Thời gian cách ngày rời khỏi đây còn mười lăm ngày.
Mười bốn ngày đếm ngược.
Yến Thừa Cựu nghe theo lời dặn dò của Lâm Ẩm Vô đi đến khu vực phụ cận thu thập thi thể của Dương Tuyển thú và Dương Tuyển thực vật. Những thi thể này xếp thành một ngọn núi lớn, từng cái từng cái chồng lên mặt đất, nhìn có vẻ ghê người.
"Đốt đi." Lâm Ẩm Vô nói, "Nhiều như vậy chúng ta không mang đi được."
"Được." Yến Thừa Cựu gật gật đầu, chỉ là nhìn nhiều thi thể như vậy, vẫn cảm thấy có chút bất an.
"Lâm Ẩm Vô, anh đã sớm biết." Yến Thừa Cựu quay đầu nhìn Lâm Ẩm Vô, "Dường như anh đã sớm có chuẩn bị rồi."
"Tôi từ nhỏ tới lớn, chân lý duy nhất thờ phụng là 'thiên hạ không rơi bánh có nhân'. Lợi ích khi trở thành Dương Tuyển giả thật sự quá nhiều, muốn nói không có tác dụng phụ, tôi không thể tin. Tôi không biết nguồn gốc của mặt trời đen, nhưng nó xuất hiện, vô số sinh linh trên đại địa đã vì nó mà chết, không có đạo lý Dương Tuyển giả lại có thể tránh được một kiếp." Khi Lâm Ẩm Vô nói lời này, dường như căn bản chưa từng đặt mình vào hàng ngũ Dương Tuyển giả, khách quan đến mức khiến người ta kinh ngạc, "Nếu đem tai họa này so với một trận đại dịch, liền dễ hiểu hơn nhiều."
"Có ý gì?" Yến Thừa Cựu hỏi một câu theo bản năng.
"Tôi từ nhỏ rất dễ bị cảm mạo, mỗi lần bệnh là hắt xì không ngừng, còn đau đầu chóng mặt." Lâm Ẩm Vô hơi mỉm cười, "Tôi uống thuốc chữa trị cho hết bệnh, an ổn được một đoạn thời gian, nhưng tiếp theo vẫn bị cảm."
Lâm Ẩm Vô nói rất rõ ràng.
Nếu đem mặt trời đen so sánh với virus cảm mạo, thì nó đang không ngừng dị biến, Dương Tuyển giả có thể chống cự qua lần đầu tiên dị biến, mà không có biện pháp chống đỡ sau này. Nhưng Dương Tuyển giả rốt cuộc vẫn có chút ngoại lệ, có thể dùng máu thịt của đồng bạn để chống cự qua một đoạn thời gian.
Nhưng nếu thật sự dùng cách giải thích này, thì Lâm Ẩm Vô đem bản thân biến thành cái gì, đứng trên lập trường gì để giải thích?
"Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào?" Yến Thừa Cựu khó có được một câu biện bạch.
Tình cảm cậu dành cho thế giới này không quá lớn, dù sao hơn mười ngày nữa cậu phải đi rồi. Nhưng, nếu Lâm Ẩm Vô có thể sống tốt, về sau cậu đến những thế giới khác tốt xấu gì cũng được an ủi phần nào, ít nhất không phải tất cả mọi người đều chết.
"Chắc là có, nhưng tôi không biết." Lâm Ẩm Vô tùy ý trả lời, "Có lẽ mặt trời không muốn chúng ta chết, nhưng sự tồn tại của nó đã trực tiếp giết chết chúng ta. Ai rồi cũng phải chết, tôi cũng không cảm thấy cuộc đời mình còn điều gì tiếc nuối."
Còn trẻ như vậy, sao lại không tiếc mạng cơ chứ?
Yến Thừa Cựu nghe xong lời này của Lâm Ẩm Vô có chút ngứa tay, dù là ở thời đại của cậu, vẫn có bệnh bất trị. Không biết có bao nhiêu người muốn sống lâu hơn, nhưng Lâm Ẩm Vô lại không chút quý trọng sinh mệnh của mình.
