Khi cuộc phản loạn thế kỷ 22 bắt đầu, thành phố cấp 1 bị MUL-01 chọn làm mục tiêu đầu tiên.
Các cơ cấu nghiên cứu và trung tâm chính đứng mũi chịu sào.
Tuy cũng có không ít người chạy thoát, nhưng người sống sót cơ bản đều thuộc trung hạ tầng.
Không phải là không có người đứng đầu tri thức, nhưng số lượng lại ít đến đáng thương.
Mà con thuyền và lửa đạn không phải món đồ chơi xếp hình của trẻ con, không có khả năng do người không có kinh nghiệm dẫn dắt.
Không ai cho rằng Phàn Bạch Nhạn sẽ dễ dàng từ bỏ, nhường ra miếng bánh kem to như thuyền Cực Lạc.
Trong Biển phế tích có vật tư phong phú, muốn lợi dụng dân số có hạn để thành lập ra thuyền Cực Lạc, không tốn hai ba năm tuyệt đối không làm được.
Dưới sự uy hiếp của quái vật khổng lồ kia, đa số các thuyền trưởng lựa chọn khiêm tốn.
Khu rừng này đã có một cái cây lớn, bọn họ đành phải duỗi cành lá sang ngang, vụng, trộm lấy được một chút ánh mặt trời.
Nếu có người dám can đảm đi về phía trước, co dù không chết oan chết uổng trước khi trừ độc thì sớm hay muộn cũng sẽ biến thành vật hy sinh bị Phàn Bạch Nhạn cống hiến cho giám sát trật tự.
Nhưng luôn có kẻ điên muốn nếm thử.
Kẻ điên nhất và con thuyền thành công nhất mấy năm gần đây đang không ngừng nã pháo vào con thuyền khổng lồ muốn chạy trốn.
Đồ Duệ chỉ huy hạm đội di chuyển, lợi dụng máy quét hồng ngoại để suy đoán tình hình chủ hạm của thuyền Cực Lạc.
Hắn ta và Dư Nhạc ở đằng sau đội chính tấn công, ngoài phạm vi tấn công của thuyền Cực Lạc, phương diện an toàn có vài phần bảo đảm.
Tuy nói như thế, nhưng vốn dĩ hắn ta không muốn dẫn Dư Nhạc đến—
"Rốt cuộc ông tới làm gì?" Đồ Duệ nghiến răng ken két.
Dư Nhạc nằm trên ghế chỉ huy, còn đang lật xem quyển tạp chí sắc tình giá rẻ kia.
Ông ta lật những trang giấy hơi mỏng xoàn xoạt, thỉnh thoảng còn huýt sáo.
"Tới cùng ông chứ làm gì? Nhỡ may hai ngày nữa tôi chết, không còn ai thổi nhạc đệm cho ông nữa đâu."
"Đánh rắm." Đồ Duệ vô lực đáp lại, nâng kính lên.
"Đứng đắn một chút."
"Lão Đồ, ông nói xem hai chúng ta cũng sắp quen nhau được hai năm rồi nhỉ." Trong chấn động mà lửa đạn mang đến, Dư Nhạc duỗi đôi chân dài ra đá lăn cái ly trống không trên tủ sắt bên cạnh.
Cái ly sắt rơi xuống đất leng keng, Dư Nhạc cũng lười để ý.
"Không đến 20 tháng." Đồ Duệ nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, nhanh chóng phân phối đội ngũ: "Tiểu đội A và tiểu đội E đi cánh trái, Phàn lão tặc muốn quẹo trái.
bên phải lùi về sau 500 mét, cẩn thận đuôi thuyền và đạn lạc."
"Năm đó tôi trông thấy một tên bốn mắt bị chôn trong bùn, liền thuận tay nhấc lên, ai dè lại vớ được một phó thuyền trưởng.
Ông nói xem có phải là may mắn không?" Dư Nhạc mở một lon bia ra, đổ vào cổ họng ừng ực ừng ực, sau đó ợ ra một hơi: "Thời gian trôi nhanh thật đấy."
"Phải, phải.
