Edit: Bonnie
Tính toán thời gian thì buổi sáng sớm nên có ánh nắng.
Đáng tiếc nguồn năng lượng có hạn, phòng ăn trong lòng đất sẽ không xa xỉ đến mức trang bị tấm kính khổng lồ chuyên môn cung cấp trời xanh giả tạo lại tốn điện.
Nguyễn Nhàn dậy khá muộn, trong phòng ăn không còn lại mấy người, bữa sáng cũng đã gần đến lúc dừng cung cấp.
Đèn tiết kiệm năng lượng có màu vàng kim, độ sáng không bằng ánh nắng nhân tạo.
Trong không khí tràn ngập mùi vị chan chát của kim loại trong nước sôi.
Anh tập trung nhét trứng hấp và khoai lang luộc vào miệng, trầm mặc không nói gì.
Sau khi cảm giác được ánh mắt vẫn luôn dính vào trán mình, Nguyễn Nhàn mới ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt vàng kim của Đường Diệc Bộ.
"Anh còn 7 phút 11 giây." Đường Diệc Bộ nghiêm túc nói, "5 phút 9 giây sau, phòng ăn sẽ không cung cấp điện nữa.
Còn 4 giờ 33 phút nữa mới đến lúc tập hợp cùng tiểu đội Trương Á Triết vào buổi trưa, cân nhắc đến tình huống có thể xảy ra, tôi đề nghị anh nên sớm đến chỗ Quan Hải Minh lấy thiết bị và tư liệu để ra ngoài.
Tận dụng khoảng thời gian này, anh còn có thể..."
Nguyễn Nhàn không trả lời.
Anh dừng thìa lại, đẩy một nửa đĩa khoai lang luộc ra rồi đứng dậy nhét vào lòng bàn tay Đường Diệc Bộ, thành công ngắt lời robot hình người còn đang bận luyên thuyên kia — Đường Diệc Bộ ngừng miệng trong nháy mắt, vui vẻ gật đầu với anh rồi ăn từng miếng khoai lang nhỏ.
Từ khi biết được mình "không kịp thời đổi mới thông tin" ở trong phế tích, thái độ của Đường Diệc Bộ đối với anh nhẹ nhàng hơn hẳn.
Sự khoan dung vi diệu kia khiến Nguyễn Nhàn cảm giác hơi khó chịu.
Đường Diệc Bộ rất giống như đang chăm sóc một tên say rượu đầu óc không tỉnh táo hoặc là một con chim non vừa bị ném ra khỏi tổ.
Bây giờ Đường Diệc Bộ tin tưởng anh là một robot hình người xui xẻo bị rót ký ức loài người, đồng thời vừa biết được mình cũng không phải là loài người.
Thú vị là bây giờ Nguyễn Nhàn cũng không quá xác định phần" ký ức loài người bị rót vào" kia có thật hay không.
Nhưng cẩn thận là trên hết, tạm thời anh không định thực hiện trao đổi thông tin giống robot hình người và robot hình người với Đường Diệc Bộ.
Nếu như đã xâm nhập vào đội thăm dò, lại đang mang thân phận loài người, những người bình thường khác mới là đối thượng hỏi thăm an toàn.
Cái cớ "đóng vai Nguyễn Lập Kiệt" này vô cùng hữu dụng, đủ để tất cả vấn đề về bên ngoài của anh trở nên tự nhiên.
Nhưng bây giờ lại có một vấn đề thích hợp hỏi Đường Diệc Bộ hơn.
"Nếu chúng ta đã muốn nhập đội...!thực lực của Trương Á Triết thế nào?"
"Thiên về tổng hợp.
Trì Lỗi am hiểu máy móc và sửa chữa.
Đinh Trạch Bằng ưu tú về thể năng, thích hợp chiến đấu và thăm dò.
Trương Á Triết có lai lịch già dặn nhất, bởi vì tuổi tác nên thể lực không bằng Đinh Trạch Bằng, nhưng năng lực chiến đấu cũng khá cao, có nhiều kinh nghiệm xử lý tình huống." Đường Diệc Bộ nhai khoai lang, giọng nói hơi mơ hồ.
"Bây giờ thế nào?" Anh có ý riêng hỏi.
Đường Diệc Bộ dừng động tác nhấm nuốt lại, nhìn về phía anh.
Nguyễn Nhàn không đọc được cảm xúc trong đôi mắt vàng óng kia: "Tất cả đều như thường.
Bây giờ trạng thái của hắn ta không bị giảm đi rõ ràng, cũng không thấy tăng lên bao nhiêu."
Nếu đã hứa hẹn bảo vệ mình, Đường Diệc Bộ sẽ không cần nói dối trong vấn đề này.
Cho dù bây giờ Trương Á Triết là cái gì, chắc năng lực vẫn còn ở phạm vi loài người.
Nguyễn Nhàn nhẹ nhàng thở ra.
"Nhưng xem ra tôi cần phải nhắc lại một lần nữa, không nên tiếp xúc quá gần với con người." Đường Diệc Bộ bình tĩnh nói, nuốt miếng khoai lang cuối cùng xuống: "Tôi hiểu được lý do anh chỉ định tôi, anh muốn mượn sức tôi để bảo vệ đội ngũ kia."
Nguyễn Nhàn không phủ nhận.
"Can thiệp quá mức không có bất kỳ chỗ tốt nào.
Lúc loài người vẫn còn ở thời điểm hưng thịnh cũng sẽ không can thiệp quá nhiều với động vật hoang dã." Đường Diệc Bộ lắc đầu.
