Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Máy móc màu xanh nâu đang tới gần.
Lần này có hai con robot sinh kỹ thuật.
Nếu như nói hình thể của ốc vít sống còn hơi giống con thỏ thì Nguyễn Nhàn không có cách nào tìm được hình dung cho thứ đang đến trước mắt - bọn chúng cao hơn năm mét, được ghép từ những cái xác máy móc rỉ sét, hai cái chân giống con rối hình người chống đỡ thân thể không còn hình dạng.
Nếu tách rời ngực, đầu và hai tay của một con rối có thể chuyển động, chỉ để lại phần bụng hình cầu cùng với hai cái đùi bên dưới thì hình dáng của nó miễn cưỡng có thể nói là cùng loại.
Những đường ống cao su rậm rạp to bằng ngón tay quấn lên "cơ thể" của nó, chỗ vỡ tan chậm rãi chảy ra chất lỏng màu trắng vàng.
Dây điện dài mảnh buộc chặt lấy những bộ phận sinh kỹ thuật bằng kim loại, thân xác mềm mại hơi lồi ra.
Trong cơ thể tái nhợt của nó chìa ra hai mươi cái chân đốt rất dài mềm nhũn, bị thứ này kéo sau lưng.
Động tác của bọn chúng rất chậm chạp cứng ngắc giống như những ông cụ lẩm cẩm, dáng vẻ lại càng giống hai tà thần dị giáo.
Cơ thể của hai con quái vật cọ vào những tán cây rậm rạp, dùng một loại tư thế cổ quái nào đó dựa sát vào nhau, lắc lư tiến lên.
Đường Diệc Bộ ngoan ngoãn nghe lệnh, giăng lưới mê hoặc lên cây sau đó im lặng leo tới bên cạnh Nguyễn Nhàn.
Tấm lưới mềm mại được gác ở giữa những nhánh cây, có vài tia điện lóe lên.
Khu rừng vốn đang rộng rãi đã biến thành nơi nguy quấn đầy dây leo.
Ngay sau đó là những tiếng động cơ không được tự nhiên, một môtơ lơ lửng xông ra khỏi cánh rừng, phóng về hướng hai con quái vật phía.
Một con trong đó do dự chậm chạp xoay người, giống như là bị môtơ thu hút lực chú ý.
Một con khác vẫn đang kiên trì tiến lên, nó không thèm nhìn lưới mê hoặc mà Đường Diệc Bộ bày ra, chỉ lắc lư đi về phía giỏ nhựa đựng đầy ốc vít sống.
Bản thân Nguyễn Nhàn không tính là gầy yếu, Đinh Trạch Bằng còn vô cùng rắn chắc.
Lại thêm Đường Diệc Bộ khổ người không nhỏ, ba người trẻ tuổi chen chúc trên ngọn cây giống như chim cút.
Không ai dám động đậy chút nào, chỉ sợ sẽ đẩy người nào đó xuống.
Cuối cùng con quái vật cực kỳ cố chấp kia đã đi tới mục đích, đám chân đốt dài vốn bị kéo rũ sau lưng đột nhiên duỗi lên, đâm vào trong giỏ ốc vít.
Một cái chân đốt thẳng băng lướt qua tai Nguyễn Nhàn, suýt nữa thì đâm trúng mắt anh.
Nguyễn Nhàn đang định động hai lần theo bản năng, lại bị Đường Diệc Bộ đè chặt tại chỗ.
Quái vật không nhìn máy phụ trợ cảnh giới đang đi lòng vòng dưới chân, nó chỉ nhét đống ốc vít sống đã mất đi âm thanh vào trong khe hở cơ thể.
Nguyễn Nhàn chỉ nghe được tiếng chứ không nhìn thấy bất kỳ động tác nhấm nuốt nào.
Chất lỏng màu trắng vàng chậm rãi nhỏ xuống theo khe hở máy móc.
"Suỵt -" Tiểu Đinh làm khẩu hình, ngay cả tiếng hô hấp cũng nhẹ hơn không ít: "Anh Nguyễn, đừng lên tiếng."
Nguyễn Nhàn trầm mặc gật đầu.
Trương Á Triết và Trì Lỗi trốn trên một cái cây khác, yên tĩnh như không tồn tại.
Quái vật chậm rãi di chuyển qua hai cái cây giống như không hề phát hiện ra bọn họ.
Nhưng mà bọn họ không thể may mắn trốn đến khi kết thúc.
