thất vọng. Ở thời đại của họ, cho dù có là một con chuột già thì cũng có thể địch lại hai người đàn ông như này.
Tố chất cơ thể kém tới mức có cải tạo gen cũng không được.
Nghĩ vậy, ánh mắt Yến Thừa Cựu nhìn người đàn ông không khỏi nhiều thêm một phần khoan dung.
Ông ngoại đã nói, kẻ yếu cũng có quyền được sống, họ cũng có sở trường đặc biệt của riêng mình, không thể vì họ không thể cải tạo không thể tập võ mà kỳ thị được!
Lại nói, dường như nơi này có hơi kỳ lạ.
Yến Thừa Cựu dựa theo chỉ dẫn của người đàn ông chạy thẳng tới một khu vực thuần sắc trắng. Nơi này không khác gì một khu nhà ở, thiết kế rất kỳ quái. Cấu tạo của mái hiên gấp ba, xà nhà cũng gấp năm, giống như những cây nấm trắng khổng lồ, chỗ thấp nhất thì xây nhà lầu, nối lại với nhau thành từng vòng.
Người đàn ông đeo mắt kính từng gọi khu vực này là "Ngũ Hoàn".
Phần mái hiên bao trùm xung quanh khoảng chừng năm phân.
Đi dưới mái hiên, tâm tình của người đàn ông bình phục hơn rất nhiều.
Nôn xong, anh liền đem Yến Thừa Cựu tới phòng mình, xung quanh có không ít người, nhưng ai cũng chỉ cho một cái liếc mắt rồi xem họ thành không khí. Cảm xúc trong mắt những người này đều là lạnh lẽo, tựa như đã chết, cảm giác vô cùng khó chịu.
"Tôi tên là Tạ Tư Hàm, cảm ơn cậu đã cứu tôi." Căn phòng của Tạ Tư Hàm khoảng mười mét vuông, chỉ có một cái giường đơn và một chiếc ghế, chỗ trống còn lại đều bị những chậu hoa lớn nhỏ chiếm hết, chỉ chừa lại một khe hở lớn bằng bàn tay đủ cho một người nhón chân đi qua.
"Yến Thừa Cựu." Yến Thừa Cựu tự giới thiệu, đôi mắt không ngừng đảo qua những chậu hoa.
Cậu nhận ra những chậu hoa này đều là cây ăn trái, có vài cây đã kết trái, nhưng cành cây ủ rũ, thoạt nhìn không có bao nhiêu sức sống.
"Nếu cậu thích thì có thể tùy tiện lấy hai chậu." Trong mắt Tạ Tư Hàm hiện lên một tia đau đớn, nhưng nghĩ đến ơn cứu mạng của người ta thì không nói gì nữa. Thế mà quyết định đem Yến Thừa Cựu tới phòng mình, chắc đầu óc anh hỏng rồi.
Cũng có thể cậu là người tốt.
Một người đàn ông dựa vào bản thân kiếm chỗ ở trong khu Ngũ Hoàn, vị trí không tồi, trong phòng còn có rất nhiều chậu trái cây rau dưa, tuyệt đối xứng với danh xưng "Tiểu phú hào".
Nếu mấy thứ này mà lọt vào mắt người khác thì đã sớm bị cướp sạch.
Trong lòng Tạ Tư Hàm không khỏi cay đắng, nếu là trước kia thì hắn nào để những thứ này vào mắt?
Chẳng qua bây giờ là bây giờ, nam nhân đại trượng phu không ăn mày quá khứ!
Nhưng Yến Thừa Cựu lại có hơi là lạ.
Tạ Tư Hàm vẫn còn nhớ rõ người này đã khiêng mình từ thành phố chạy đến đây, thân thủ vô cùng lưu loát, sao người như thế để ý tới chút đồ của anh?
Nghĩ đến đây, Tạ Tư Hàm lại cảm thấy yên tâm hơn.
"Không cần." Yến Thừa Cựu lắc đầu.
Trái cây ở thế giới này cũng không có gì khác với trái cây ở thế giới của cậu, chỉ cần mấy cây này kết trái, thì cậu còn có thể miễn cưỡng nhận ra. Về phần những cây chưa ra quả thì Yến Thừa Cựu không có biện pháp.