"Được rồi, thiêu nhanh đi, trời nóng cứ để vậy một hồi hôi lắm." Lâm Ẩm Vô thúc giục nói.
Yến Thừa Cựu đành phải đem lời định nói nuốt ngược vào trong lòng.
Tối hôm đó, những thi thể bị thiêu hủy ánh lửa đỏ trong không trung.
Mười ba ngày đếm ngược.
Hai người Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu dùng thời gian một đêm để chế tạo thuốc phun sương, số lượng ước chừng nhiều hơn lúc trước vài lần, Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô mỗi người một bình, trước khi xuất phát phun tới mức cả người đều là mùi thuốc.
Ngay cả Lâm Ẩm Vô cũng phải cảm thán uy lực của thuốc phun sương, không biết Lưu Cương Địa nhặt được bí phương này từ đâu. Chẳng sợ ánh mặt trời đã biến dị đến cường độ hiện tại, thuốc phun sương vẫn còn có thể phát huy công dụng?
Đến căn cứ Quốc gia hay thôn Y Sơn, hai người Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô vẫn suy xét tương đối.
Căn cứ Quốc gia bên kia có nhân loại có khoa học kỹ thuật tối cao, nhân số cũng nhiều, lại ở dưới đất, hiển nhiên hệ số an toàn tương đối cao; còn thôn Y Sơn nhiều Dương Tuyển giả, cho dù thật sự có vạn nhất, nguyên liệu cũng có sẵn.
Cuối cùng, Yến Thừa Cựu vẫn quyết định đến thôn Y Sơn.
Căn cứ Quốc gia tuy tốt, nhưng người ở đó quá nhiều, hiện tại còn không biết đã loạn thành bộ dáng gì? Yến Thừa Cựu đã không còn là cậu của những ngày đầu mới đến đây, dùng đầu ngón chân suy nghĩ, cậu cũng biết tình trạng của căn cứ Quốc gia đang không ổn. Trái lại, người trong thôn Y Sơn không nhiều lắm, lại có bác sĩ tọa trấn, tình huống đại khái sẽ tốt hơn một chút.
Còn có lý do không thể nói ra là, tuy khí sắc của Lâm Ẩm Vô tốt hơn hôm qua nhiều, nhưng vẫn không thể xem thường, đến bác sĩ nhìn qua có lẽ tốt hơn một chút. Chỉ là lý do này không thể nói ra. Bằng không lấy cá tính của Lâm Ẩm Vô, chỉ sợ lại âm dương quái khí mấy ngày liền.
"Thôn Y Sơn cũng không tồi, tôi cũng muốn xem những Dương Tuyển giả đó có phải sợ đến mức không chịu nổi một ngày, như chuột chạy qua đường rồi không." Lâm Ẩm Vô nghiêm túc nói.
Được rồi, cứ để hắn nghĩ vậy đi.
Yến Thừa Cựu cảm thấy bản thân dùng cả đời cũng không có biện pháp lý giải mạch não của Lâm Ẩm Vô.
Cũng may lộ trình đến thôn Y Sơn rất gần.
Rất nhanh, hai người Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô đã đến trước khu rừng thôn Y Sơn.
Thời gian bọn họ rời khỏi thôn Y Sơn không dài, khi đó nơi này vẫn là một mảnh xanh lục dạt dào, hoa ăn thịt người ẩn thân nơi nơi, nhìn thôi đã thấy sợ. Nhưng hiện tại, cả khu rừng lại thành một ngọn đồi trọc lẻ loi, từ xa nhìn lại, một chút màu xanh cũng không thấy, thật sự khiến người ta thổn thức.
"Nơi này có dấu chân." Lâm Ẩm Vô lui về phía sau hai bước, chỉ vào một dấu chân cháy đen trên mặt đất, "Chỉ là hắn thoát không được, bị đốt trọi."
"Đốt trọi cũng nên có dấu vết." Yến Thừa Cựu khẽ nhíu mày nói.
"Thi cốt tự nhiên bị người ta lấy mất." Lâm Ẩm Vô đáp, "Không phải ai cũng ngu, bọn họ khẳng định có thể lập tức nghĩ đến cách chống đỡ ánh mặt trời."