Quái vật kia hơi quay người, chân đốt dài mà rắn chắc đong đưa theo động tác của nó, đột nhiên đánh trúng cổ của Đinh Trạch Bằng cổ, kéo Đinh Trạch Bằng xuống khỏi ngọn cây.
Toàn bộ quá trình không vượt qua nửa giây.
Đinh Trạch Bằng phản ứng cũng rất nhanh - cậu nhóc bắn dây thừng có móc ra, thoát khỏi chân đốt, vững vàng đu xuống mặt đất, tạm thời thoát khỏi vận mệnh ngã gãy xương.
Nhưng cậu ta đã khiến mình bị lộ.
Vài gốc chân đốt trong nháy mắt quấn lên Đinh Trạch Bằng.
"231, bảo vệ Tiểu Nguyễn, Tiểu Nguyễn cậu trốn cẩn thận vào! Lão Trì, đi yểm hộ Tiểu Đinh với tôi!" Trương Á Triết tại cái sau trong nháy mắt liền nổ súng, tinh chuẩn đập gãy hai cây chân đốt, đem quái vật lực chú ý toàn bộ tập trung trên người mình.
"Bọn họ không có vấn đề gì chứ?" Nguyễn Nhàn thấp giọng hỏi Đường Diệc Bộ.
"Bình thường sẽ không có vấn đề gì, loại vật này không hiếu chiến, kích thích một chút rồi sẽ rời đi."
"Bình thường?" Nguyễn Nhàn không buông tha tiền đề này.
Bị đạn đánh trúng, quái vật thu hồi chân đốt đang túm lấy Tiểu Đinh, tạp âm giống như rít lên truyền ra từ trong cơ thể.
"Con này mang thai, khuynh hướng tấn công sẽ mạnh lên." Đường Diệc Bộ bình tĩnh tỏ vẻ.
Nguyễn Nhàn kinh hãi nhìn về phía con robot giống như ác mộng kia, suýt nữa rơi khỏi cây.
Một con quái vật khác lúc trước chú ý đến môtơ bị thét gọi về.
Hai con quái vật khổng lồ vươn chân đốt ra đâm về phía ba con người dưới đất.
Robot cảnh giới trực tiếp nổ súng, động tác của nó vô cùng linh hoạt, nhưng ở trước mặt thể tích mang tính áp đảo này lại không có tác dụng lớn.
"Chúng ta phải chạy, một con còn được, hai con thì nhiều lắm!" Trì Lỗi quát.
"Chạy không thoát đâu, kiên trì một hồi nữa, hai con này không thích hợp!" Trương Á Triết hét lại: "Tiểu Đinh, Tiểu Đinh! Lấy súng phóng tên lửa màu lam trên xe ra!"
"Chúng ta dẫn một con trong đó đi." Nguyễn Nhàn quyết định thật nhanh.
Đường Diệc Bộ chỉ nhìn anh: "Bây giờ anh không cần thiết phải ra tay."
"Nơi này không trốn được.
Nếu như tôi là Trương Á Triết, tôi sẽ dẫn bọn chúng dẫn tới sân bãi dễ dàng khống chế.
Trong quá trình này, một khi bọn chúng bởi vì bị đánh trúng mà chạy loạn-" Nguyễn Nhàn thấp cúi đầu.
Một cái chân đốt đảo qua đỉnh đầu anh.
"-thì sẽ thế này." Nguyễn Nhàn nắm chặt súng trong tay, "So với chật vật trốn tránh, tôi muốn nắm giữ quyền chủ động hơn."
"Tôi biết." Đường Diệc Bộ hơi nghiêng đầu, cái chân đốt đánh tới ngay sau đó lướt qua vài cọng tóc của hắn: "Chúng ta thực sự có khả năng bị đánh rơi rất lớn, sau đó Trương Á Triết sẽ lệnh cho anh trốn đi."
"Hắn ta sẽ bảo chúng ta nhanh chóng rời xa hiện trường, chỉ cần kéo dài khoảng cách, chúng ta không cần giấu giếm tình hình thật của mình nữa."
"Cái này về tới luận điểm của tôi, chúng ta không cần thiết phải ra tay." Đường Diệc Bộ chỉnh lại cổ áo màu đen của mình: "Bọn họ sẽ bị thương nặng, nhưng miễn cưỡng xử lý được cục diện này."
Trương Á Triết dưới cây vẫn đang tỉnh táo chỉ huy hai người, đúng là duy trì được tiết tấu tấn công trong đám chân đốt đâm loạn xạ.
