Người trưởng thành là người không đói.
Lâm Ẩm Vô thấy vẻ mặt như muốn ăn một bữa tiệc lớn của Yến Thừa Cựu, đành phải mang cậu dạo khắp thôn Y Sơn, rốt cuộc tìm được một quán ăn địa phương.
"Hai... hai vị muốn ăn gì?" Chủ quán là người thường, vóc dáng không cao, thời điểm ông thấy Lâm Ẩm Vô, đồng tử co rụt lại, nhưng ngó sang Yến Thừa Cựu bên cạnh, thái độ lại hòa hoãn không ít. Trước tận thế, mắt đen ở nơi nơi, không có gì đặc biệt. Nhưng sau tận thế, ông ở thôn Y Sơn này dựa vào mấy phần tai nghề mở một quán ăn, cũng miễn cưỡng bỏ qua nhật tử. Bất quá nếu khách là Dương Tuyển giả thì phần lớn sẽ tự mang nguyên liệu theo, ít có người thường. Thế nên thời điểm ông thấy tóc đen mắt đen liền cảm thấy yên lòng theo bản năng.
Tuy rằng mặt mày Yến Thừa Cựu thập phần xa lạ, nhưng chủ quán vẫn không khỏi có chút vui vẻ.
"Chủ quán, ở đây trả tiền thế nào vậy ạ?" Yến Thừa Cựu quan sát quán ăn, phát hiện quán tuy rằng đơn sơ, nhưng bên trong rất sạch sẽ, có thể thấy được ông lão đã dành rất nhiều tâm tư cho quán ăn này. Chỉ là trời đã tối, trong quán cũng không có ai.
"Nếu hai vị mang theo nguyên liệu nấu ăn thì tôi thu một phần mười nguyên liệu. Nếu không mang thì tôi lấy một ít da lông gì đó của Dương Tuyển thú, nếu là vật dụng sinh hoạt thì cũng có thể xem xét." Chủ quán cười tủm tỉm nói.
Yến Thừa Cựu nhịn không được nhìn về phía Lâm Ẩm Vô, phát hiện hắn cũng đang nhìn cậu.
"Tôi không có khả năng đem theo mấy thứ này." Lâm Ẩm Vô hợp tình hợp lý nói "Bẩn lắm."
Yến Thừa Cựu: ..... kỳ thật tôi cũng không trông cậy vào anh.
"Tôi đi xem gần đây có con mồi nào không." Yến Thừa Cựu bất đắc dĩ nói, hiện tại cậu không có đồ trả cho người ta thì không thể ăn cơm. Chỉ là trễ thế này rồi, không biết còn tìm được con gì không.
"Không cần phiền toái như vậy." Lâm Ẩm Vô có chút không vui "Cậu từ từ." Nói xong, Lâm Ẩm Vô liền đi tới cửa.
Chủ quán nhìn hai người họ, nhịn không được nhỏ giọng nói "Này... kỳ thật, tôi cho nợ một bữa cũng được."
Nhưng Lâm Ẩm Vô vẫn không quay đầu lại. Trong từ điển của hắn không có mấy chữ ăn thiếu.
"Ngài còn ăn phải không?" Thấy Lâm Ẩm Vô rời đi, chủ quán lập tức đánh bạo đi lên hỏi Yến Thừa Cựu "Bình thường ở đây đều có gà vịt cá."
"Vâng." Yến Thừa Cựu gật gật đầu "Cho cháu một phần xào, nhiều ớt một chút."
"Ai, được." Chủ quán lên tiếng, lập tức đi tới nhà bếp làm việc.
Ngoài đường.
Mấy Dương Tuyển giả khiêng một con thỏ khổng lồ tiến vào, trên mặt hơi có chút vui mừng. Lần này bọn họ không đi đâu xa, đột nhiên tìm thấy một con thỏ màu mỡ như vậy, không tốt bao nhiêu sức đã có thể bắt. Tuy rằng bọn họ ở thôn Y Sơn cũng không thiếu ăn, nhưng phần lớn đều là gà vịt cá heo tương đối dinh dưỡng, muốn đổi khẩu vị thì phải tự mình đi săn.
