Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Tưởng Lâm mở mắt ra nhìn thấy trần nhà tuyết trắng đối diện, những tiếng máy móc tích tích vang lên ầm ĩ bên tai cô ta.
Cô ta tủi thân rơi nước mắt.
Hai người trẻ tuổi kia đúng là không biết tốt xấu, đồng bạn chết đi cũng không phải lỗi của cô ta, ngay từ đầu cô ta cũng là người bị hại.
Con thuyền đó vốn là tài sản của thuyền Cực Lạc, với tình hình lúc ấy, cô ta cũng coi như nửa chủ nhân của con thuyền - nào có đạo lý chạy trốn lại không dẫn theo chủ thuyền! Nhưng hai tên kia lại không hề cho cô ta bất kỳ sự tôn trọng nào.
Người của thuyền Tẩu Thạch đúng là thô lỗ.
Cô ta chóng mặt nghĩ, trên trán còn đau dữ dội, suy nghĩ cứ như bị nhét trong một cái ống.
Tưởng Lâm run rẩy lục lọi trong túi, nhưng lại không sờ được túi vải nhung ấm áp trong trí nhớ.
Đúng rồi, bọn họ đã làm mất đom đóm.
Khi ý thức dần khôi phục, ngứa ngáy không thể khống chế lan ra toàn thân cô ta.
Cô ta cần đom đóm, đom đóm có thể làm cho cô ta thoát khỏi tất cả.
Nó sẽ giúp cô ta thanh trừ hết tất cả thống khổ và suy nghĩ mặt trái, giống như một con đom đóm trong bóng tối vậy.
Nó sẽ tiếp tục dẫn dắt cô ta làm một người hoàn mỹ, một người mẹ không chút tỳ vết.
Tưởng Lâm xiết chặt cái chăn lòng bàn tay, thống khổ hít thở.
Đột nhiên một bàn tay ấm áp đắp lên mu bàn tay của cô ta.
Cái tay thô ráp héo úa, hiển nhiên thuộc về một người già.
Bây giờ không còn nhiều người già sống sót, mà cũng không có nhiều người có thể tự do hành động trong thuyền Cực Lạc.
"Lão Phàn..." Tưởng Lâm nghẹn ngào lên tiếng, "Tôi, tôi đã mang thuyền về rồi."
"Trong nhà rất cần nhân tài như cô quản lý." Lão già cười ha ha, áp sát người đến gần chút.
"Tôi muốn...!tôi muốn nhìn Thành Thành, lão Phàn, để tôi nhìn Thành Thành.
Thành Thành ở phía trên sống tốt chứ?"
"Mẹ!" Khi lão gia phất tay, màn hình bắn ra giữa không trung, khuôn mặt tươi cười của một đứa bé trai xuất hiện, "Mẹ, bao giờ mẹ mới lên tầng thăm con?"
Nhưng mà Tưởng Lâm lại người lên, nắm chắc tay của lão già.
Cô ta quay lưng lại, giấu mặt vào nơi cậu bé không thấy được, cố gắng đè nén tiếng rên rỉ.
"Lão Phàn, thuyền, ông...!đều là cống hiến, có thể cho tôi một viên đom đóm không, chỉ một viên...!hôm nay tôi mới chỉ ăn một viên, không trái với quy tắc...!Tôi không muốn để Thành Thành trông thấy tôi như vậy..."
"Đương nhiên, đương nhiên." Lão già cười ha ha lui một bước để trợ lý bên cạnh tiến lên.
Vẻ mặt của trợ lý trẻ tuổi mặc tây trang ngây ngốc, hắn ta sờ túi áo, không lấy ra viên thuốc mà Tưởng Lâm khát vọng, ngược lại lấy ra một ống tiêm, bên trong đựng đầy chất lỏng màu xanh biếc.
Tưởng Lâm ngước mắt biểu đạt nghi ngờ của mình.
"Như thế hiệu quả sẽ tốt hơn." Nụ cười trên mặt lão Phàn càng thêm hiền lành, "Đừng lo lắng, chúng ta là người một nhà mà."
Tưởng Lâm duỗi cánh tay ra, không chất vấn nữa.
"Đưa cô ta lên tầng đi." Nửa phút sau, nhìn người phụ nữ đã tắt thở, miệng và mắt mọc đầy cỏ mầm trước mặt, nụ cười trên mặt lão Phàn phai nhạt mấy phần: "Cô ta không có người thân bên dưới chứ?"
"Không có." Người đàn ông dùng vải trắng che thi thể lại: "Hai đồng đội của cô ta đều đã chết."
"Ừm." Lão Phàn gật đầu, "Có thể xóa ảnh mô phỏng thằng nhóc kia rồi.
Không cần thu hình cô ta, trực tiếp trồng đi."
Cùng lúc đó.
"Đây là thu cưng của hai người sao?"
Sau khi mỉm cười đồng ý yêu cầu "cơm" của Đường Diệc Bộ, Đoàn Ly Ly buông cánh tay hắn ra, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vuốt ve Châu Sắt tránh sau lưng Đường Diệc Bộ.
