Tàn Thứ Phẩm

Quyển 1 - Chương 10


trước sau

Lục Tất Hành mau chóng dùng biện pháp quan hệ công chúng trong nguy cơ, lần lượt tìm viện trưởng và các giáo viên từ chức nói chuyện. Đáng tiếc qua buổi lễ khai giảng riêng mình một kiểu này, hiểu chi dĩ tình, động chi dĩ lý… thậm chí dụ chi dĩ lợi, đều chẳng còn hữu dụng. (Hiểu chi dĩ tình, động chi dĩ lý, dụ chi dĩ lợi đại khái là dùng tình cảm lay chuyển người khác, dùng đạo lý khiến người khác hiểu, và dùng lợi để dụ dỗ)

Ông viện trưởng già đã nói rõ ràng chí hướng của mình trong bài diễn thuyết, người đầu đội sao trời, cho dù xu lợi cũng có giới hạn, mà giấc mộng và tôn nghiêm là không thể dùng tiền chà đạp.

Giấc mộng và tôn nghiêm cùng đường cũng vậy.

Lục Tất Hành ngược xuôi một ngày, chưa được giọt nước nào vào miệng, bụng dán vào lưng, không hề có thành quả, đành phải một mình quay về ký túc xá cho giáo viên nhân viên.

Ký túc xá vắng tanh vắng ngắt, bàn ghế không ai ngồi sắp xếp ngay ngắn, các giáo viên đều khá có tố chất, trước khi đi dọn dẹp hết đồ đạc, nơi này sạch sẽ như chưa từng có ai tới vậy.

Lục Tất Hành đi vài vòng, cảm thấy quá yên tĩnh, bèn mở hệ thống vệ sinh tự động của văn phòng, để tiếng quét dọn “ù ù” thêm một chút náo nhiệt, tự mình cho mình ăn một hộp thức ăn dinh dưỡng dạng nén.

Thức ăn dinh dưỡng dạng nén là một miếng vuông vắn, chẳng đẹp tẹo nào, độ cứng ngang ngửa bánh sơn tra, là một khối chất dinh dưỡng nhân tạo nén các thành phần dinh dưỡng theo nhu cầu của cơ thể, bao no khi cần gấp, tiết kiệm thời gian, vừa tiện vừa rẻ, có điều vị không cao cấp lắm – dù sao thì, mèo chó cao cấp cũng phải ăn thức ăn tự nhiên.

Món ngon miệng không phải Lục Tất Hành chưa từng ăn, cũng không phải không ăn nổi, chỉ là cậu không thèm, cũng lười phí tâm tư.

Cậu hai ba miếng giải quyết bữa tối, insulin trong mạch máu dần dần tăng lên, sinh ra chút mệt mỏi theo tính sinh lý, ngoài ra cậu còn cảm thấy hơi cô độc.

Lục Tất Hành thừ ra một lúc, trên bàn làm việc nhảy lên một mặt phân giới thể hiện danh sách của trường, khối giáo viên nhân viên cơ hồ toàn là xám, chỉ còn trơ trọi một hiệu trưởng. Hơn một trăm học sinh năm ngoái chiêu sinh, năm nay còn lại không đến ba mươi, chỉ trong thời gian cậu ăn bữa cơm nhạt, ba mươi người vỏn vẹn lại xám một nửa – hẳn là đã lấy được phiếu điểm, hoàn toàn cam chịu số phận rồi.

Mà thư thông báo nhập học năm nay tổng cộng gửi một trăm lẻ năm bản, chín mươi người đến báo danh, trong đó không ít đều là dân bản xứ sao Bắc Kinh mộ danh vây xem Tứ Ca một chút, xem xong cũng nên đi rồi, một ngày thôi học bốn mươi, lúc này con số còn đang thường xuyên thay đổi, như đùa giỡn vậy.

“Bước đi khó khăn quá.” Hiệu trưởng trẻ thở dài.

Lục Tất Hành lượng hô hấp rất lớn, thở dài một hơi cả nửa phút, thở xong cậu quyết định nghĩ thoáng một chút.

Thời đại đang tiến bộ, văn minh đang tiến lên, đám “quái thai” cũ không ngừng đấu tranh, giành được quyền bình đẳng, biến thành người bình thường, nhưng thời đại lại sẽ tạo nên quái thai mới.

Lục Tất Hành tự xưng là “thiên tài”, nhưng cũng biết rằng loại thiên tài như cậu chỉ là một cách nói khác của quái thai thôi.