"Còn thôn Y Sơn....."
"Vào xem chẳng phải sẽ biết?" Lâm Ẩm Vô dẫn đầu đi vào, Yến Thừa Cựu theo sau.
Hiện giờ đã là rạng sáng.
Thôn Y Sơn có vẻ phá lệ hoang vắng, mặt đất lưu lại không ít ấn ký màu đen, Yến Thừa Cựu gần như không dám nghĩ, những ấn ký này đều xuất hiện từ trên người ai đó.
"Những căn nhà lầu đều không có âm thanh, mấy căn bé bé thì ngược lại. Theo tôi, chỉ sợ bọn họ đều đến nhà người thường ở rồi." Yến Thừa Cựu giật giật lỗ tai, nói với Lâm Ẩm Vô.
"Thời gian bác sĩ thức tỉnh cũng rất sớm, hẳn y đã phát hiện ra điều gì, không bằng hỏi một chút." Lâm Ẩm Vô khó có được hứng thú.
Yến Thừa Cựu cảm thấy Lâm Ẩm Vô khả năng có hơi "Rửng mỡ".
"Từ từ, để tôi đi." Yến Thừa Cựu vội vàng ngăn Lâm Ẩm Vô lại, "Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, uy hiếp của Dương Tuyển giả khẳng định lớn hơn, anh đi không bằng tôi đi."
"Cũng được." Lâm Ẩm Vô nhìn kỹ mặt Yến Thừa Cựu, không thể không thừa nhận dựa theo thẩm mỹ của người thường, Yến Thừa Cựu rõ ràng đáng tin hơn.
Yến Thừa Cựu quét mắt xung quanh, vẫn là quyết định đến quán ăn trước kia hỏi một chút, tốt xấu gì cũng từng quen.
Còn không đợi Yến Thừa Cựu gõ cửa quán ăn, bác sĩ đã đi đến chỗ bọn họ.
"Các cậu rốt cuộc đã trở lại, đến chỗ tôi nói chuyện đi."
Ngữ điệu bác sĩ có hơi nhẹ nhàng, nhìn qua còn rất cao hứng, thần thái tựa ánh mặt trời, hoàn toàn bất đồng với bác sĩ trước kia.
Chẳng lẽ kích thích lớn quá nên đổi tính luôn rồi? Yến Thừa Cựu không khỏi nghĩ đến trường hợp này.
"Rốt cuộc cậu cũng biến trở về bác sĩ tôi quen." Lâm Ẩm Vô ngược lại mỉm cười tiến lên, dường như rất quen thuộc với bộ dáng này của bác sĩ.
"Không cần đeo gánh nặng trên lưng, tự nhiên có thể sống nhẹ nhàng." Bác sĩ duỗi duỗi người, "Tôi cũng lâu lắm rồi chưa thoải mái như vậy, các cậu đi theo tôi."
"Đi thôi." Lâm Ẩm Vô liếc nhìn Yến Thừa Cựu, không chút do dự đi theo bác sĩ.
Yến Thừa Cựu yên lặng nhìn chằm chằm bọn họ, tự dưng sinh ra một loại suy nghĩ "Tôi là kẻ dư thừa", cực kỳ khó chịu.
"Xem ra Môn Vương khó đối phó như thế, thương tích trên người anh không dễ trị." Bác sĩ pha hai ly trà nóng cho Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô, hương thơm ngào ngạt. Yến Thừa Cựu phát hiện tư thế pha trà của bác sĩ phi thường ưu nhã, nhất cử nhất động đẹp như tranh vẽ.
"Chỉ là chút di chứng mà thôi, qua một thời gian nữa là tốt rồi." Lâm Ẩm Vô không thèm để ý đáp, "Ngược lại thôn Y Sơn trong tay cậu, dường như không ổn lắm."