Thịt thỏ chỉ cần chế biến một chút là có thể ăn với cơm, chưa kể con thỏ này lớn như vậy.
Thế thì thời gian kế tiếp cũng không cần ra khỏi nhà, bọn họ nhặt được không ít máy chơi game, hiện tại còn một đống trò chơi còn chưa qua đâu!
"Ha ha, vận khí của chúng ta thật tốt, chưa từng thấy con thỏ biến dị nào ngu như vậy." Một Dương Tuyển giả mặt mày hớn hở "Thế mà trực tiếp lao vào cây đâm, ai ai ai, nếu hiện tại mà có vé số thì tôi nhất định phải đi mua rồi."
"Đúng vậy, con mồi ngu ngốc thế này cũng không dễ tìm." Mấy người khác cũng sôi nổi phụ họa, trong lòng đã nghĩ tới vài cách chế biến thịt thỏ.
Lâm Ẩm Vô cũng cảm thấy vận khí của mình không tồi.
Đang nghĩ xem nên đi đánh cướp ai thì lập tức có dê béo dâng tới cửa rồi.
"Quý khách ăn ngon miệng." Chủ quán đưa lên một phần bia vịt và một chén cơm, miễn để cậu đói bụng. Tuy rằng đối phương là người thường, nhưng người bình thường có quan hệ tốt với Dương Tuyển giả cũng rất hiếm thấy, có thể không đắc tội thì không đắc tội.
"Cảm ơn ông." Yến Thừa Cựu lễ phép nói lời cảm ơn, lại không động đến đồ ăn trên bàn, ánh mắt thường liếc ra ngoài cửa.
Chủ quán thấy thế cũng không nói gì thêm, xoay người đi vào nhà bếp.
"Chủ quán, làm thêm một phần thịt thỏ." Thanh âm Lâm Ẩm Vô truyền từ cửa vào.
"A, chỗ tôi không có thịt thỏ." Chủ quán nhô đầu ra từ nhà bếp, vẻ mặt mờ mịt.
"Không phải, tôi có." Lâm Ẩm Vô chỉ chỉ phía sau.
Chỉ thấy ba Dương Tuyển giả cùng nhau ôm một con thỏ khổng lồ, vẻ mặt khổ hề hề đứng trước cửa. Cẩn thận quan sát còn phát hiện ra trên mặt bọn họ đều có mấy vết thương hồng hồng, vẫn còn mới.
"Yên tâm, chúng tôi ăn một cái chân thỏ là đủ rồi." Lâm Ẩm Vô nói với ba Dương Tuyển giả kia "Các cậu chặt một chân của nó rồi đi đi, đừng làm phiền tới tôi."
"Vâng vâng vâng, chúng tôi lập tức đi ngay." Ba Dương Tuyển giả kia ngoan ngoãn đáp, không hề cảm thấy hành vi đoạt con mồi còn bảo họ xử lý cho hắn của đối phương có bao nhiêu không ổn. Tình thế so người cường, đối mặt với sát thần Lâm Ẩm Vô mà còn có thể toàn thân trốn thoát, lại chỉ tổn thất một cái chân thỏ, quả thực là do bác sĩ phù hộ rồi!
Chủ quán thấy bộ dáng cúi đầu khom lưng của mấy Dương Tuyển giả kia, nhịn không được xoa xoa hai mắt.
Nếu ông không nhìn lầm thì ba người này còn không phải "ác bá" nổi danh thôn Y Sơn sao? Bọn họ có năng lực hỗ trợ lẫn nhau, ăn ý mười phần, tính cách cũng không tốt lắm, đừng nói người thường, cho dù là Dương Tuyển giả nhìn thấy bọn họ cũng muốn tránh đi.
Chính là hiện tại, nhìn ba người bọn họ biểu hiện thái độ chân chó ngoan ngoãn nghe lời, chủ quán không khỏi cảm thấy hình như mắt mình hỏng rồi. Nhưng kiêng kỵ trong lòng với Lâm Ẩm Vô vẫn tăng thêm một bậc.
