Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
"Cho tới bây giờ, anh còn định gia nhập hành động "cứu vớt" Điền Hạc với đám Trương Á Triết nữa không?" Sau khi trở về phòng nhỏ ở khu tránh nạn, Đường Diệc Bộ ngồi lên tấm phản cứng trước.
Hắn vỗ bôm bốp vào mép giường, ra hiệu Nguyễn Nhàn ngồi lại đây.
"Nếu như không có cách nào cấy ghép nội tạng khỏe mạnh, Điền Hạc sống không quá tuần này.
Chẳng mấy chốc bọn họ sẽ hành động."
Nguyễn Nhàn không có ý định đáp lại động tác như vẫy thú cưng này.
Anh dựa vào bờ tường trong căn phòng nhỏ hẹp, nhìn chằm chằm một điểm nào đó trong hư không, không nói một lời.
Đường Diệc Bộ bị xem nhẹ đứng lên đi đến bên cạnh Nguyễn Nhàn, ánh mắt sáng rực: "Anh đã nói "muốn gia nhập hành động của bọn họ", nhưng để Điền Hạc tự tử vong -"
"Tôi nhớ rồi." Cuối cùng Nguyễn Nhàn cũng mở miệng, anh không thay đổi sắc mặt cúi đầu xuống, khởi động vòng tay điện tử lần nữa: "Giả sử mấy người Trương Á Triết kiên trì muốn hành động, suy nghĩ của tôi cũng không thay đổi.
Đường Diệc Bộ, cậu định đưa tôi rời đi lúc nào?"
"Không xác định, lúc nào cũng được."
"Được." Nguyễn Nhàn phóng đại màn hình trước người, nhanh chóng gõ "bàn phím ảo".
"...Ai nha." Đường Diệc Bộ nháy mắt mấy cái, "Đúng là tôi chưa tính đến chiêu này."
Văn bản nhanh chóng hiện ra chiếu sáng mặt Nguyễn Nhàn.
Anh tập trung phá giải chương trình, động tác nhanh nhẹn mà ưu nhã giống chim bói cá lướt qua mặt nước.
Sau khi nhập chỉ lệnh cuối cùng, anh nâng hai tay lên ấn nút xác định.
Vài giây sau.
Cuối cùng Khâu Nguyệt vẫn nấu cháo ngọt.
Điền Hạc uống mấy thìa, nước cháo mềm mại trong veo, nhưng lại không thể cuốn đi cay đắng trong miệng hắn ta.
Hắn mệt mỏi liếc nhìn màn hình, giống như là muốn ghi nhớ từng ngóc ngách của khu tránh nạn vào trong đầu vậy.
Đột nhiên một tin nhắn bắn ra ngoài, Điền Hạc trợn mắt lên.
[Về chân tướng của khu tránh nạn và việc anh bị thay thế, đêm nay 21:00, nói chuyện trong phòng bệnh.] Sau tin nhắn là chữ ký của Trương Á Triết.
Điền Hạc suy yếu cười, trả lời một chữ "Được" đơn giản.
Dù sao mình không sống được mấy ngày, đây chắc chắn là cơ hội tốt để dặn dò thủ lĩnh mới.
Trương Á Triết đến rất đúng hẹn, vẻ mặt nghiêm túc.
"Ông không có gì muốn nói với tôi sao, lão Trương?" Điền Hạc cầm bát cháo ngọt đã lạnh, giọng điệu bình thản.
"Tôi không ngờ ông là...!Thủ lĩnh, rốt cuộc..."
"Giống như ông biết đấy, ông phát hiện ra từ bao giờ?" Điền Hạc dùng thìa quấy nước canh màu ngà sữa, không tiếp tục nhìn Trương Á Triết nữa.
Trương Á Triết ồ lên một tiếng, vừa kinh ngạc lại hoang mang.
"Là ông gửi tin cho tôi, nói ông bị MUL-01 thay thế thành người nhân bản.
Tôi..."
Còn chưa nói hết, Trương Á Triết đã nhanh chóng nhíu mày, kéo căng thân thể.
"Thủ lĩnh, đây là cái bẫy."
Điền Hạc lại không có chút dao động nào.
Hắn ta chỉ hơi giật mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
"Ừm, lát nữa sẽ bảo Tiểu Quan điều tra thêm.
Dù sao sự thật chính là sự thật, đây có phải là cái bẫy hay không đã không quan trọng.
Ông cũng đến rồi, tôi cũng vừa vặn thông báo tình huống."
"Ông thật sự...?!"
