Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Ba rưỡi sáng, Đường Diệc Bộ ngồi dậy trong bóng đêm.
Động tác của hắn cực nhẹ, cái nệm mềm mại gần như không hề chấn động.
Ánh đèn trong siêu thị không tắt, một chút ánh sáng chiếu từ bên ngoài vào.
Đường Diệc Bộ nghiêng đầu sang nhìn về phía thanh niên ngủ say bên gối.
Cộng tác của hắn hít thở đều đều, nhịp tim nhẹ nhàng.
Lông mày hơi nhíu lên, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, có vẻ không ngủ ngon.
Nhưng đủ loại dấu hiệu sinh lý đều chứng minh đối phương đang ở trạng thái ngủ say.
Đường Diệc Bộ duỗi ngón tay ra chọc chọc lông mày hơi nhíu của đối phương, cuối cùng sờ lên môi mình.
Nụ hôn trong bữa tiệc tối đã để hắn có cơ hội đọc được số liệu cơ thể đối phương lần nữa.
Máy sơ cấp loại S đã hoàn toàn dung hợp với tế bào con người, nhưng năng lực sau khi dung hợp thế nào thì hắn cũng không thể đánh giá được chính xác.
Cho dù là từ thực dụng hay là giá trị quan sát, người này đều vô cùng thú vị.
Đường Diệc Bộ thỏa mãn buộc mái tóc hơi dài, cẩn thận lau mồ hôi trên trán đối phương đi, lại kéo cái chăn sắp bị đạp bay lên.
Sau khi làm xong tất cả, Đường Diệc Bộ đặt chân trần xuống mặt đất trải thảm dày, nhanh chóng mặc quần áo.
Đồng phục màu đen nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể, ống quần bị hắn cẩn thận nhét vào giày.đang tại thoải mái dễ chịu nhấp nhô.
Đường Diệc Bộ suy nghĩ một lát rồi nhét nó vào trong lòng, lặng lẽ đi ra cửa.
"Két." Châu Sắt buồn ngủ lầm bầm, nó không kiên nhẫn nhấp nhô hai lần, lại ngủ thiếp đi lần nữa.
Đường Diệc Bộ lấy túi nước ấm đã chuẩn bị sẵn từ trong túi tiền ra, nhét Châu Sắt vào túi rồi đeo bên eo.
Sau đó đưa mắt liếc camera giám thị vòng tới vòng lui trong hành lang, cẩn thận đi trong điểm mù giám sát.
Nền gạch cẩm thạch trong siêu thị được lau sáng bóng đến mức có thể soi gương, phản xạ ánh đèn u ám.
Tuy mới chỉ rạng sáng nhưng vẫn có không ít người trong đại sảnh.
Mọi người vội vã đi lại, không ít người mặc đồng phục rộng lớn đang lau cột và sàn nhà.
Những người còn lại ngồi trước bàn, nhìn chằm chằm màn hình trước mặt.
Gần như không có ai trò chuyện, Đường Diệc Bộ chỉ nghe được tiếng ho khan mơ hồ.
Hắn lượn một vòng, chọn một cái cửa sổ thông ra hành lang bên ngoài rồi cẩn thận từng li từng tí mở ra.
Bên ngoài là bóng tối đen như mực.
Đường Diệc Bộ tiện tay bẻ một miếng bê tông ném xuống dưới, không nghe được tiếng vang nào.
Cấu tạo của siêu thị này giống với phòng giam bọn họ ở thuyền Tẩu Thạch, xung quanh là vách núi tự nhiên.
Nhưng mà Đường Diệc Bộ không do dự.
Hắn thả người ra ngoài cửa sổ, mười ngón tay nhẹ nhàng cắm vào vách tường cứng rắn và di chuyển như thạch sùng.
Cửa sổ từ tầng hai trở lên đều bị đóng kín từ bên trong, sau khi xác định không có cách nào lặng lẽ mở bọn chúng ra, Đường Diệc Bộ trực tiếp bò xuống tầng một.
Trong không gian vốn nên đặt tủ kính ở tầng một có rất nhiều người nằm ngủ.
Trên quần áo và chăn tràn đầy vết bẩn.
