Đại lưu manh và hải tặc vũ trụ nhìn nhau giây lát, có vẻ đối chọi gay gắt, chốc lát sau phát hiện song phương không có ý chủ động thoái nhượng, cùng cảm thấy đối phương không biết điều.
Đều cười khẩy một tiếng, Linh Linh Nhất mở miệng trước: “Những người có máu mặt ở Thiên Hà Số 8, chúng tôi đều mời tới, bây giờ khách đã đến gần như đông đủ, Tứ Ca thong thả đến muộn, xem ra là tới áp trục.”
Thì ra đám hải tặc vực ngoại lai lịch bất minh này không chỉ mời mình hắn, Lâm Tĩnh Hằng hơi bất ngờ, bởi vì đám đại lưu manh Thiên Hà Số 8 tuy không phải chính phủ, nhưng có ngàn vạn mối liên hệ với phía chính phủ bạc nhược, thực hiện rất nhiều chức trách quản lý, xem như chính phủ ẩn hình trong vùng màu xám, phần lớn canh mảnh đất một mẫu ba của mình, không hay qua lại với hải tặc vực ngoại loại tổ chức chống chính phủ này.
Muốn tập hợp hết những người này, một phong thư mời nhất định không đủ, trong đây chắc chắn đã dùng thủ đoạn không bình thường.
Lâm Tĩnh Hằng đút tay vào túi, ý tứ sâu xa hỏi: “Tôi là áp trục hay đoạn hậu?”
Câu này hơi không khách sáo, Linh Linh Nhất giật giật khóe mắt, sau đó cười: “Đương nhiên, mời mọi người đến đây chỉ là muốn làm quen kết bạn, đâu phải ai cũng có tầm nhìn xa như Lâm Tứ Ca. Tôi đã nghiên cứu sự mở rộng của Hắc Động mấy năm gần đây, cảm thấy Tứ Ca hẳn không chỉ muốn làm một địa đầu xà, ngài phải rất có hứng thú với hợp tác chúng tôi đưa ra.”
“Không dám nhận,” Lâm Tĩnh Hằng đứng trước tàu vũ trụ, “Tôi không tính là địa đầu xà, cùng lắm là con giun trong vùng. Không quản được chuyện ngoài sao Bắc Kinh, nhưng có người muốn giở trò trên sao Bắc Kinh, thì tôi phải thò đầu ra xem thử.”
Thái độ ngạo mạn không thích mềm cũng không thích rắn của Lâm Tĩnh Hằng khiến sắc mặt Linh Linh Nhất hơi sầm xuống.
Tuy rằng vừa mềm vừa rắn, triệu tập hết đám đại lưu manh của Thiên Hà Số 8 đến, nhưng người của Hắc Động không thể nghi ngờ là khách đặc biệt nhất – chip sinh vật của họ suôn sẻ khắp Thiên Hà Số 8, đừng nói bắt mấy đứa trẻ, cho dù bắt cóc trưởng quan hành chính của thiên hà cũng dễ như ăn cháo, thế mà lại thất thủ trên sao Bắc Kinh. Nhền Nhện thần không biết quỷ không hay biến mất, quá nửa là bị người ta xử lý rồi, Linh Linh Nhất không biết “Lâm” trước mắt này rốt cuộc là có thủ đoạn thần bí gì, hay chỉ là gặp vận may.
Đồng thời, những người bị họ mời đến trạm không gian xa xôi hẻo lánh này đại đa không phải tự nguyện, có kẻ bị uy hiếp, có kẻ thì bị thủ đoạn kỹ thuật dụ dỗ. Chỉ có Hắc Động sau khi nhận được lời mời, không ý kiến gì đến dự ngay, hơn nữa Lâm này nghênh ngang đến đây, chỉ dẫn theo một tên tiểu bạch kiểm xách túi, Linh Linh Nhất cũng không phán đoán ra, đối phương là biết rõ về họ, hay đơn thuần là ngu xuẩn.
