Yến Thừa Cựu chạm vào khuôn mặt của Nina.
Mấy chú đưa Nina về nói, Nina vốn không muốn trở về, miễn cho lây bệnh Yến Thừa Cựu. Nhưng bây giờ không còn chỗ, ở lại nhà của người khác cũng không tiện, cuối cùng cũng chỉ có thể trả về mà thôi.
Thật ra bệnh truyền nhiễm cũng không đáng sợ như vậy.
Khi Yến Thừa Cựu ở nhà một mình, không chỉ giảm bớt tần suất hô hấp, mà còn dùng nội công gia tăng nhiệt độ thân thể xung quanh lên cao, hệ số an toàn hầu như không cần lo lắng. Lúc Nina có ở nhà Yến Thừa Cựu còn không dám biểu hiện quá rõ ràng, miễn cho bị Nina nhìn ra, nhưng bây giờ Nina hôn hôn trầm trầm, ý thức còn không rõ ràng, nên cho dù có bị cô nhận ra cũng không sao.
Trải qua mấy ngày ở chung, Nina đã lấy được sự tín nhiệm của Yến Thừa Cựu. Có lẽ cậu không thể cứu vớt thế giới này, nhưng ít nhất có thể bảo vệ Nina đến một khắc cuối cùng.
"Dì Nina, dì yên tâm ngủ đi, sẽ không có chuyện gì đâu." Yến Thừa Cựu đắp chăn lại cho Nina, "Con sẽ đến phòng thí nghiệm hỏi thăm giúp dì."
Nina mơ màng lên tiếng, sau đó triệt để thiếp đi.
Ban đêm, Lý Chính cũng nghe được tin tức đến đây.
Hiện giờ đoàn tàu đã ngưng hoạt động, hắn còn có thể từ căn cứ trung tâm bên kia đến đây, xem như là rất có bản lĩnh.
"Tôi nghe nói Nina bị bệnh." Lý Chính đẩy cửa ra, thấy Yến Thừa Cựu vẻ mặt bất thiện nhìn hắn, khô cằn giải thích một câu.
Quái thật, sao cảm giác Yến Thừa Cựu đem đến cho hắn hôm nay lại lợi hại đến thế? Như một con sư tử vừa mới tỉnh lại từ giấc ngủ mê, không dễ trêu.
Từ trước đến nay, người có thể đem lại cảm giác uy hiếp cho Lý Chính chỉ có một vài. Một trong số đó là Nhân Ngư thủ vệ phòng thí nghiệm, dù cho thân là Nhân Ngư loại sứa có độc tố kinh khủng nhất thế giới, nhưng khi Lý Chính đối mặt với Nam Tĩnh vẫn cảm thấy có chút hụt hơi. Tuy những người khác không bằng Nam Tĩnh, nhưng cảm giác chúng đem lại cũng đại khái như thế, biển sâu có rất nhiều sinh vật thú vị, sự thăm dò của nhân loại đối với nó nhỏ bé đến không đáng kể.
Nhưng những kẻ làm cho Lý Chính thấy sợ hãi kia, mặc kệ là ai cũng tuyệt đối không phải người như Yến Thừa Cựu có thể sánh được, nhưng trên người thiếu niên này lại làm cho Lý Chính nếm được một tư vị không tên. Loại địch ý này so với lần đầu tiên nhìn thấy Yến Thừa Cựu còn trực quan, còn rõ ràng không thèm che dấu hơn.
"Dì Nina ngủ rồi, chúng ta đi ra ngoài nói." Yến Thừa Cựu liếc mắt nhìn Lý Chính một cái rồi nói.
"Được." Lý Chính gật đầu, ngoan ngoãn theo Yến Thừa Cựu ra ngoài. Nếu để nhóm thuộc hạ của hắn nhìn thấy, chỉ sợ là chúng sẽ được mở rộng tầm mắt.
"Cậu......" Lý Chính nhìn Yến Thừa Cựu, chần chờ một lúc lâu sau, mới mở miệng ra nói, "Lấy bản lĩnh của cậu, căn bản không cần đi theo Nina. Nina giữa những người bình thường coi như lợi hại, nhưng lúc đối mặt với Nhân Ngư, có thể tự bảo vệ mình đã vượt xa phát huy của người thường rồi." Cậu vừa không phải Nhân Ngư, vừa không phải người bình thường, rốt cuộc cậu đi theo Nina là để làm gì?
Câu kế tiếp Lý Chính không nói ra, nhưng hắn biết Yến Thừa Cựu vẫn có thể hiểu được ý tứ của hắn.