Thân là một quái thai, nếu mình còn không thể vô tâm vô tư một chút, thì sống làm sao nổi?

Lục Tất Hành cho máy tính trung tâm phát một bản nhạc dance điện tử có thể tung nóc tòa nhà – thường ngày lo cho tim các ông cụ, tòa nhà văn phòng đều chỉ bật nhạc cổ điển nhẹ nhàng.

Hôm nay cả tòa nhà đều là thiên hạ của một mình cậu, Lục Tất Hành cho máy tính trung tâm đóng kín các cửa trước sau, không ai nhìn cậu, cậu liền xõa hết cỡ, cởi áo khoác vẫn cảm thấy gò bó bèn cởi luôn cả tất, giải phóng mười ngón chân bị giam cầm, ly trà trên bàn bị nhạc dance điện tử chấn rung “ù ù”, hiệu trưởng như thổ phỉ đạp một chân lên ghế, nhanh chóng đăng thông báo tuyển dụng mới, hơn nữa hiệu quả rõ rệt mà đặt ra “plan B” –

Lỡ như không tìm được giáo viên cũng chẳng sao hết, vừa vặn cậu tạm thời không có nhiều học sinh, cùng lắm thì tự dạy vậy. Theo tỷ lệ nghỉ học này, chẳng bao lâu nữa chắc cả Tinh Hải chỉ còn lại một lớp nhỏ, năm nhất năm hai và ba học viện hoàn toàn có thể nhập làm một – dù sao chỉ xét theo phiếu điểm năm ngoái thì thật sự không cần thiết cho đám nhân kiệt này chia năm và học viện.

Ba bước nhỏ gộp thành một bước nhỏ, Lục Tất Hành còn cảm thấy rất có lý, cậu tổng kết thất bại mang tính giai đoạn của mình thành bước chân quá dài đạp vỏ chuối, nghĩ thông suốt điểm này, Lục Tất Hành nhanh chóng ném việc này sang một bên, sẵn tiếng nhạc xập xình ầm ĩ, cậu ngâm nga khúc ca lạc điệu, dùng thiết bị có hạn mân mê con chip Lâm đưa, định tìm hiểu tình hình đại khái trước, làm một dự toán, rồi lại đi tìm Trạm Lư xin tiền.

Nghĩ đến Trạm Lư, suy nghĩ của Lục Tất Hành nhảy qua một chút, hơn nữa men theo trí tuệ nhân tạo thần kỳ kia bò lên người chủ nhân. Lục Tất Hành vừa phân tích chỗ nối của chip sinh vật vừa thất thần – tự dưng nhớ tới ánh mắt Lâm ở trong hội trường.

Có thể là hiệu quả của ánh đèn hội trường quá ảo mộng, cũng có thể là tư thế đám xã hội đen kia vào quá phong cách, tóm lại màn ấy đã nghĩ tới, liền bắt đầu quanh quẩn trong đầu Lục Tất Hành không chịu đi.

Khi cậu rót cà phê, khi cậu ngồi xuống viết kế hoạch nghiên cứu, khi rung chân lắc tay vận động theo bài ca quỷ khóc sói gào… Đôi mắt ấy của Lâm đều như bóng với hình nhìn lom lom gáy cậu, khiến Lục Tất Hành ngại không cởi trần nữa, lại rất cẩn thận mặc quần áo chỉnh tề dù chỉ có một mình.

Chờ xây phòng thí nghiệm rồi, Lục Tất Hành nghĩ, vừa vặn có thể dạy học trong thực tiễn, tiện thể lừa Trạm Lư đến dạy thay.

Cậu còn có thể lợi dụng phòng thí nghiệm này, rỗi việc đi báo cáo tiến độ nghiên cứu với đại kim chủ, vừa nghĩ như vậy, hiệu trưởng Lục cảm thấy mình sắp xếp công việc ngay ngắn gọn gàng, lại tràn ngập tinh thần chủ nghĩa lạc quan cách mạng, bùng lên ý chí chiến đấu.

Nhưng không chờ cậu chủ động tìm, chưa đến mấy hôm, “đại kim chủ” làm hộ không chịu di dời trong thế giới tinh thần của hiệu trưởng Lục đã tự mình đến đây.

Tứ Ca cho Trạm Lư sửa xong cơ giáp của “Nhền Nhện” kia, bản thân hắn giữ lại cũng chẳng để làm gì, bèn quyên luôn cho học viện Tinh Hải.