Bởi vì chưa rõ đối phương nông sâu ra sao, Linh Linh Nhất nghĩ nghĩ, lựa chọn tạm thời bấm bụng nhịn: “Mời ngài đi theo tôi.”
Tàu vũ trụ khổng lồ như một tòa cao ốc chọc trời, chỉ thẳng không trung, bên trong chứa một thế giới tách biệt rõ ràng với bên ngoài, Linh Linh Nhất có ý muốn ra đòn phủ đầu với Lâm Tĩnh Hằng, trực tiếp dẫn hắn đi thang máy lên tầng đỉnh. Thang máy vừa mở cửa, lão liền ngoài cười trong không cười giơ tay ra bên ngoài: “Đây là cầu treo ngắm cảnh, mời.”
Thì ra bên ngoài thang máy là một cầu treo trong suốt, vắt ngang cả tàu vũ trụ, treo giữa không trung cao mấy chục mét. Cầu treo ấy không biết làm từ vật liệu gì, độ phản chiếu rất gần không khí, sạch sẽ không dính một hạt bụi, mắt thường cơ hồ không nhìn thấy nó. Lan can hai bên cầu treo chỉ cao không đến ba mươi centimet, cơ bản chẳng có tác dụng gì, càng huyền bí hơn là, hai đầu cầu treo này không phải cố định trên tàu vũ trụ, mà là lợi dụng từ trường lơ lửng giữa không trung.
“Tứ Ca không sợ độ cao chứ?” Linh Linh Nhất ngoác miệng cười khoe hàm răng to, lão bước lên cầu treo trong suốt, như đứng giữa trời, cầu treo hình như còn đang lắc lư nhè nhẹ theo động tác của lão, “Chỗ này tầm nhìn tốt, cá nhân tôi rất thích, không biết có hợp thẩm mỹ Tứ Ca hay không.”
“Kẻ thô kệch như tôi không có khiếu thẩm mỹ,” Lâm Tĩnh Hằng không chút do dự đi theo, chẳng thèm ngẩng đầu lên nói, “Trạm Lư, lên chậm thôi.”
Trạm Lư tuy chẳng biết cái chó gì còn lắm lời, nhưng đi theo hắn nhiều năm vẫn hiểu tiếng lóng, nhận được chỉ lệnh không có ý tốt của chủ nhân, liền cất bước đạp lên cầu treo, lặng lẽ phóng ra từ trường quấy nhiễu, cả cầu treo trên không tròng trành mạnh rồi chợt trĩu xuống.
Linh Linh Nhất đang hết sức chuyên tâm giả thần, không còn dư lực giữ thăng bằng, dưới chân bất ngờ không kịp chuẩn bị, thế là lão la to một tiếng, chân tay múa may quờ quạng, dùng hết bốn chân bám thành cầu treo, suýt nữa sợ phát khóc.
Lâm Tĩnh Hằng giữ thăng bằng hoàn hảo, làm bộ nghiêm túc trừng mắt nhìn Trạm Lư: “Ta đã nói ngươi bước chậm thôi, xem chuyện tốt ngươi làm đi!”
Trạm Lư nhìn lại hắn đầy vô tội.
Lâm Tĩnh Hằng thong thả đi đến trước mặt Linh Linh Nhất, khom lưng: “Cầu treo có giới hạn trọng tải mà ngài không chịu nói sớm, nhìn xem, nguy hiểm quá, nào, để tôi đỡ ngài.”
Miệng nói đỡ mà hai tay hắn đút hết trong túi “không thể tự rút”, vẻ mặt xem kịch vui cười trên nỗi đau của người khác.
Linh Linh Nhất sắc mặt thoắt đỏ thoắt xanh, cắn răng bò dậy, đã sinh ra ý nghĩ giết người, hung tợn lườm Trạm Lư một cái, đoạn ấn một thiết bị mini trên vành tai: “Kiểm tu cầu treo giữa trời!”