Đường Diệc Bộ cẩn thận tránh những người ngủ say kia, chọn một cái cửa sổ đi vào phòng chứa đồ.
Hắn lục lọi trong bóng tối, lấy được một bộ đồng phục rộng thùng thình rồi mặc lên người.
Sau đó bỏ Châu Sắt vẫn còn ngủ say vào thùng nước, đè thấp cái mũ đồng phục xấu xí, đẩy xe quét dọn đi ra phòng chứa đồ, quang minh chính đại đi qua camera giám sát.
Không ai chú ý tới hắn.
Chẳng bằng nói sự chú ý của mọi người đều không nằm ở bất cứ thứ gì ngoài công việc.
Đáy mắt bọn họ xanh lè, bước chân loạng choạng, điều khiển màn hình với hiệu suất cực thấp, nhưng không có bất kỳ người nào đi ngủ.
Trong một góc hẻo lánh nào đó, người đàn ông trung niên đang lau tường gà gật từng chút một, cuối cùng không chống đỡ được cơn buồn ngủ, uể oải ngã xuống đất.
Thùng nước bẩn bị đổ, nước bẩn nổi bọt biển tràn ra đầy mặt đất.
Không ai động đậy, mỗi người đều giống như máy móc được lên dây cót, tiếp tục chết lặng làm việc.
Nước bẩn làm ướt quần người đàn ông trung niên, ông ta dụi mắt thật mạnh, lại dựa vào tường miễn cưỡng đứng lên.
Đường Diệc Bộ đẩy xe quét dọn lại gần, cầm lấy cây lau nhà bắt đầu giúp đỡ dọn dẹp nước bẩn.
"Ông nên đi ngủ." Đường Diệc Bộ bình thản đề nghị.
Đôi mắt người đàn ông trước mặt đầy tơ máu, sắc mặt trắng bệch, động tác chậm chạp đến mức khiến người ta kinh hãi.
Đề nghị này cũng không phải xuất phát từ quan tâm mà giống một lời tự thuật lý tính.
"Ừm." Người đàn ông trung niên mơ màng lẩm bẩm một tiếng từ trong cổ họng, ông ta phải mất mây giây mới phản ứng được có người nói với mình: "Này, không được, tôi còn thiếu một ít cống hiến."
Tiếp đó ông ta cố gắng ngẩng đầu, cứ như trên cổ không phải đầu mà là một quả tạ nặng trĩu: "Tôi không thể so với người trẻ tuổi các cậu, có thể dễ dàng dựa vào một ít thể lực để đổi cống hiến.
Nhưng tôi vẫn luôn cố gắng làm việc...!Cố gắng làm việc...!Lão Phàn sẽ thấy, cậu xem, sàn nhà này rất sạch sẽ."
Người đàn ông trung niên nói chuyện đứt quãng, thỉnh thoảng còn thở hồng hộc.
Đúng là rất sạch sẽ, Đường Diệc Bộ nghĩ thầm.
Ở thời điểm mà nền văn minh loài người gần như hủy diệt, bên trong một phế tích hoang vu vẫn có người đánh cược mạng sống để lau sạch một cái sàn nhà không quan trọng.
Vấn đều này đang xảy ra ngay trước mắt hắn.
"Vì sao?" Hắn hỏi, vắt cây lau nhà hút no nước bẩn, nước bẩn rơi tí tách tí tách vào trong thùng.
Thấy Đường Diệc Bộ giúp đỡ thu dọn, người đàn ông trung niên lau mặt, dựa vào tường cứ như một giây sau sẽ ngủ mất: "Làm việc sao? Cố gắng làm việc luôn luôn đúng...!Đủ điểm cống hiến sẽ có thể thăng cấp, có đom đóm...!Có ngày tốt lành..."
"Đom đóm là thuốc mê huyễn.
Hơn nữa tôi nghĩ so với việc lau nhà còn có chuyện ý nghĩa hơn để làm - tài nguyên nơi này bị lãng phí quá mức, không hợp lý." Đường Diệc Bộ đè thấp vành mũ, xác định mình không bị lọt vào camera.
Trên khuôn mặt chết lặng của người đàn ông trung niên có chút tức giận: "Nói hươu nói vượn, cậu là gian tế thuyền khác phái tới hả? Vợ tôi đã lên tới tầng cao nhất, hôm qua tôi còn nói chuyện video với bà ấy...!Thuyền Cực Lạc là chỗ tốt, nỗ lực luôn được báo đáp.
Chắc chắn sẽ có báo đáp, có khó khăn thế nào tôi cũng đồng ý..."
"Ông không phủ nhận thuốc mê huyễn."
"Vì cuộc sống tốt hơn, chắc chắn mọi người sẽ phải chịu khổ! Đom đóm lại không khiến ai mất mạng, chỉ để cho người ta dễ buông lỏng hơn thôi.
Cho dù thật sự có ảnh hưởng, tôi cũng không trông cậy vào sống đến tám chín mươi...!Lão Phàn chỉ muốn tốt cho chúng ta, dù sao con người cũng phải có hy vọng, huống chi tất cả mọi người đều như vậy...!Chỉ toàn tung tin đồn nhảm, không hiểu được lòng tốt..."
"Tôi hiểu rồi." Đường Diệc Bộ lau sạch chút nước bẩn cuối cùng, dùng khăn lau hai tay: "Nhưng tôi vẫn đề nghị ông đi ngủ một lát."
Người đàn ông trung niên hừ một tiếng, lườm hắn một cái rồi không để ý đến hắn nữa, chỉ cắm đầu tiếp tục làm việc.
Đường Diệc Bộ không nhiều lời, hắn đẩy xe lau dọn chậm rãi vòng qua đại sảnh, tiếp tục quan sát bốn phía.
Kết quả hắn vừa đi được tầm mười bước, tiếng thùng nước bị đổ lại vang lên lần nữa.
Người đàn ông trung niên lại ngã xuống đất lần nữa, lần này đôi mắt ông ta mở to, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Ông ta chậm rãi ngã xuống, mặt vùi vào nước bẩn, bức tường vừa mới lau sạch bị bắn đầy nước bẩn.
Cơ thể ông ta co quắp mấy giây, rất nhanh đã ngừng thở.
Trong đại sảnh vẫn không ai động đậy.
Đường Diệc Bộ quay đầu nhìn, không có ý định trở về.
Cửa hàng "trên mặt đất" có sáu tầng, con đường thông xuống dưới lòng đất bị phong tỏa, không thích hợp để thăm dò.
Trong đại sảnh tầng một cơ bản đều là người như vậy, không có giá trị quan sát gì, còn không thú vị bằng cộng tác mới của mình.
Lúc bọn họ mới vào, Đường Diệc Bộ đã chú ý đến tầng hai, nơi đó cơ bản đều là khu ở.
Thời gian này cho dù có người còn tỉnh, chắc chắn cũng đang bận bịu giao phối.
Đường Diệc Bộ dừng xe lau dọn ở trước thang máy, vừa định ấn "3" -
Cửa thang máy mở ra, hai cái máy khiêng cáng cứu thương bay ra khỏi thang máy, tiếng thẳng về hướng người đàn ông trung niên.
Bọn chúng duỗi cánh tay máy ra khiêng thi thể ông ta lên cáng cứu thương, tiếp theo nhanh chóng bay về thang máy, dáng vẻ cứ như rất gấp gáp.
Ở góc độ này không nhìn thấy tầng năm, Đường Diệc Bộ nhanh chóng nhìn đám tặc đất đang tuần tra ở tầng bốn.
Vốn dĩ hắn không muốn kinh động đến bất kỳ ai, nhưng cơ hội trước mặt quả thực không tệ.
Không có chuyện gì có thể thể hiện đặc điểm của một hệ thống tốt hơn việc "đối xử với người chết như thế nào".
Hắn trốn vào bóng tối, cởi áo khoác rộng rãi ra, Châu Sắt đang ngủ say vào thang máy, sau đó mình cũng vào theo.
Máy móc chữa bệnh là kiểu dáng thường gặp ở thời đại loài người, to gần bằng nửa cái thùng dầu, Đường Diệc Bộ đã từng nhìn thấy mấy cái bị hỏng trong phế tích bệnh