Penny tìm mấy người đưa thứ đó đến dưới tòa nhà dạy học của Tinh Hải, nghe đồn Penny là tình nhân của lão đại Hắc Động tiền nhiệm, nhưng thật ra không phải. Lão đại tiền nhiệm quanh quẩn bụi hoa, tình nhân nhiều đến bản thân còn chẳng nhớ hết, cũng chưa từng thấy ai được ưu đãi gì. Penny lên thành “chị Penny” hoàn toàn dựa vào gắng sức, nắm giữ kho súng ống đạn dược, thành tâm phúc của lão đại tiền nhiệm.

Nhưng lão đại tiền nhiệm này đầu óc không minh mẫn lắm, thấy tâm phúc xinh đẹp luôn muốn táy máy tay chân, không phải ăn no rửng mỡ sao? Quả nhiên không cẩn thận chọc vào phổi.

Lâm đến từ hành tinh khác, lần ấy lão đại tiền nhiệm bị kẻ thù lái một đoàn xe cơ giáp chặn đường, suýt nữa thì toi đời, Lâm mới đến, tìm đại công việc quét đường sống qua ngày, khi xe kiểm tu quét dọn vừa vặn đi qua, thông qua mạng trên xe quét dọn xâm nhập xe cơ giáp, trực tiếp biến quái vật khổng lồ hành hung thành mô hình nhe nanh múa vuốt.

Lão đại tiền nhiệm nhận hắn làm em ruột, xếp thứ tư – nhị ca tam ca đều thành bài vị rồi, là hai con lừa bị đại ca giết sau khi xay lúa xong.

Khi đó trên sao Bắc Kinh còn chưa phải Hắc Động một nhà làm trùm, Lâm lựa chọn Hắc Động, thế là Hắc Động biến thành một nhà làm trùm. Người anh em quá giỏi giang, lão đại tiền nhiệm bất an, lại mài dao giết lừa, không ngờ tâm phúc tạo phản, nội ứng ngoại hợp, dao giết lừa cứa cổ mình.

Gió lạnh gầm thét, Penny mặc áo khoác liền mũ chống gió, ngẩng đầu hỏi Tứ Ca: “Nghe nói giáo viên trường họ chạy hết rồi, còn tặng họ làm gì?”

Không cần làm bảng hiệu cho ai, Tứ Ca mấy ngày nay lại lôi thôi lếch thếch, thấy cô lạnh liền dẫn cô đến chỗ khuất gió: “Cậu ta thích chơi thì cho cậu ta chơi đi.”

Penny hơi nghi thần nghi quỷ, tuy rằng Tứ Ca là phái lãnh đạm không thích để ý đến ai, nhưng trước có tiểu bạch kiểm Trạm Lư luôn vây quanh hắn “nịnh bợ”, cũng khó bảo đảm còn có tiểu bạch kiểm khác muốn học theo, bèn thử một câu: “Anh tốt với Lục tiên sinh thật đấy.”

“Tôi nợ ba cậu ta một khoản nợ tình nghĩa.”

“Hửm?” Penny sửng sốt, bởi vì từ ngày cô biết Tứ Ca, thoáng cái đã năm năm, chưa từng thấy Tứ Ca đến hành tinh khác, cô chỉ biết hắn rất thân với thiếu gia quái thai trốn nhà đi bụi Lục Tất Hành kia, không ai biết hắn còn quen cả Độc Nhãn Ưng, “Hắc Động chúng ta còn có qua lại với Độc Nhãn Ưng cơ à?”

“Không, Độc Nhãn Ưng không biết tôi ở đây,” Tứ Ca dừng lại, “Chuyện từ rất nhiều năm trước rồi, lão từng trả cho
tôi một món di vật của cố nhân.”

Trạm Lư vẫn im lặng đi bên cạnh ngẩng đầu lên, Tứ Ca lại thoáng nở nụ cười, không chịu nói thêm.

Chính lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng người, Penny ngẩng đầu, phát hiện họ tránh gió đã đến phía sau tòa nhà dạy học.

Lục Tất Hành tập trung tất cả học sinh trong một phòng học lớn, các học sinh như một đám khỉ sống, tư thế gì cũng có, hiệu trưởng Lục tư thế ưu nhã ngồi trên bàn giáo viên, đang tự mình giảng bài. Họ đến gần cửa sổ sau, nghe thấy nội dung chủ yếu của tiết học này là buôn lậu vũ trụ.

Lục Tất Hành đĩnh đạc nói, mạch lạc rõ ràng, đàn khỉ sống không ngờ ngày đầu tiên đi học đã kích thích như vậy, nghe còn rất nhập tâm.