Nói xong, lão rốt cuộc không giữ được sự khách sáo ngoài mặt, âm trầm đi trước dẫn đường.
Cầu treo trong suốt nhanh chóng đi đến cuối, cuối là một khoảng sân trống, tiếng gầm gừ như thú bị nhốt vọng đến.
Đó là một khoảng sân trống trải hình tròn, giống sân vận động, bốn phía là khán đài, một đám người trông như nghiên cứu viên ngồi vây quanh vòng trong khán đài, đang bận ghi chép số liệu thực nghiệm. Vòng ngoài là khách như Lâm Tĩnh Hằng, sắc mặt đều rất khó coi.
Khi Linh Linh Nhất dẫn Lâm Tĩnh Hằng đi vào, một người đàn ông đứng ở góc trong cùng vô tình cúi đầu, vừa vặn gặp ánh mắt Lâm Tĩnh Hằng.
Người này vóc dáng cao lớn, rất anh tuấn, nhưng sự anh tuấn không theo trào lưu lắm, bởi vì mũi ưng cao vút trên mặt tăng thêm vài phần âm trầm, hơn nữa bên trên mũi còn có một đôi “mắt uyên ương” khác màu – nghe nói khi người này còn trẻ, mắt trái từng bị ngoại thương cần thay mắt nhân tạo. Thật ra với kỹ thuật thời bấy giờ, mắt nhân tạo hoàn toàn có thể giống hệt mắt nguyên trang, nhưng ai mà chưa từng có lúc trẻ tuổi?
Vị tiên sinh này năm đó còn đang tuổi nổi loạn, cố ý chọn một tròng đen màu khác để không giống người ta, tự cho là ngầu, kết quả ngầu thành một con mèo Ba Tư không đẹp lắm, lớn lên hối hận đã không kịp.
Người này chính là cha ruột vị hiệu trưởng Lục trên sao Bắc Kinh kia, Độc Nhãn Ưng.
Khi Lục Tín kẻ phản bội liên minh gặp chuyện, Lục phu nhân mang cơ giáp Trạm Lư bỏ trốn, quân đội liên minh truy sát tới Thiên Hà Số 8, nửa đường lao ra một đám thế lực bất minh, cướp đi Lục phu nhân. Bởi vì quân đội lúc ấy đã đoạt được Trạm Lư, tàu vũ trụ mini Lục phu nhân lái lại bị đạn đạo bắn trúng, đoán bà đã khét lẹt, cho nên quân đội không dây dưa thêm.
Mười lăm năm trước Lâm thượng tướng dẫn người thanh trừ tàn dư hải tặc vũ trụ, lúc đi qua Thiên Hà Số 8 đã lén rời khỏi đội, đặc biệt đi gặp Độc Nhãn Ưng một lần.
Không ai biết đường đường thượng tướng liên minh tại sao phải gặp một kẻ buôn lậu súng ống đạn dược, cũng không ai biết họ đã nói với nhau những gì.
Chỉ biết năm năm trước khi nghe nói Lâm Tĩnh Hằng bị ám sát mất mạng, Độc Nhãn Ưng đã thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ lão không kịp chuẩn bị đụng mặt Lâm Tĩnh Hằng, thoạt tiên ngớ ra, bởi vì bộ dạng lôi thôi lếch thếch này của Lâm Tĩnh Hằng khác một trời một vực với hắn năm ấy khi làm thượng tướng, liền sau đó Lâm Tĩnh Hằng mỉm cười với lão, nụ cười ấy như bước ra từ cơn ác mộng.
Độc Nhãn Ưng cảm thấy mình đã gặp quỷ sống, lông tơ toàn thân dựng ngược tại chỗ, đôi mắt uyên ương trợn suýt lọt ra, vô thức đặt tay lên hông.
“Lục tiên sinh vẫn mạnh giỏi.” Lâm Tĩnh Hằng giơ tay ra, “Lần gần nhất gặp ngài là từ hơn mười năm trước, tôi thấy phong thái ngài vẫn như xưa. Mấy năm nay tôi định cư ở sao Bắc Kinh mà mãi chưa kịp đến thăm, thật sự chẳng ra gì, hôm khác tôi nhất định sẽ đến tạ lỗi.”
Độc Nhãn Ưng hai vai căng lên, trên cổ lộ gân xanh, nụ cười mỉm lạnh băng của Lâm Tĩnh Hằng không thay đổi, tay hắn giơ lên đó, bầu không khí giữa hai người nháy mắt đóng băng.
Linh Linh Nhất ánh mắt hồ nghi nhìn lướt qua mặt hai người: “Hai vị đây là…”
Đúng lúc này, trong khoảng sân trống dưới khán đài truyền đến một tiếng hét xé ruột xé gan, bốn phía ồ lên, cắt ngang sự giương cung bạt kiếm giữa hai người.
Lâm Tĩnh Hằng điềm nhiên lấy tay về, gật đầu một cái với Độc Nhãn Ưng: “Không có gì, gặp ‘bạn cũ’ nên hơi kích động thôi.”
Linh Linh Nhất tự thấy là người làm việc lớn, không có hứng thú với ân oán
giang hồ của đám côn đồ, thấy hai người không có vẻ sắp đánh nhau ngay tại đây, cũng chẳng thèm gặng hỏi, sắp xếp Lâm Tĩnh Hằng đến chỗ xa Độc Nhãn Ưng.
Lúc này, không ai để ý động tĩnh bên đây, ánh mắt mọi người đều bị hai người đàn ông trong sân hút đi.
Bản thân Lâm Tĩnh Hằng đã xem như vóc dáng cao to, mà hai người trong sân lại đều cao hơn hắn ít nhất hơn một cái đầu, hình thể vạm vỡ quá mức, nhìn không giống người lắm. Cả hai cởi trần, toàn thân dán đầy bộ cảm biến. Mà bên cạnh sân, trên màn hình nửa trong suốt, từng chuỗi số liệu liên tiếp lóe lên.
Một kẻ không biết rút từ đâu ra một khẩu súng, bắn ba phát liền vào ngực đối phương, trên màn hình hiển thị chính xác tốc độ và quỹ tích của viên đạn, đủ để bắn xuyên một con trâu, mà ngực đối thủ lại giống như một tấm thép chống đạn, hắn ta quát to một tiếng, phóng lên đón viên đạn, trực tiếp dùng cơ ngực chặn họng súng, vung nắm đấm đến kẻ cầm súng.
Kẻ cầm súng ngửa đầu né, nắm đấm kia đánh vào cột đèn bên cạnh, cột đèn cao to vậy mà bị gãy, từ chỗ cao mười mấy mét ầm ầm nện xuống, rơi thẳng lên khán đài, khán giả bỏ chạy.
Sau đó, kẻ chặn họng súng lại đấm cú thứ hai, lần này đối thủ của hắn không né tránh, trong sân vang lên một tiếng trầm đục ghê răng, cổ kẻ bị đấm mất tự nhiên cong sang một bên, xương cổ hiển nhiên là gãy rồi. Nhưng xương cổ bị đánh gãy tại trận mà người này chưa chết, vẫn hành động như thường, đáy mắt hắn đỏ như máu, súng máy trong tay nổ một tràng, bắn đối phương thành cái sàng – ý nghĩa trên mặt chữ.
Viên đạn ghim vào lồng ngực trần của kẻ kia, khảm thành một hàng, như mọc một loạt răng thò thụt trên ngực vậy!
Mức độ đẫm máu của hình ảnh này đã vượt ngoài tầm tưởng tượng của người bình thường, trên khán đài có người che miệng nôn.
Đúng lúc này, đồng hồ tính giờ trên màn hình nửa trong suốt reo một tiếng – năm phút chẵn.
Tiếng chuông này giống như có ma lực gì, hai gã đàn ông như quái vật cùng đứng lại, như hai cô bé Lọ Lem phiên bản dã thú nghe thấy tiếng chuông nửa đêm.
Ngay lập tức, da kẻ gãy cổ đỏ ửng lên, nhanh chóng đỏ như tôm luộc. Sau đó lỗ chân lông toàn thân hắn bắt đầu rỉ máu, cả người như cái bọc ni-lông rách chứa đầy máu, cấp tốc khô quắt đi, nhục thân vừa vạm vỡ kinh người tan ra, để lộ bộ xương đỏ tươi.
Kẻ còn lại thất thanh kêu la thảm thiết, lao ra ngoài như đã điên rồi, không ai ngăn cản hắn, bởi vì không cần thiết.
Vừa chạy da thịt trên người hắn vừa rào rào rơi xuống như áo khoác không đúng cỡ, chạy năm mươi mét hắn dừng lại, sau đó một chút cơ và dây chằng dính trên xương nhất tề đứt lìa, khung xương khó có thể cầm cự tiếp, đổ về phía trước, con mắt lăn xa hơn ba mét.
Người xem trên khán đài lặng ngắt như tờ, Lâm Tĩnh Hằng nhíu mày.
Giây lát sau, đám đại lưu manh ầm lên: “Đây là cái quỷ gì vậy?”
“Con chip trong tay ngài thu được, chỉ là bán thành phẩm cấp thấp.” Linh Linh Nhất nói khẽ với Lâm Tĩnh Hằng một câu.
Sau đó Linh Linh Nhất quay người đi thẳng đến giữa hai xác chết, đeo bao tay bẻ một con chip trên một xác chết, lão ngoác miệng cười dữ tợn hở lợi: “Các vị – tôi tin các vị đã dùng mắt của mình nhìn thấy, vật thí nghiệm số 5 và số 6 trước khi gắn chip đều là nam giới bình thường cao khoảng một mét tám mươi có lẻ, cân nặng từ bảy mươi lăm đến tám mươi lăm kí, chưa nhận bất cứ huấn luyện quân sự và thể năng nào, mà sau khi gắn chip, các chỉ tiêu sinh lý như chiều cao, cân nặng, lượng mỡ đều thay đổi nghiêng trời lệch đất.”
“Đây là một trong các thành quả nghiên cứu của chúng tôi,” Nói đoạn Linh Linh Nhất giơ chip trong tay lên, “Chúng tôi đặt tên hạng mục này là ‘Kế hoạch tạo thần’.”
Độc Nhãn Ưng cười khẩy một tiếng: “Tạo thần? Xin lỗi, ta cảm thấy đây phải là ‘Kế hoạch gặp quỷ’.”
“Đương nhiên, đây chỉ là hàng mẫu thí nghiệm, thời gian kéo dài chỉ có năm phút.” Linh Linh Nhất nói, “Nhưng kỹ thuật của chúng tôi hiện tại đã tương đối hoàn thiện, dự tính trong hai tháng tới, thời gian kéo dài có thể tăng lên trên diện rộng, các vị hãy tưởng tượng thử đi, một chiến đội siêu nhân dũng mãnh, sức mạnh vô cùng, không sợ chết.”
Độc Nhãn Ưng: “Ta cho rằng trong chiến tranh đương đại, đã không còn phân đoạn vật lộn cào mặt nhau.”
Linh Linh Nhất nhìn lão một cái: “Ngài nói đúng, ngoại trừ tiến hóa nhục thể vừa cho các vị xem, những người cải tạo này còn là người lái cơ giáp hoàn mỹ, một khi nối vào cơ giáp, họ sẽ biến thành một phần của thân cơ giáp. Tôi nghĩ mọi người phải có thường thức này, trong thực chiến, tinh thần của người và mạng tinh thần của cơ giáp độ kết hợp cao nhất không quá 90%, bên trong có kẽ hở, nếu trị số tới hạn tinh thần của kẻ địch cao hơn thành chắn của các vị, cơ giáp sẽ bị quân địch cướp đi quyền khống chế.”