Cảm ơn ân cứu mạng của ngài." Đồ Duệ dùng ngón tay vẽ ra một đường tấn công trên màn hình: "Ngài còn chuyện gì nữa không? Sao nào, vất vả lắm tôi mới kiếm được cơ hội vùng lên, nhưng nghe giọng điệu này, não chủ còn chưa giết ngài, ngài đã tự tìm một chỗ treo cổ rồi sao? Nếu muốn thì đi nhanh lên, đừng ở đây lãng phí tình cảm của mọi người."
"Con mẹ ông."
Dư Nhạc bóp bẹp lon bia, khựng lại vài giây, vẻ mặt như thường mà cười mắng.
"...Không phải tôi đang đề phòng sao? Lão Đồ, chờ tôi treo cổ xong rồi, ông nhớ tìm dưới gầm giường tôi nhá.
Đống sách người lớn ông đây tích cóp vài năm đều ở đó cả! Dư Nhạc tôi đường đường chính chính, không còn sống thì thôi, nhưng không thể làm mất truyền thừa tinh thần được.
Đến lúc đó ông nhớ phải tìm được chúng, cung phụng cho tốt vào.
Nếu muốn mượn đọc—"
"Cả đời này tôi cũng không muốn dùng tay chạm vào đống sách đó của ông." Đồ Duệ không che giấu giọng điệu ghét bỏ.
"Không được, tôi còn viết cả bí quyết điều hành con thuyền trong đó mà."
Động tác của Đồ Duệ bỗng nhiên dừng lại: "Dư Nhạc, ông có ý gì?"
"Không ý gì, đề phòng cũng tốt mà?" Dư Nhạc đứng lên khỏi ghế, vỗ vỗ mông.
"Nghe không hiểu sao, thầy Đồ? Đội trưởng Đồ? Trời bên ngoài đã sáng rồi, buổi tối bom của giám sát trật tự sẽ rơi xuống, nếu ông vẫn còn ở đây thu thập thuyền Cực Lạc nữa, chắc chắn ông đây sẽ đuổi ông đi, có nghe thấy không?"
"Sẽ xong xuôi trước 3 giờ chiều." Đồ Duệ nhìn chằm chằm động tác của Dư Nhạc, ngoài miệng vẫn đồng ý:.
"Trừ độc lúc nào cũng bắt đầu từ 8 giờ, vẫn còn kịp."
"Được rồi, lão Đồ của chúng ta nói lời giữ lời." Dư Nhạc cởi bỏ dây thép, ngồi xổm trên con thuyền đơn: "Tôi về chủ hạm thu một đợt phí lên thuyền.
3 giờ chiều chúng ta gặp nhau ở chỗ tôi ha."
"Cút nhanh lên."
"Thuận tiện giúp tôi cảm ơn hai thằng nhóc kia."
"Tự đi mà nói."
Dư Nhạc xua xua tay, không đáp lại.
Cùng lúc đó, hạm đội tiên phong.
"Anh xác định không đi tìm Đồ Duệ?" Đường Diệc Bộ ngồi xổm trên một cây cột đổ sụp, một quả đạn pháo bay qua cách đỉnh đầu bọn họ nửa mét, tạo ra một trận gió lớn thổi bay tóc của robot hình người kia: "Hoặc là chúng ta có thể xử lý Phàn Bạch Nhạn."
"Không được." Nguyễn Nhàn được hắn ôm vào lòng không hề ngọ nguậy, một bàn tay nắm chặt vạt áo trước của Đường Diệc Bộ, một cái tay khác nắm chặt lấy súng máu: "Trong Biển phế tích không chỉ có mỗi hai con thuyền là Cực Lạc và Tẩu Thạch.
Phong cách của Dư Nhạc cũng không khiến người ta thích lắm.
Nếu Phàn Bạch Nhạn bị giết, toàn bộ số phiếu còn lại sẽ tập trung hết lên trên người Dư Nhạc."
Một núi không thể có hai hổ, khi hai chỉ lão hổ một chết một bị thương, sói và linh cẩu sẽ không để ý đến việc làm chúng nó đồng thời biến mất.