“Việc buôn lậu trên Thiên Hà Số 8 tồn tại đã lâu, số lượng lớn hơn trên chợ thường là súng ống đạn dược và thiết bị điện tử, thỉnh thoảng cũng có người làm ít đồ ăn và vật dụng hàng ngày quy mô rất nhỏ.” Lục Tất Hành vừa nói vừa chỉ tuyến đường buôn lậu trên tấm bản đồ lớn dựng lên phía sau mình cho các học sinh, “Tuyến đường lắt léo như vậy, chủ yếu là để trốn quân đội đóng ở biên giới Thiên Hà Số 7, bên phía chúng ta thì chẳng ai quản, chỉ cần các em không cướp đường và hàng hóa của các ông lớn là được.”

Đám học sinh nghe như si như say, White ngày đầu tiên khai giảng đã hack vào hệ thống hội trường tương đối sôi nổi, xen vào hỏi: “Hiệu trưởng, một chuyến đi về có thể kiếm bao nhiêu tiền, chênh lệch giá hàng hóa buôn lậu khoảng bao nhiêu?”

“Trong buôn lậu xuyên vũ trụ không có khái niệm ‘chênh lệch giá’ này, cưng à, họ không phải bán sỉ tiểu thương phẩm,” Lục Tất Hành trả lời, “Bên kia không nhận tiền của Thiên Hà Số 8, có nhận cũng chẳng dùng tới, người ta nào có đến Thiên Hà Số 8 nhập khẩu hàng, bình thường là lấy vật đổi vật, về phần một vụ mua bán cụ thể giao dịch thế nào, cần song phương mua bán thương lượng riêng, mỗi lần đều không giống nhau, kiếm được bao nhiêu thì phải xem năng lực của em.”

White rất giỏi máy tính, ở Thiên Hà Số 8 xem như gia cảnh tương đối giàu có, cũng là một trong số ít học sinh thực sự có bằng giáo dục sơ cấp, nghe nói gia đình đã chuẩn bị di dân đến Thiên Hà Số 7, gã đến học viện Tinh Hải đơn thuần là hiếu kỳ giết thời gian, khá có sự khờ khạo nghịch ngợm phá phách, không nhịn được lại hỏi: “Hiệu trưởng, không phải thầy mới còn nói họ không nhập khẩu hàng hóa của Thiên Hà Số 8 à? Thế lấy cái gì đổi?”

Lục Tất Hành nhìn thật sâu vào mắt gã, không trả lời mà hỏi ngược: “Có ai biết không?”

Lúc này, một cô bé sắc mặt u ám trong góc lớp tiếp lời – chính là cô nhóc tự chế súng laser: “Lấy người đổi, đồ ngu, Thiên Hà Số 8 có rất nhiều kẻ chơi bời lêu lổng ngu xuẩn như mày, thích hợp bán cho thiên hà khác làm thí nghiệm, hoặc bắt đi làm mấy việc không cho phép người làm.”

White biến sắc.

Lục Tất Hành hỏi nữ sinh kia: “Em tên gì?”

“Bạc Hà.” Cô bé nhìn thầy một cái, lúc báo tên rất tự nhiên gật đầu, tên cô chẳng ra thể thống gì, điệu bộ ngược lại rất bà cụ non, không hề nhìn ra tính tình nóng nảy một lời bất hòa là rút súng.

“Em nói đúng, buôn người là một mục vô cùng quan trọng trong buôn lậu vũ trụ, chiếm hơn bảy mươi phần trăm tất cả giao dịch – trò Bạc Hà được cộng một điểm thành tích trong lớp, thành tích trong lớp tổng cộng sáu mươi điểm, hi vọng mọi người đều có thể lấy đủ điểm trước cuối học kỳ, như vậy cuộc thi cuối kỳ các em sẽ dễ qua hơn.” Chủ đề của Lục Tất Hành thay đổi tự nhiên giữa cuộc thi cuối kỳ và buôn người, buôn lậu và nhà xưởng mồ hôi xương máu, “Ngoài ra, vật phẩm giao dịch còn có hàng cấm, ví dụ như súng ống đạn dược tư nhân của Thiên Hà Số 8, đồ của hải tặc vực ngoại hoặc một số cấm giao dịch ở khu văn minh…”

White vẫn muốn hỏi đến cùng: “Thứ gì cấm giao dịch?”