Năm đó Lâm Tĩnh Hằng của cứ điểm Bạch Ngân bách chiến bách thắng, chỉ cần một người một cơ giáp là chỗ nào cũng dám đi, chính là do trị số tới hạn tinh thần cực cao.
Nhưng nếu trên thế giới có cơ giáp không thể xâm nhập…
Linh Linh Nhất nhìn xung quanh, phá lên cười, giơ tay kéo màn hình nửa trong suốt bên cạnh đài, chiếu lại mấy cảnh ban nãy hai người kia vật lộn: “Hơn nữa tốc độ phản ứng của người cải tạo gấp mười sáu lần người thường, trong chiến tranh cơ giáp, mọi người biết điều này có ý nghĩa gì.”
Độc Nhãn Ưng: “Chúng ta đang sống tốt, tại sao phải chuẩn bị đánh nhau?”
Linh Linh Nhất khom người: “Tiên sinh tôn kính, ngài không đi tìm chiến tranh, không có nghĩa là chiến tranh không đến tìm ngài. Các vị còn chưa biết nhỉ, đêm ngày 29 tháng 6 giờ vũ trụ, cũng chính là khoảng mười sáu tiếng trước, một ngàn trọng giáp siêu thời không đã nổ tan xác cứ điểm Bạch Ngân, cùng thời gian có người xâm nhập sao thủ đô ám sát thư ký trưởng liên minh -“
Lâm Tĩnh Hằng hơi loạng choạng.
Song động tĩnh rất nhỏ này của hắn không hề rõ ràng, bởi vì Thiên Hà Số 8 quá xa thiên hà khác, có chuyện xảy ra tin tức không truyền nhanh được, mọi người bất ngờ gặp tin tức như bom oanh tạc, nhất thời ngơ ngác nhìn nhau.
“Không thể nào!”
“Có bằng chứng không?”
“Đừng ở đây bắn tiếng đe dọa, các ông rốt cuộc muốn làm gì?”
Linh Linh Nhất búng tay, màn hình nửa trong suốt bay lên giữa trời, một đoạn hình ảnh phóng ra.
Sở chỉ huy cứ điểm cao vút ầm ầm sụp đổ, bụi bặm bay lên mù mịt, tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, sau đó chói lòa lên, mọi người không nhịn được nhắm mắt lại, một xác cơ giáp rơi giữa đất cháy sém, lộ ra nửa dấu hiệu liên minh – vòng tròn hòa bình gồm tám sợi dây quấn vào nhau.
“Đây là thời đại của chúng ta,” Linh Linh Nhất dang hai tay, “Thiên Hà Số 8 bị đạp dưới chân liên minh hai trăm năm, cũng nên đến lượt chúng ta chiếm đầu sóng rồi, hãy gia nhập hành trình của chúng tôi, mỗi một vị ở đây đều sẽ là người tạo nên lịch sử!”
Đương khi kẻ phản xã hội Linh Linh Nhất dõng dạc đọc diễn văn lôi kéo người khác nhập bọn, một cơ giáp đơn không hút mắt trong trạng thái tự động lái lặng lẽ trượt vào điểm đậu cơ giáp của trạm không gian này, tự động qua kiểm tra hạch, đứng giữa đông đảo cơ giáp không hề chói mắt.
Mỗi ngày đều có vô số cơ giáp đơn ra vào trạm không gian, hệ thống kiểm tra an ninh im lìm như thóc, không hề có vẻ bị kinh động.
Không ai biết bên trong là bốn đứa nhóc vị thành niên đã chóng mặt vì chuyến du lịch không gian lần đầu tiên.