"Tôi không muốn bảo vệ Phàn Bạch Nhạn." Đường Diệc Bộ bất mãn tỏ vẻ: "Cái anh nói chỉ là một khả năng.
Nhìn thế tấn công này, có vẻ thuyền Tẩu Thạch không quan tâm đến Phàn Bạch Nhạn chết sống, chắc chắn bọn họ đã có kế hoạch."
"Không sai, cho nên tôi đề nghị quan sát, chỉ cần Đồ Duệ không thể tìm ra sai sót trên người chúng ta, những cái khác đều dễ nói." Nguyễn Nhàn nhìn về phía mạn thuyền bốc khói đặc, anh vẫn luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, hiện thực không nên bình tĩnh như vậy.
"Đoàn Ly Ly bị chết quá yên tĩnh." Sau một lúc lâu, anh vẫn quyết định nói ra băn khoăn của mình.
Làm giám sát trật tự, ít nhất vị trí phó thuyền trưởng có thể bảo đảm cô ta sẽ không dễ dàng bỏ mạng.
Nhưng thuyền Cực Lạc không phải một nơi có thể sống yên ổn, nếu cô ta có cơ thể giống Đinh thiếu tá, cũng có khả năng ngoài ý muốn chết đi vì nguyên nhân khác.
Làm chim hoàng yến trong lồng, khả năng bị người khác trông thấy mình chết khá cao, cô ta cũng không thể tùy tiện để bản từ bên ngoài trở về giống như khay nuôi cấy.
Trong một hoàn cảnh nguy hiểm và xấu hổ như vậy, Đoàn Ly Ly không có khả năng không suy nghĩ đến khả năng "tử vong".
Từ trước đến nay cô ta vẫn luôn cố gắng khiến mình trông vô cùng bi thảm, chết là một cách dễ dàng rêu rao nhất, mà cô ta lại dễ dàng tử bỏ nó.
Mất tự nhiên.
Nhưng mà Đoàn Ly Ly tắt thở lâu như vậy rồi mà bên phía thuyền Cực Lạc không xuất hiện biến hóa kỳ quái nào.
Hạm đội thuyền Tẩu Thạch đang liều mạng tập kích, mười con thuyền tặc đất khác âm thầm quan sát ở phía xa.
Thời gian khử độc đang ở ngay trước mắt, cho dù tình hình bên này náo nhiệt đến mức nào, cũng sẽ không có thể lực nào lựa chọn gia nhập.
Về thuyền Tẩu Thạch trước là an toàn nhất, trực tiếp đi tìm Đồ Duệ cũng là một cách khác.
Nhưng mà...
Lại một vụ nổ mạnh vang lên bên tai.
Hai tai của Nguyễn Nhàn vang lên ong ong, máu và thép gỉ cháy bỏng trong mạch máu.
Anh liếm vết máu ở khóe miệng, ánh mắt nhanh chóng xuyên qua chiến hạm.
Lần đầu tiên cảm giác "sống sót" rõ ràng đến thế.
"Chúng ta lại nhảy một khúc đi." Anh nói, giọng nói hơi khàn khàn: "Giúp bọn họ nhanh chóng kết thúc."
Đường Diệc Bộ cúi đầu, ánh mắt có vẻ ngạc nhiên.
"Lấy hiểu biết của tôi, tôi còn tưởng rằng anh sẽ muốn nhanh chóng rút lui, tạm lánh về thuyền Tẩu Thạch."
"Không biết vì sao, có vẻ tôi đã được định trước là sẽ không chết dễ dàng." Nguyễn Nhàn giật nhẹ khóe miệng, tránh khỏi cái ôm của Đường Diệc Bộ, hai chân dẫm lên cây cột: "Bây giờ tôi cần kiểm tra điều này."
Rõ ràng là cơ thể vô cùng yếu ớt, nhưng khi còn nhỏ anh luôn có thể lần lượt tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng bởi vậy mà nhận được điều kiện vật chất càng tốt hơn.