“Rất nhiều, ví dụ như một số sinh vật nhân tạo,” Lục Tất Hành nói, “Em thấy thứ đầu người thân rắn bao giờ chưa? Có bộ não của người, sau khi miễn cưỡng ghép lại trí lực có một chút vấn đề, IQ tương đương với người bình thường năm sáu tuổi, mặc dù hơi ngu ngốc nhưng tư duy và tình cảm giống người, ghép thêm đuôi rắn phát sáng lấp lánh, ở chỗ một số kẻ lắm tiền là thú cưng biến dị rất quý báu.”

White sửng sốt hỏi: “Hiệu trưởng, thầy thấy rồi à?”

“Hồi nhỏ từng thấy một,” Lục Tất Hành dừng lại, “Người khác tặng cho ba tôi, tôi lẻn vào tầng hầm phát hiện cô ta, một cô bé – thường là con gái, khuôn mặt con gái xinh xắn hơn, nhưng nghe nói cũng có bé trai ngoại hình không tệ.”

“Sau đó thì sao?”

Lục Tất Hành: “Sau đó tôi nổ súng bắn chết cô ta.”

Trong lớp học lặng ngắt như tờ.

Một lúc lâu, White hạ giọng xuống quãng tám: “Ông… thầy không phóng sinh cô ta à?”

“Mỹ nhân xà, còn có một số mỹ nhân ngư, thậm chí không thể tính là khiếm khuyết gien, hoàn toàn là gượng ép tạo ra dựa theo thẩm mỹ méo mó, rời khỏi thùng giữ ấm và hệ thống truyền dinh dưỡng điều kiện khắc nghiệt, căn bản không thể tồn tại. Một người, nếu thật sự không có cách nào, sống thành súc sinh, thế ít nhất cũng nên là một súc sinh tự do.” Nụ cười mỉm ấm áp thường niên nằm trên mặt Lục Tất Hành không biết biến mất từ khi nào, trên khuôn mặt luôn có vẻ hơi đùa giỡn đọng một tầng sương sắc lãnh đạm, nói đến đây cậu không đi sâu thêm nữa, giơ tay cắt ngang gặng hỏi tò mò của các học sinh, “Câu hỏi kế tiếp.”

Tứ Ca không quấy rầy, cho Penny để người lại giao nhận cơ giáp với Lục Tất Hành, lặng lẽ dẫn Trạm Lư đi.

Ngồi lên xe mình rồi, Tứ Ca đột nhiên nói với Trạm Lư: “Ngươi quét lại gien của Lục Tất Hành lần nữa cho ta.”

Trạm Lư theo lời hành động, giây lát sau âm thanh máy móc lạnh băng báo cáo kết quả: “Kiểm tra lần thứ ba, gien không phù hợp.”

Tứ Ca thở dài, ngửa đầu dựa lên ghế.

“Tiên sinh, tướng quân Lục Tín gặp chuyện, phu nhân mất tích là ba mươi ba năm trước, tuổi xương của hiệu trưởng Lục thì chỉ có hai mươi tám, tuổi tác không phù hợp. Từ năm năm trước đến bây giờ, ngài ba lần nghi ngờ, cho tôi tiến hành quét gien hiệu trưởng Lục, kết quả ba lần quét đều không phù hợp.” Trạm Lư nói, “Tướng quân Lục Tín khi còn sống có quan hệ rất tốt với Độc Nhãn Ưng, ba mươi ba năm trước Độc Nhãn Ưng đổi thành họ Lục để tưởng nhớ ông ấy, nếu chỉ vì cái họ này mà ngài hoài nghi hiệu trưởng Lục chính là người ngài muốn tìm, điểm này không có căn cứ. Ngài không thể vì Độc Nhãn Ưng trả lại một di vật mà cho rằng một ‘di vật’ khác cũng ở trong tay ông ta.”

“Nhưng cậu ấy mở được hệ thống mã hóa của ta,” Tứ Ca thấp giọng nói, “Ngoại trừ bản thân ta, thì chỉ có…”

Trạm Lư nói: “Trình độ kỹ thuật của hiệu trưởng Lục cực kỳ cao, thêm một chút vận may, cậu ấy mở được khóa mã hóa không phải là hoàn toàn không có khả năng.”

Tứ Ca không tranh luận nữa, chỉ “Ừm” một tiếng.

Trạm Lư im lặng một lúc, bỗng nhiên lại hỏi: “Lần trước ngài nói ‘tìm không ra thì thôi’, thực ra là khẩu thị tâm phi à?”

Tứ Ca lại điếc, đồng thời cảm thấy Trạm Lư thông minh thì thông minh thật, nhưng mà đôi khi hơi lắm lời.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện