Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Đinh Trạch Bằng mở to mắt nhìn về phía trần nhà.
Nơi này không phải phòng bệnh, đống máy móc linh kiện gần như chất đến trần nhà tràn vào tầm mắt của cậu ta.
Tiếng nhạc trầm thấp bay lượn trong phòng, tiết tấu thư giãn khiến người ta thả lỏng.
Quan Hải Minh đang ngồi ở bên giường đọc sách, mái tóc hơi dài được cài lên đơn giản, lông mi rũ xuống tạo thành một cái bóng càng khiến đáy mắt xanh đen vì không ngủ đủ.
"Cậu tỉnh rồi." Có lẽ phát hiện mình đang bị quan sát, Quan Hải Minh giương mắt lên, giọng nói rất bình tĩnh.
"..." Hồi ức lạnh lẽo dần dần bao phủ tư duy, Đinh Trạch Bằng há hốc mồm, không nói gì cả.
Hốc mắt cậu ta cay xè, cố gắng đè sự thống khổ xuống, chỉ hỏi một câu: "Vali xách tay đâu...?"
"Khâu Nguyệt lấy đi rồi.
Nội tạng bên trong được bảo vệ rất tốt, không cần lo lắng." Quan Hải Minh gác giấy iện tử trong tay qua một bên, đôi mắt nhìn chằm chằm mũi giày của mình.
"Tôi đã nói chuyện với Điền Hạc, hắn ta đồng ý giải phẫu - Điền Hạc bướng bỉnh thì bướng bỉnh, nhưng nếu mọi chuyện đã xảy ra, dù sao hắn ta cũng sẽ không để sự hy sinh của các cậu phải uổng phí."
Hắn ta trầm mặc một lát, trong giọng nói có chút u ám."Huống chi gần đây ngày nào Khâu Nguyệt cũng ở bên cạnh hắn ta.
Cho dù biết đó là bản , nhưng việc này cũng không thể nghĩ thông suốt dễ dàng được."
Đinh Trạch Bằng lập tức đỏ mắt lên, nước mắt không thể khống chế mà trượt xuống khóe mắt: "Hải Minh, anh vẫn luôn biết."
"Dù sao cũng phải có người duy trì tỉnh táo để khống chế tình hình chứ.
Nguyễn Lập Kiệt trực tiếp đưa cậu đến chỗ tôi, tôi đã nghe qua mọi chuyện rồi."
Đinh Trạch Bằng lập tức kéo căng người: "Anh ấy nói cái gì?"
"Trương Á Triết chỉ huy các cậu vào thành phục chế nội tạng, bất ngờ phát hiện thể nhân bản được tồn trữ nên bị não chủ truy sát.
Trương Á Triết nói rõ sự thật với các cậu, rất có thể đã hy sinh giống như Trì Lỗi vì bảo vệ các cậu rồi.
Hai người khá may mắn, đã kịp thời trốn về khu tránh nạn - mà tâm trạng của cậu dao động quá lớn, anh ta đã đánh cậu ngất xỉu."
"Anh ấy nói như vậy?" Đinh Trạch Bằng chậm rãi hít một hơi.
"Ừm.
Tình trạng của cậu ta có vẻ cũng không tốt lắm, tôi không hỏi nhiều." Quan Hải Minh cầm lấy một ống tiêm, thuận tiện lấy khăn tay ra: "Được rồi, vươn tay ra để tôi tiêm thuốc cho cậu."
"Tiêm thuốc gì?" Đinh Trạch Bằng không nhúc nhích.
"Để đại não cậu được thả lỏng, dễ thanh trừ ký ức trong 12 tiếng trước.
Không cần quá kinh ngạc, đây không phải lần đầu tiên, do dự sẽ chỉ khiến cậu chịu khổ thêm mấy ngày thôi." Quan Hải Minh chua xót cười: "Nếu như cậu muốn bổ sung tin tức đặc biệt gì thì tốt nhất nên mở miệng ngay bây giờ."
"...Anh không có cách nào xem xét ghi chép trí nhớ trong hộp đen sao?"
"Vậy tôi cần máy xử lý phân tích rất lớn, ít nhất là lớn bằng một ngôi nhà, mà nơi này chỉ là một khu tránh nạn nho nhỏ.
Thật đáng tiếc, tôi chỉ có thể ngu ngốc thanh trừ như thế này, hoặc là trả toàn bộ sao lưu về." Quan Hải Minh nhẹ nhàng vỗ mặt Đinh Trạch Bằng, "Vì sao lần nào cậu cũng phải hỏi vấn đề này?"
Áo khoác màu trắng bao lấy cơ thể gầy gò kia, ánh nắng nhân tạo chiếu ra bóng râm thật sâu trên xương quai xanh của Quan Hải Minh.
"Tiếp theo cậu sẽ hỏi tôi là "Tôi có phải người bạn duy nhất của anh không?" - Tôi có thể trả lời cậu trước, đúng thế.
Cho nên tôi hy vọng cậu có thể thoải mái mà sống sót, cậu không thích hợp với hiện thực này, Trạch Bằng."
"Sau đó cậu sẽ khóc rất to.