Sau khi trưởng thành bị Phạm Lâm Tùng bắn một phát vào đầu, không những không chết mà còn biến thành dáng vẻ không dễ chết như bây giờ.
Giống như một trò đùa sứt sẹo.
Hoặc là phán đoán của mẹ về mình không hề sai.
[Mày là ma quỷ, ác ma...!Mày không phải con trai tao, tao không hề sinh ra một đứa con như vậy...]
Rất có thể bà đã đúng.
"Đến đây đi." Nguyễn Nhàn mở hai tay ra, làm một động tác ôm: "Tôi nghĩ chỗ này không đến mức khiến tôi không đứng dậy nổi."
"Được." Đường Diệc Bộ suy nghĩ vài giây, đi ra phía trước.
"Anh nói không sai, tôi cũng nghi ngờ Đoàn Ly Ly có chiêu sau.
Như vậy đi, nếu cô ta không có ý định để lộ kế hoạch trước giờ khử độc, chúng ta sẽ về thuyền Tẩu Thạch."
"Thành giao."
Nguyễn Nhàn ôm lấy cánh tay ấm áp của đối phương, lại làm ra tư thế nhảy: "Lần này không có âm nhạc, có chút đáng tiếc.".
Ngôn Tình Sắc
"Tiếng pháo quá lớn, nếu không tôi có thể hát cho anh nghe." Đường Diệc Bộ mỉm cười, "Chuẩn bị xong chưa?"
"Ừm."
Trong nháy mắt tiếp theo, hai người buông nhau ra.
Nguyễn Nhàn rơi xuống khỏi cây cột, ngã vào một con thuyền loại nhỏ.
Anh không để ý đến vết thương đau đớn mà trực tiếp lăn ra boong thuyền, nhảy lên trên vũ khí đang bắn.
Đạn máu bắn vào trục xoay của vũ khí, mạnh mẽ điều chỉnh góc độ.
Pháo ống mới chuẩn bị khai hỏa của thuyền Cực Lạc bị đánh trúng, đạn pháo trực tiếp nổ tung.
Thuyền lớn phát ra một tiếng rên rỉ thật dài, nghiêng về một bên trong vụ nổ mạnh.
Mấy chục phát đạn pháo bắn ra khỏi nòng, nhắm về phía chiến hạm của thuyền Tẩu Thạch.
Nguyễn Nhàn xoay người, đôi mắt nhìn chằm chằm đạn pháo yếu ớt.
Máy sơ cấp loại S cung cấp cho anh thông tin anh muốn hoặc không muốn, mà anh lại nuốt hết chúng nó vào, biến thành vũ khí của mình.
Đạn máu nhắm vào mấy viên pháo trong đó, thành công chui vào dây dẫn, kích nổ chúng trước giờ.
Chiến hạm loại nhỏ của thuyền Tẩu Thạch lao ra khỏi khói đặc, công kích vẫn không bị gián đoạn.
Đường Diệc Bộ nhảy lên trên một chiến hạm khác, cách làm của hắn càng thêm thô bạo — Robot hình người kia xé toác rương đạn dược, sau đó túm lấy mấy cái, ném mạnh về phía thuyền Cực Lạc.
Lại một đài pháo chủ lực bị bắn vỡ, thuyền lớn nghiêng càng lệch hơn.
Rốt cuộc đến khi viên đạn tiếp theo bay quan, nó đã xuyên thẳng qua thuyền Cực Lạc.
Phàn Bạch Nhạn thấy tình huống không ổn, bắt đầu đốt cháy thuốc xuyên qua, Nguyễn Nhàn chậc một tiếng.
Đối với loại tình huống này, đương nhiên thuyền Tẩu Thạch cũng có phương pháp xử lý.
Một loại đạn pháo khác có chứa ánh huỳnh quang kéo khói đặc xé rách không trung, lại đánh trúng thuyền Cực Lạc lần nữa.
Có vẻ chiến hạm mà Nguyễn Nhàn đang đứng không được trang bị loại vũ khí này, chuẩn bị đi đường vòng.
Nguyễn Nhàn cụp