"Nếu như tôi có thể nhanh chóng nắm giữ cách sử dụng máy sơ cấp loại S sẽ càng có lợi với cậu hơn." Nguyễn Nhàn trầm giọng nói, nhấn mạnh đạo đức và tình cảm của loài người chắc không có quá tác dụng quá lớn với Đường Diệc Bộ: "Chúng ta là quan hệ hợp tác, cậu sẽ không thích dẫn theo một thứ làm vướng víu hành động - thực chiến mới là người thầy tốt nhất."
"Được." Đường Diệc Bộ không dông dài nữa.
Lúc này Đường Diệc Bộ đưa tay bắn một phát vào sau lưng con quái vật chính giữa.
Hắn bắn trúng vào đầu ống cao su, chất lỏng màu trắng vàng lập tức phun ra.
Quái vật lập tức nghiêng đầu sang, xông về phía bọn họ.
Đường Diệc Bộ ôm chặt eo Nguyễn Nhàn, dùng dây thừng có móc đu sang một cái cây khác.
"Nếu như cậu đã chuẩn bị xong, tôi sẽ dạy cậu.
Lần này tôi sẽ không phát huy sức mạnh vượt qua loài người mà để cậu làm chủ đạo."
"Ừm." Cơ thể quái vật chuyển động rất chậm, mục tiêu lại lớn.
Dưới tiền đề thể lực không đủ, nó dễ đối phó hơn ốc vít sống nhiều - Nguyễn Nhàn dùng súng đập lên ống cao su trên người con robot, không hề để tâm đến tiếng hét lo lắng của Trương Á Triết.
"Anh phán đoán, tôi tấn công."
Sau khi xác định ba người khác đã bị rừng cây che chắn hoàn toàn, Đường Diệc Bộ mới lạnh nhạt nói: "Kết hợp hoàn cảnh và địa hình, chú ý mỗi một chi tiết vận động cả người nó, tiếng gió khi tứ chi vung vẩy, mùi hương biến hóa theo cảm xúc chuyển biến, tiết tấu cơ bắp co bóp vân vân, cuối cùng tính toán kết quả - đối với máy sơ cấp loại S, đây cũng là chuyện dễ như trở bàn tay."
"Tôi nói cho cậu kiểu gì?"
Đường Diệc Bộ lấy một thứ giống như bông tai từ trong túi ra, trực tiếp quấn lên vành tai trái của Nguyễn Nhàn, sau đó quấn một cái khác lên tai phải mình.
"Thứ này có thể truyền đạt chỉ lệnh đơn giản trong đầu.
Cho tôi phương hướng, động tác và tốc độ đánh cụ thể là được rồi."
Nguyễn Nhàn ngẩng đầu nhìn về phía quái vật đang xông đến.
[Hướng 8 giờ.
Chân đốt.
03 giây.] Sau khi đeo bông tai lên, trong đầu giống như có thêm một khung nhập dữ liệu, anh gần như hiểu rõ cách dùng của thứ này.
Đường Diệc Bộ tiến lên trước một bước, chân đốt sắc bén của quái vật đâm xuống mặt đất sát lưng hắn.
"Rất tốt, tiếp tục."
[Hướng 12 giờ.
Chân đốt.
07 giây.
Ngay trên đỉnh đầu.
Dẫm đạp.
1 giây.]
Nguyễn Nhàn nhìn chằm chằm động tác của quái vật, động tác trên tay cũng không ngừng.
Anh nhắm bắn chính xác mỗi một cái ống cao su, rất nhanh chất nhầy màu trắng vàng đã dính đầy toàn thân quái vật.
[Hướng 9 giờ.
Chân đốt.
1 giây.]
[Hướng 6 giờ, hướng 9 giờ, hướng 3 giờ.
Chân đốt.
08 giây.]
Đường Diệc Bộ linh hoạt nhảy vọt giống như khiêu vũ trong đám chân đốt.
Thấy Nguyễn Nhàn dồn sức bắn ống cao su, hắn liền tấn công những mảnh vỡ đường nối của con robot.
Động tác của quái vật bắt đầu trở nên không có kết cấu gì, tiếng thét chói tai cũng đứt quãng.
Nguyễn Nhàn buông lỏng thân thể, tinh thần càng thêm tập trung.
Mọi thứ bên trong tầm mắt dần dần trở nên tuyết trắng, chỉ còn con quái vật quỷ dị kia còn có màu sắc.
Mỗi một tiếng gió tạo ra từ động tác của nó, mỗi một tiếng kim loại ma sát nhẹ đều rõ như tiếng sấm trong tai.
Âm thanh, màu sắc, mùi, không khí lưu động đều xuyên thấu