"Tôi nhớ rồi.
Nhưng cậu biết rõ tình huống của tôi, thói quen không thể đổi ngay được."
Nguyễn Nhàn thành thạo tiếp lời.
Anh đứng dậy dọn bát và thìa, bỏ chúng vào trong thùng kim loại đang tới gần: "Chúng ta đi thôi, Quan Hải Minh ở văn phòng sao?"
"Ừ." Đường Diệc Bộ vươn tay quẹt ngón cái lên chỗ khoai lang dính bên miệng Nguyễn Nhàn rồi cẩn thận liếm sạch nó.
Vẻ mặt của đối phương quá mức chính trực, Nguyễn Nhàn suy nghĩ nửa ngày, quyết định từ bỏ kế hoạch kháng nghị làm nhiều công ít.
Anh dùng khăn tay lau miệng rồi quay đầu đi về hướng văn phòng của Quan Hải Minh.
Cũng may lần này anh không còn cần Đường Diệc Bộ đi cùng nữa, Quan Hải Minh vô cùng trực tiếp: "Robot hình người chờ bên ngoài, nhiều người làm tôi thấy phiền."
Sau khi cánh cửa cách âm đóng lại, Nguyễn Nhàn và Quan Hải Minh gần như đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
"Tôi còn tưởng anh sẽ cần phụ trợ nào mạnh hơn chứ." Vì để trò chuyện bình thường, Quan Hải Minh vặn nhỏ tiếng nhạc có thể đánh bay trần nhà xuống, hai cái chân gác lên trên mặt bàn, giọng điệu không mặn không nhạt.
"Cái của bọn anh Trương hơi đáng sợ." Nguyễn Nhàn đã sớm nghĩ xong lí do.
Hiển nhiên Quan Hải Minh không phải loại người thích xen vào việc của người khác.
Hắn ta đáp qua loa, kết thúc đề tài này.
"Tôi đã để hết đồ của anh vào túi rồi, kể cả sách hướng dẫn.
Các anh còn có mấy giờ nữa mới được điều động, cầm về tự xem đi." Quan Hải Minh gõ gõ gót chân lên bàn theo nhịp tiếng nhạc.
Trong phòng vẫn phát ra bản nhạc tiết tấu nhanh giống như lần trước, Nguyễn Nhàn nghiêng tai lắng nghe một lát, lại cảm thấy choáng váng khó hiểu.
"Không quen thì đừng nghe nhiều." Phát hiện ra động tác nhỏ của Nguyễn Nhàn, Quan Hải Minh nghiêng qua nhìn anh một chút.
"Đây là âm nhạc cồn, nghe không quen sẽ sinh ra hiệu ứng say rượu."
"Nghe quen thì sao?"
"Không khác với uống rượu lắm, nhưng nó sẽ không làm hỏng đầu óc và gan của tôi." Quan Hải Minh cứng rắn đáp lại: "Cầm lấy túi đồ của anh đi, nếu như cần tài liệu thì nên nói sớm một chút —"
"Có tài liệu nào nói về thiết bị phụ trợ không?"
Quan Hải Minh nhướng mày: "Xem ra anh vẫn muốn đổi một cái?"
"Tùy tiện xem trước thôi, dù sao tôi cũng không hiểu rõ về bọn chúng lắm." Nguyễn Nhàn nhìn từng kệ kim loại chồng chất đầy giấy điện tử: "Bác sĩ Quan, ở chỗ cậu có tài liệu nào nhập môn không? Bắt đầu từ máy sơ cấp gì đó ấy."
"...Có thì có."
Quan Hải Minh gõ gõ xuống bàn, một chiếc máy bay không người lái bay lên, kéo một tờ giấy điện tử từ tầng cao nhất của cái kệ.
Sau đó hắn ta trải tờ giấy điện tử đầy bụi bẩn lên bàn, lại rút một tờ giấy trống từ hòm gỗ trong tay ra, chồng hai tờ giấy lên nhau rồi đặt năm ngón tay lên.
Sau một tiếng vang kiểm tra vân tay, Quan Hải Minh đưa tài liệu mới ra tới.
"Về sau tờ giấy này là của anh, có thể bất kỳ tài liệu nào có ký tự." Quan Hải Minh chép miệng, "Nhìn xem có phải là thứ anh muốn không, nếu không đủ cứ nói với tôi, tốt nhất giải quyết xong trong một lần đi.
Haiz, phiền phức, không bằng anh đừng làm nhân viên thăm dò nữa, tôi thấy công việc trong phòng rất tốt."
Nguyễn Nhàn không trả lời, anh liếc nhìn cánh cửa cách âm đóng chặt rồi nhanh chóng lật ra xem.
Thứ anh muốn được viết trên đó.
[Ban đầu máy móc sẽ trộn lẫn với tế bào sinh vật, về sau khi kỹ thuật Nano phát triển, tổ chức có máu thịt sẽ bị đổi thành tế bào nhân tạo.
Bởi vậy máy sơ cấp SAD đã được sinh ra, trở thành thể đầu tiên cung cấp cho tất cả mô hình — sau khi được kích thích thích hợp, tế bào nhân tạo lấy ra khỏi máy sơ cấp sẽ dần dần phân hoá định hình để phù hợp với các loại nhu cầu.
Quá trình đó không thể đảo ngược.]
[Máy sơ cấp loại S thiên về khôi phục và cảm giác, loại A thiên về tấn công, loại D thiên về phòng ngự.
Cho dù ba máy sơ cấp