Có thể làm cho ba ác bá này nghe lời, chỉ sợ Dương Tuyển giả thoạt nhìn văn nhã này mới là mạnh nhất!
Chủ quán âm thầm đề cao cảnh giác, đợi một chút nữa chế biến thịt thỏ phải trổ hết tài hoa ra mới được.
"Ừm, được rồi, ăn cơm đi." Lâm Ẩm Vô ngồi đối diện với Yến Thừa Cựu, mỉm cười nói.
Yến Thừa Cựu gật gật đầu, gọi chủ quán lấy thêm một chén cơm.
Bữa cơm này ăn rất sảng khoái, dưới ánh mắt kinh ngạc của chủ quán, phần ăn dành cho mười người đã bị hai người này tiêu diệt sạch sẽ. Ông mở quán cũng được một thời gian rồi, biết lượng cơm Dương Tuyển giả ăn nhiều hơn người bình thường, nhưng cũng sẽ không gấp mấy lần như hai người này.
"Cái kia, Lâm tiên sinh." Dương Tuyển giả hỗ trợ xử lý chân thỏ chờ Lâm Ẩm Vô ăn xong, cẩn thận tiến lên hỏi "Không biết ngài còn gì phân phó không ạ?"
Lâm Ẩm Vô xoa xoa miệng, rất vừa lòng với bữa cơm này.
Mùi vị của Dương Tuyển thú ngon hơn nhiều so với thịt cá bình thường, con thỏ này còn mới, tay nghề chủ quán cũng không tồi, cũng làm cho kiến thức ăn uống của Lâm Ẩm Vô được mở rộng một phen.
"Chúng tôi đã được bác sĩ đồng ý cho ở lại rồi, bất quá trời tối quá không có chỗ..."
"Lâm tiên sinh đừng lo lắng, nhà chúng tôi rất lớn, tầng hai còn chưa có ai ở, nếu Lâm tiên sinh không ngại thì mong ngài đến chỗ chúng tôi." Không cần suy nghĩ đến mấy người bạn đi cùng đã bị Lâm Ẩm Vô đánh tới sưng mặt. Đừng giỡn, sống dưới một mái hiên với Lâm Ẩm Vô thì ai ngủ cho nổi?
"Bất quá Lâm tiên sinh, vị bên cạnh ngài chỉ sợ có chút phiền phức." Dương Tuyển giả kia tiếp tục cười nói "Nhà chúng tôi không có phòng ngự, nên ngài xem xét coi sao, hay là chúng tôi đi tìm một căn nhà khác cho ngài?"
Lời này vừa nói ra, hai Dương Tuyển giả khác lập tức minh bạch được ý tứ của lão đại.
Bọn họ không biết Lâm Ẩm Vô nói lời này là có ý gì, vì tránh đắc tội hắn nên cứ dứt khoát đáp ứng trước, sau đó lại tìm một lý do khác cự tuyệt, thuận tiện đưa ra kiến nghị tìm một căn nhà khác cho hắn, vì thế, Lâm Ẩm Vô liền không thể ở nhà bọn họ nữa!
Vẫn là lão đại thông minh!
Lâm Ẩm Vô liếc mắt đánh giá người đang nói chuyện, nhìn bộ dáng cao lớn thô kệch của hắn như vậy, thật ra vẫn có vài phần tâm tư.
"Không cần." Lâm Ẩm Vô đáp "Ở lại tầng hai đi, mặt khác ba người không cần lo lắng."
Nụ cười trên mặt Dương Tuyển giả kia lập tức cứng đờ, rõ ràng Lâm Ẩm Vô nguyện ý ăn cơm chung với người này, theo lý thuyết thì địa vị của cậu ta trong lòng hắn không thấp, nhưng sao sự tình lại phát triển khác xa với tưởng tượng của hắn ta?
Nói cũng đều đã nói rồi, sao có thể thu lại được nữa?
"Kia... để chúng tôi về nhà dọn dẹp một chút." Dương Tuyển giả cầm đầu vừa nghe, vội vàng nói.