"Tôi... Sao tôi lại không biết xấu hổ như thế được?" Tạ Tư Hàm vừa cao hứng vừa sợ hãi "Ơn cứu mạng không có gì báo đáp, nếu cậu muốn cái gì, tôi nhất định sẽ nỗ lực tìm cho cậu."
"Anh nói, ở đây đã xảy ra chuyện gì?" Yến Thừa Cựu không phải đồ ngốc, vừa nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt Tạ Tú Hàm đã mau chóng bổ sung, "Anh cũng thấy đó, tôi là người tập võ, từ nhỏ đã theo sư phụ lên núi học tập. Vài ngày trước tôi bị bệnh nặng, vẫn luôn tĩnh dưỡng trên núi, vất vả lắm mới tới được thành phố, lại phát hiện ngay cả một bóng người cũng không thấy. Lúc trước anh nói Dương Tuyển giả có nghĩa là gì? Sao anh lại sợ mặt trời đến thế?"
Yến Thừa Cựu không giỏi lấy cớ cho lắm, có thể nói là trăm ngàn chỗ hở.
Nhưng Tạ Tư Hàm không thể không tin.
Ai ở thời điểm này cũng tồn tại bí mật của riêng mình, đặc biệt là những người có bản lĩnh. Anh đã nhìn thấy bản lĩnh của Yến Thừa Cựu, đối phương lại không biết tình hình bên ngoài, Tạ Tư Hàm nhạy bén nhận ra đây là một cơ hội cho mình!
Cơ hội ngàn năm có một!
Đừng nhìn bộ dáng gầy yếu của Tạ Tư Hàm bây giờ, trước kia anh cũng từng là một phú nhị đại không gì không có. Anh vốn đã có thể thuận lợi tiếp nhận công ty của cha mình, tìm một cô bạn gái môn đăng hậu đối, sống một cuộc sống người người hâm mộ. Nhưng chỉ trong một đêm, anh lại lưu lạc từ một thiên chi kiêu tử thành người bình thường. Nếu không phải trước kia anh theo ông bà ở quê mấy tháng, lại đặc biệt thích ra ruộng chơi, học được không ít biện pháp nuôi trồng cây cỏ, thì e là anh đã không thể sống tới lúc này rồi.
"Cậu Yến, chuyện này không thể dùng một lời nói hết, không bằng thế này, cậu muốn hỏi gì thì hỏi, tôi sẽ trả lời." Tạ Tư Hàm trầm tư một lát "Đầu tiên, về Dương Tuyển giả, phải bắt đầu từ mặt trời trước."
"Hoặc là nói, nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ mặt trời."
Tạ Tư Hàm vừa nói xong liền nhận ra nghi hoặc trong mắt Yến Thừa Cựu, trong lòng càng khẳng định người này không biết cái gì. Lại nhìn bộ dáng của Yến Thừa Cựu, bề ngoài như là con gái, vô cùng thanh tú, đôi bàn tay trắng nõn sạch sẽ, chỉ sợ là công tử nhà nào được nuôi lớn bằng tình yêu, chắc là người chăm sóc đã chết nên mới không thể không ra ngoài.
Tạ Tư Hàm cong lưng, dịch về phía trước, đặt chậu hoa đến bên cạnh cửa sổ, nhưng không mở cửa sổ ra, mà kiểm tra thêm một lần, sợ ánh sáng có thể lọt qua.
"Giờ tôi không thể cho cậu xem, nhưng mặt trời đã thay đổi rồi."
"Nó đã thành màu đen."
Mặt trời màu đen!
Không biết bắt đầu từ lúc nào, mọi người phát hiện nhiệt độ càng ngày càng cao, cho dù là đang ở mùa đông thì nhiệt độ vẫn luôn duy trì trên 25 độ. TV vẫn lảm nhảm về "Hiệu ứng nhà kính", ngoại trừ một vài cửa hàng đem hàng hóa mùa đông thay cho xuân thu, thì hầu như không ai để chuyện này trong lòng. Nhưng chuyện này không chỉ xảy ra một hai lần, mọi người đều từ kinh hoàng mà trở nên bình tĩnh.
Ngày 11 tháng 1 năm 2027, trời nắng không mây.
Giữa trưa, ánh mặt trời rực rỡ nháy mắt biến thành màu đen, còn giằng co hơn nửa giờ.
"Ban đầu chúng tôi còn tưởng là nhật