"Tôi biết loại máy móc sinh mệnh này, chúng tôi gọi nó là thể sinh mạng Grove kiểu R-660.
Nuôi cái này không phổ biến, nhưng chúng tôi có thể giúp hai người rót thể thức vào."
"Rót vào thể thức?" Nguyễn Nhàn dừng lại xoay người động tác.
"Đúng vậy, thuyền Cực Lạc có tám vị kỹ sư chuyên nghiệp.
Vì để mọi người có thể sống càng thêm hạnh phúc, chúng tôi chuẩn bị rất nhiều thể thức." Cô ta vỗ vỗ Châu Sắt, ưu nhã đứng lên: "Lập trình lại có thể để nó càng thêm thông minh, thậm chí hoàn toàn hiểu được ngôn ngữ của con người.
Nếu như các anh cần thì cũng có thể mô phỏng tính cách của mèo hoặc chó."
Nguyễn Nhàn chậm rãi nhíu mày.
"Không." Lần này Đường Diệc Bộ mở miệng trước tiên, hắn ôm lấy Châu Sắt, trong giọng nói có mấy phần nghi hoặc: "Như thế nó sẽ không có cách nào trao đổi với đồng loại."
Nụ cười trên mặt Đoàn Ly Ly dừng lại nửa giây: "Đây không phải thú cưng của hai người?"
"Không tính, là tôi lừa nó." Đường Diệc Bộ gảy Châu Sắt, Châu Sắt thích ý cạc cạc hai tiếng: "Nói một cách nghiêm túc, nó chưa từng thuộc về tôi, tôi không có quyền tước đoạt quyền lợi giao lưu của nó và đồng loại."
"tôi nghĩ ngài hiểu lầm." Tỉnh táo lại về sau, Đoàn Ly Ly tiếu dung thân thiết mấy phần, "Nó sẽ chỉ trở nên thông minh hơn chứ không quên tập tính của mình, càng sẽ không mất đi năng lực giao lưu với đồng loại."
"Tôi không nói đến năng lực." Đường Diệc Bộ mở to hai mắt, "Tôi đã thu thập tài liệu liên quan, nếu như trí tuệ của nó vượt xa đồng loại, nó sẽ chỉ thống khổ.
Đồng loại của nó sẽ không hiểu được hành vi của nó, nó sẽ vô cùng...!dùng từ trong tư liệu ghi chép để hình dung, nó sẽ vô cùng cô độc."
Nguyễn Nhàn vốn định lên tiếng im lặng, nghiêng đầu nhìn về phía Đường Diệc Bộ.
Đường Diệc Bộ đang nghiêm túc nói phét, robot hình người kia và Đoàn Ly Ly hoàn toàn không ở cùng một kênh.
Lúc này anh nên chuyển chủ đề, kết thúc cuộc thảo luận nho nhỏ không quan trọng lắm này để tránh việc Đoàn Ly Ly sinh nghi.
Nhưng anh muốn nghe tiếp.
Đoàn Ly Ly vô cùng kinh ngạc, dường như cô ta đã bị thanh niên trước mặt làm cho ngơ ngác: "Nói cách khác anh không muốn để nó trở nên thông minh hơn..." Cô ta thử tổng kết.
"Đây không phải là điều tôi có thể quyết định, tôi chỉ là một người xa lạ không liên quan, không có tư cách bình phán." Đường Diệc Bộ lắc đầu, "Nó có được trí tuệ nhất định, nếu như nó muốn thì nó có thể tự mình lựa chọn."
"Mày có muốn trở nên thông minh hơn không?" Dứt lời, Đường Diệc Bộ nghiêm túc hỏi Châu Sắt trong lòng.
"Két?" Châu Sắt cắn lên áo khoác của Đường Diệc Bộ, vui sướng nhấm nuốt.
"Hình như tạm thời nó không có yêu cầu này." Đường Diệc Bộ chân thành nói.
Đoàn Ly Ly hít sâu một hơi, yên lặng lùi mấy bước về phía Nguyễn Nhàn.
Cô ta sáng suốt quyết định tự kết thúc đề tài này: "Như vậy đi, tôi dẫn hai người đến phòng khách trước.
Bữa tối sắp bắt đầu, tôi nghĩ hai người sẽ muốn tắm rửa, thay quần áo khác gì đó."
Sau khi dẫn bọn họ tới phòng trống, Đoàn Ly Ly nhìn bao súng của Nguyễn Nhàn, nhếch miệng lên.
Nụ cười vừa phải giống như được khắc trên mặt cô ta vậy.
Vị phó thuyền trưởng này rời đi vẫn duy trì bước chân ưu nhã, giày cao gót gõ lên mặt đất.
Căn phòng trước mặt sạch sẽ đến không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù là lúc mới đến khu tránh nạn, chỗ ở của mình cũng không được như thế này.
Trên kệ bên giường đặt một