Đúng rồi, giống như này." Quan Hải Minh dùng khăn tay lau nước mắt giàn giụa của cậu nhóc.
"Đừng khóc.
Chờ cậu tỉnh lại lần nữa, Trì Lỗi và Trương Á Triết đều sẽ ở nơi này, mà cậu chỉ không cẩn thận va phải đầu.
Tất cả sẽ khôi phục bình thường, tôi vẫn là người bạn xấu tính không biết tốt xấu của cậu."
Đúng thế, như thế bọn họ vẫn còn là bạn bè, Đinh Trạch Bằng nghĩ.
Bí mật của mình sẽ chôn sâu ở trong hộp đen, cậu ta vẫn có thể vui vẻ xông vào văn phòng của Quan Hải Minh, kéo đối phương ra ngoài hít thở không khí, lại nhét cho hắn ta mấy loại quả tìm được trong rừng rậm, tránh việc Quan Hải Minh lại mải làm việc quên nghỉ ngơi và ăn cơm.
Cậu ta vẫn có thể nhìn thấy nụ cười thả lỏng không có chút nào đề phòng nào của đối phương.
Nhưng mà...
"Hải Minh, đúng là tôi có tin tức muốn bổ sung.
Anh, anh đến gần một chút." Đinh Trạch Bằng túm lấy bàn tay đang cầm khăn kia, nghẹn ngào nói ra một câu.
Quan Hải Minh thở dài, hơi cúi người.
Sau đó liền bị cậu nhóc nằm ở trên giường ôm lấy.
"Tôi không muốn xóa bỏ ký ức."
"Trước kia cậu cũng đã từng do dự, nhưng cuối cùng kết quả đều giống nhau."
"Tôi có thể đoán ra suy nghĩ lúc trước của mình, nhưng lần này không giống.
Tôi nghĩ có đôi khi dù sao con người cũng phải...tàn khốc một chút."
Đinh Trạch Bằng không khóc nữa, cậu ta vẫn ôm đối phương thật chặt: "Tôi nhớ tôi từng đã nói với anh, ngoại trừ vô cùng khỏe mạnh ra thì từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ làm tốt chuyện gì.
Tôi không thích đọc sách, bởi vì tôi biết tôi không học giỏi, tôi không có khả năng học được những thứ kia."
"Ừm, cậu đã nói."
"Nhưng bây giờ xem ra những ký ức đó đều không phải là thật." Đinh Trạch Bằng hơi run: "Hải Minh, tôi biết giám sát trật tự ở trong thành là ai."
"Không có khả năng, hắn ta chưa bao giờ để lại người sống.
Không, không đúng, chẳng lẽ cậu..."
"Có lẽ hắn ta cho rằng như thế "việc vui" sẽ càng lớn hơn chút." Đinh Trạch Bằng buông lỏng hai tay đang ôm chặt đối phương ra, "Tôi hi vọng anh biết có một vài thứ anh nói không đúng.
Không ai thích hợp với hiện thực này, bao gồm cả anh, Hải Minh.
Cho dù về sau anh muốn xử lý tôi như thế nào, tôi cũng sẽ không có lời oán giận - tôi sẽ không chạy trốn nữa."
"Bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết tên của hắn ta."
Cùng lúc đó, Nguyễn Nhàn buộc chặt hành lý phía sau, ngửa mặt lên nhìn bức tường chết cao ngất - biên giới của khu rừng rậm nhân tạo này.
Hành lý của anh không nhiều, chỉ có mấy bộ đồ thay giặt, mấy đồ dùng hàng ngày cần thiết cùng với một đồ hộp vẽ mặt cười không có nhãn hiệu.
Anh đổi toàn bộ điểm cống hiến gần đây thành bánh đậu muối và khoai lang, chuyên môn dùng một cái bọc gói lại.
"Bên ngoài tương đối hỗn loạn, chúng ta phải đợi đến tối nay mới nhảy ra được." Đường Diệc Bộ ngồi dưới gốc cây, tập trung bóc vỏ khoai lang, có vẻ rất nghiêm túc.
"Anh có thể nghỉ ngơi một chút."
"Ừm." Nguyễn Nhàn không nhiều lời.
"Tôi cho rằng anh sẽ tạm biệt với người trong khu tránh nạn." Thấy Nguyễn Nhàn ngồi xuống cách đó không xa, Đường Diệc Bộ ngậm khoai lang xích lại gần.
"Tôi cho rằng mục đích của cậu là để tôi tự nguyện rời đi với cậu chứ không phải lưu luyến không rời chỗ đó." Nguyễn Nhàn không mặn không nhạt tỏ vẻ, anh vặn nắp bình nước ra rót cho mình một cốc nước.
"Bây giờ tôi bắt đầu không rõ Nguyễn Nhàn muốn làm gì rồi." Giọng nói của Đường Diệc Bộ có chút mơ hồ không rõ, Nguyễn Nhàn dừng động tác rót nước lại.
"Lợi dụng robot hình người kiểu cũ để tiêu hủy máy sơ cấp loại S, đến một bước này tôi còn có thể hiểu được.
Tiếp theo lẽ ra nên có ba khả năng - Một, để người đã sắp xếp sẵn trước đó hoàn toàn phá hủy