"Ừm, tôi bị não chủ thay thế hai lần, hoặc tôi nên nói là tôi đã có hai lần lưu trữ ký ức." Điền Hạc xiết chặt bát, "Bệnh này của tôi không thể khỏi được.
Mấy năm trước khu tránh nạn còn chưa ổn định, tôi không thể nằm trên giường bệnh quá lâu.
Dù sao MUL-01 sẽ nghĩ biện pháp thay đổi tôi, còn không bằng để nó dễ dàng một chút.
Lão Trương, thật ra ông cũng đã nhận ra được ít nhiều đúng không?"
"...Phải." Trương Á Triết kéo ghế ra ngồi, hai tay chống lên trán.
"Mọi người quá mức may mắn, một hai lần gặp nạn không chết còn dễ nói.
Nhiều lần thì...!tôi nghĩ mấy người già đời đều phát hiện ra chút ít, nhưng mọi người không muốn nghĩ nhiều.
Rõ ràng giáo sư Nguyễn đã cam đoan -"
"Chắc hắn chỉ nói cho Quan Hải Minh, về sau tôi mới phát hiện ra việc này.
Tiểu Quan không dễ dàng, tôi hiểu được loại áp lực kia."
Giọng nói của Điền Hạc có chút hờ hững.
"Nghĩ lại cũng phải, nếu để tất cả mọi người biết mình bị MUL-01 nuôi ở trong lồng xem trò vui, người thân bên cạnh không biết đã chết mấy lần rồi, không ai có thể chịu đựng được.
Lão Trương, vài ngày trước đó Khâu Nguyệt lấy tế bào khỏe mạnh của tôi, là cô ấy cầu xin các ông vào trong thành chế tạo nội tạng đi? Đừng gạt tôi, tôi đoán được rồi."
"..."
"Không cần cứu tôi, để cho tôi đi thôi." Điền Hạc phát ra vài tiếng ho khan đục ngầu, "Tôi dẫn dắt khu tránh nạn quá mức ổn định.
Ông cũng biết những điều bất thường gần đây, chắc hẳn là MUL-01 đang ám chỉ tôi.
Công việc lãnh đạo của tôi nên kết thúc, nhất định phải có người mang đến biến hóa cho khu tránh nạn mới để nó thuận tiện...!tiếp tục quan sát."
Điền Hạc chậm rãi nhằn mấy từ cuối cùng ra từ trong hàm răng.
Trương Á Triết không lên tiếng, chỉ run rẩy thở ra một hơi.
"Lão Trương, ông đã nhìn thấy dáng vẻ ở một bên khác bức tường chết.
Thế giới ngoài kia đã điên rồi.
Mọi người cần một tổ chức ổn định và một lãnh đạo có thể tín nhiệm.
Con trai của Tiểu Lý và con gái của lão Hình vừa ra đời, lão Cao còn đang chăm sóc lũ trẻ vị thành niên kia.
Ông nói xem nếu khu tránh nạn sụp đổ, bọn họ có thể đi đâu được?" Thấy Trương Á Triết trầm mặc, Điền Hạc nở nụ cười khổ.
"Rốt cuộc MUL-01 muốn cái gì?" Giọng nói của Trương Á Triết có chút run rẩy.
"Có thể là thông tin về sự phản kháng của loài người, cũng có thể là tư liệu sinh tồn, dù sao nó không tác động nhiều hơn.
Là sản phẩm bị mô phỏng, trong lòng tôi biết rất rõ, tôi vẫn yêu khu tránh nạn này...!yêu vợ tôi.
Haiz, nói cũng buồn cười, nếu không phải nhìn thấy tin nhắn của mình, tôi hoàn toàn không biết mình đã từng chết mấy lần rồi đấy."
"Nếu ông đi, Khâu Nguyệt phải làm sao bây giờ?"
Điền Hạc không trả lời, chỉ uống từng ngụm cháo ngọt.
Tay hắn ta run lẩy bẩy, thìa trong tay cũng va vào thành bát leng keng.
Đến khi hắn ta mở miệng thì đã đổi một chủ đề khác.
"Nói chuyện chính đi.
Trương Á Triết, tôi quen ông nhiều năm như vậy...!tạm thời coi như tôi quen ông nhiều năm đi, ông là người rất có năng lực, tôi hy vọng ông có thể kế thừa vị trí của tôi.
Xin lỗi lão Trương, nhưng ông phải biết chân tướng, như thế sau này mới có thể quản lý tốt hơn."
"Quản lý?" Trương Á Triết gằn từng chữ, "Thủ lĩnh, ông phải nói thật với tôi.
Có phải tôi cũng từng chết rồi không? Mẹ