"Dì Nina là người tốt, tôi sẽ không gây bất lợi cho dì." Yến Thừa Cựu nhìn Lý Chính rồi trả lời, "Ngược lại là chú, nếu trước kia đã cự tuyệt dì Nina rồi, thì giờ cần gì phải lại đây dây dưa nữa?"
"Tôi không cố ý cự tuyệt cô ấy, nhưng lúc đó thật sự không còn cách nào nữa. Tôi phải đi làm Nhân Ngư, bằng không người chết tiếp theo chính là chúng tôi." Lý Chính nhíu mày nói, "Người từ nhỏ đã lớn lên trong quân đội như chúng tôi, tân sinh học viên tố chất thân thể tốt lại không có người thân, tình cảnh thật ra rất nguy hiểm. Hầu hết cách một đoạn thời gian đều sẽ có một hai người mất tích. Bạn tốt của tôi với Nina cũng chết không rõ ràng. Chúng tôi vẫn luôn hoài nghi quân đội lén lấy quân nhân làm thí nghiệm." Cũng không biết vì sao, thời điểm đối mặt với Yến Thừa Cựu, những lời nghẹn trong lòng đều có thể nói ra.
"Tôi và Nina tuổi trẻ khí thịnh, vì nguyên nhân cái chết của bạn tốt mà truy tra hồi lâu, còn thật sự tra được một số thứ. Nhưng đồng thời, tôi cũng lén nhận ra, chúng tôi bị người khác điều tra. Tôi không có năng lực, Nina cũng không có,cứ tiếp tục thế này thì chỉ có thể đạp lên vết xe đổ của bạn tốt, tôi quyết tâm, đi làm giải phẫu Nhân Ngư, thành công dung hợp gen sứa biển, sau khi giết chết những kẻ theo dõi, sự tình mới dần ổn định lại."
Lý Chính nhớ đến tâm trạng run sợ trước kia, ngẫm lại vẫn còn hơi sợ hãi như cũ. Nếu không phải trước kia bọn họ vận khí tốt, thì giờ phút này chỉ sợ là không biết chết ở nơi nào rồi.
"Chú tra được bao nhiêu?" Trực giác của Yến Thừa Cựu cảm thấy những lời trong miệng Lý Chính có quan hệ không nhỏ với nhiệm vụ của cậu.
"Rất có thể đối phương có quan hệ với phòng thí nghiệm đại học Lam Thiên."
Lý Chính trầm mặc chốc lát, mới nói ra những gì mình biết, "Sau hắn còn có mấy người, thậm chí là mười mấy vị quan lớn chống đỡ. Ở bên ngoài, hắn đã là người chết. Sẽ không có ai đi để ý một người chết cả, phát triển cho đến bây giờ, tôi đã không còn lay động được hắn."
"Vậy chú có biết mục đích của chúng không?"
"Đương nhiên là biết." Trên mặt Lý Chính lộ ra một nụ cười mỉa mai, "Chúng nói, chúng muốn cứu vớt thế giới."
Đây đại khái là đáp án khiến người ta dở khóc dở cười.
Tư duy của đối phương và suy nghĩ của họ hiển nhiên không cùng nằm trên một mặt phẳng. Chúng cảm thấy hi sinh vài học viên quân nhân không nơi nương tựa chả đáng kể chút nào, so với tổng số 1 tỷ của căn cứ đáy biển mà nói, vài người này căn bản không có quan hệ, không đau khổ.
Trong lòng chúng cho rằng chúng không làm sai. Hơn nữa, chúng cũng cho là, có sai cũng là phòng thí nghiệm đại học Lam Thiên sai nhất.
"Căn bệnh truyền nhiễm lần này, hẳn cũng có quan hệ với chúng?" Yến Thừa Cựu khẳng định nói.
"Không sai." Lý Chính nghiêm mặt nói, "Trừ do con người, tôi thật sự không thể nghĩ ra loại virus nào có thể khuếch tán nhanh chóng trong thời gian ngắn mà còn không nguy hiểm đến tính mạng nữa."
"Tuy dì Nina sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu cứ bệnh tật thế này, nhất định thân thể sau nửa năm cũng sẽ xuất hiện một vài thương tổn khác nhau. Đối với một quân nhân, đây chính là chuyện đoạn tuyệt hết mọi tiền đồ." Sau nửa năm, thế giới sẽ biến thành cái dạng gì không ai biết, đến lúc đó Nina đã mất đi năng