"Không phải không ổn lắm, mà là cực kỳ không ổn." Bác sĩ nhún vai, lại quay đầu lấy bánh tart trứng trong lò nướng ra, đẩy đến trước mặt Yến Thừa Cựu, "Đúng lúc vài ngày trước tôi vừa lấy được ít trứng chim, không ngờ có thể làm bánh tart trứng, cậu không ngại thì thử xem. Cũng lâu rồi tôi chưa làm, không biết mùi vị có hợp ý cậu không? Thiếu niên các cậu hẳn rất thích ăn thứ này."
Yến Thừa Cựu nhìn bánh tart trứng trước mặt, trong mắt hiện lên một tia mê mang, chỉ là không dễ phát hiện.
Sau khi đến thế giới này toàn theo Tạ Tư Hàm và Lâm Ẩm Vô ăn đồ ăn bình thường, điểm tâm ăn vặt gì đó tự nhiên chưa từng chạm qua. Thật ra bánh tart trứng này nằm trong danh sách《Một ngàn loại mỹ thực ăn vặt cổ đại》cậu chưa từng ăn.
"Được." Yến Thừa Cựu không để cho người khác phát hiện, vẫn cầm một cái bánh tart trứng lên.
Bao bên ngoài tự nhiên không thể ăn, bên trong hẳn là có thể.
Yến Thừa Cựu thử cắn một miếng, chỉ cảm thấy tươi mới lạ thường, lại mang theo vị beo béo, lớp vỏ lại giòn, tràn ngập cả khoang miệng.
"Ăn rất ngon."
Một cái hai cái.
Yến Thừa Cựu thật tình cảm thán một câu xong liền chuyên tâm ăn bánh, dường như Lâm Ẩm Vô cũng rất thích loại đồ ngọt này, cũng liên tục ăn vài cái.
"Sáng nay tôi đã ra lệnh, hy vọng bọn họ giữa trưa không đi ra ngoài, toàn bộ đến ở trong nhà người thường, nhưng luôn có vài người không nghe lời, trưa nay đã chết. Mấy người kia vừa chết, những Dương Tuyển giả khác liền chịu không nổi nữa." Bác sĩ khẽ cười nói, "Bọn họ đều tới tìm tôi, nhưng bản thân tôi còn không có biện pháp, sao có thể cứu bọn họ?"
Nói xong, bác sĩ đứng trước mặt Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu, xắn tay áo lên.
Trên cánh tay y, rõ ràng đã xuất hiện dấu vết lão hóa.
"Dương Tuyển giả trốn kịp thời, chỉ bị ảnh hưởng một chút. Bởi vì năng lực của bản thân tôi, mà tôi đã khống chế thương tổn đến mức thấp nhất, hầu hết những Dương Tuyển giả khác đều bị phế một tay. Không còn biện pháp nào cả, mức độ chống chịu của nhà người thường có giới hạn, tự nhiên không có khả năng chống đỡ hết tất cả ánh mặt trời. Bọn họ sợ chết, tới tìm tôi, nhưng tôi có biện pháp nào đâu?" Bác sĩ vừa nói vừa cười, "Bọn họ phát hiện tôi không đáng tin, tự nhiên sẽ không tôn kính tôi như trước kia nữa. Vài người còn ôm hy vọng với tôi, vài người gộp thành nhóm, chiếm nhà của người thường. Nói cách khác, thôn Y Sơn một tay tôi dựng nên đã không còn nữa."
Tuy bên ngoài bác sĩ có vẻ vân đạm phong khinh, nhưng vẫn có thể nhìn ra chút ưu thương trên mặt y.
Mặc cho ai đánh mất hơn phân nửa tâm huyết, trong lòng đều sẽ không vui vẻ. Vì thôn Y Sơn, bác sĩ đã biến thành một người trước kia căn bản không dám nghĩ, y nỗ lực như vậy, vẫn đánh không lại mặt trời, đánh không lại lòng người.
"Tôi nghĩ thông suốt rồi, không cố ép buộc bản thân nữa. Mất thì mất đi, cũng không còn quan trọng." Bác sĩ cười lắc đầu, "Hưởng thụ một cuộc sống tốt đẹp rồi, muốn chết cũng rất đơn giản, muốn chặt đứt sinh mệnh người khác cũng