"Được, lát sau chúng tôi tới." Lâm Ẩm Vô nhìn ba Dương Tuyển giả, khó có được tặng một nụ cười "Vừa lúc có thể vận động tiêu thực một chút, khi nãy ăn hơi no."
Mấy Dương Tuyển giả đều cảm thấy miệng vết thương trên mặt mình ẩn ẩn đau đau.
Hậu quả của sắc trời quá tối không thể kịp thời nhận ra Lâm Ẩm Vô là những vết thương trên mặt bọn họ. Hiện tại người ta đã ăn uống no đủ, không chừng còn lợi hại hơn khi nãy.
Ba Dương Tuyển giả ủ rũ cụp đuôi rời đi, bước chân nặng nề như đi vào cửa tử.
Yến Thừa Cựu nhìn Lâm Ẩm Vô không khỏi có chút tò mò "Anh có ý gì với bọn họ không?"
"Cũng không phải là ý gì." Lâm Ẩm Vô nhún nhún vai nói "Chỉ là chúng ta đã tính toán ở lại chỗ này, không tránh khỏi việc phải đi tìm vài tên cu li. Hiện tại mặt trời xuất hiện rất lâu, cậu cũng chỉ có thể ra ngoài vào ban đêm. Nếu trực tiếp ở trên lầu nhà bọn họ thì sai sử cũng dễ dàng hơn."
Yến Thừa Cựu bỗng nhiên nhớ tới lần đầu gặp mặt Lâm Ẩm Vô, cậu cũng bị hắn bắt làm cu li.
Người có thể sai sử người khác làm việc cho mình đúng tình hợp lý như thế cũng rất hiếm thấy.
Trước kia Yến Thừa Cựu còn cảm thấy năng lực của Lâm Ẩm Vô trong tập thể Dương Tuyển giả thập phần không bình thường, hiện tại ngẫm lại thật sự quá sức bình thường. Nếu Lâm Ẩm Vô không có thực lực này thì lấy phong cách làm việc của hắn đã sớm bị người ta đánh chết rồi.
Aiz.
Yến Thừa Cựu bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt tâm.
Đều nói áp lực khiến người ta trưởng thành, hành động cùng Lâm Ẩm Vô mấy ngày nay đại khái là quá trình trưởng thành nhanh nhất của cậu.
Ba Dương Tuyển giả kia vẫn dọn phòng sạch sẽ lưu loát. Biết được sau này Yến Thừa Cựu cũng sẽ sống chung với mình, họ đã cố ý tìm một ít da Dương Tuyển thú, làm thành một cái túi ngủ.
Chỉ là bọn họ đại khái đã hiểu lầm quan hệ của Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu, chỉ chuẩn bị một căn phòng, một chiếc giường.
Không khí cực kỳ xấu hổ.
"Mỗi người một nửa." Lâm Ẩm Vô liếc chiếc giường đôi hai người một lát, dùng bài poker phân thành hai nửa, biến thành hai cái giường đơn. Mặt cắt tinh tế, hai người đối xứng, giống như là cố ý dùng thước đo tiêu chuẩn.
Yến Thừa Cựu căn bản định nói với Lâm Ẩm Vô là cậu chỉ cần một chiếc ghế để ngủ mà thôi, nhưng Lâm Ẩm Vô hành động quá nhanh, giường đã chia rồi. Yến Thừa Cựu cũng chỉ có thể nuốt lại lời nói đã ra tới miệng, tự giác dời giường của mình đi.
Cũng may lúc trước bọn họ hành động đã từng ngủ chung nên không có kiêng dè, tuy hơi xấu hổ, nhưng Yến Thừa Cựu vẫn ngủ rất ngon.
So sánh với Lâm Ẩm Vô thản nhiên tự đắc, tình hình của bác sĩ bên đây cũng không tốt lắm.
Lâm Ẩm Vô đến thôn Y Sơn đã gợi lên một cơn sóng, những Dương Tuyển giả nắm được tin tức liền tụ tập tới nhà bác sĩ, hi vọng bác sĩ cho họ một câu trả lời khẳng định. Chẳng lẽ về sau bọn