“Thế này cũng chưa ngất xỉu, cho thấy giỏi chịu đau hơn người ta,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Không tệ.”
Hắn vừa dứt lời, một cây kim thử từ trên đầu Linh Linh Nhất thong thả vòng ra, cắm vào tủy sống. Lâm Tĩnh Hằng giơ tay kéo xuống, tấm kính đậy kín trên đầu lật qua một tầng màng mỏng, thủy tinh kia biến thành một mặt kính phản quang, xoay một góc độ để Linh Linh Nhất vừa vặn có thể thấy rõ mặt mình.
Một thiết bị giải phẫu nhỏ cỡ con bọ cánh cứng bò lên người lão, thoạt nhìn thứ ấy như món đồ chơi phỏng chân của trẻ con, nếu có thể bỏ qua dao mổ, mũi khoan và cưa điện mini chân trước nó múa may, trông rất hồn nhiên.
Độc Nhãn Ưng sống chết mặc bây nâng mí mắt: “Này, thiết bị giải phẫu mini không còn nhiều đâu.”
“Biết,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Cái này không phải dùng cho người ta, là vật thu gom của tôi.”
“Bọ cánh cứng” bò lên mặt Linh Linh Nhất, trước tiên trong tình huống không mảy may làm bị thương đến nhãn cầu cố định mí mắt lão, khiến lão không thể chớp mắt, chân trước khâu, chân sau cầm máu, tương đối nhanh nhẹn. Kế đó nó lại tiếp tục bò lên trên một chút, tiếng “ù ù” tương tự cưa điện vang lên, một vết máu loang ra trên trán Linh Linh Nhất, nhanh chóng bị keo cầm máu đông lại, sau đó xương vụn như gàu bắn ra, “bọ cánh cứng” đã cưa mở xương sọ lão.
Cảnh tượng này thật sự quá kích thích, Linh Linh Nhất chớp mắt, định ngất xỉu tại chỗ, hai cây kim cắm trong trung khu lại kịp thời chặn phản ứng của thần kinh thực vật, ngay sau đó, cơ toàn thân lão đều không nghe lời, ngay cả gào thét cũng chỉ có thể phát ra tiếng rên hừ hừ yếu ớt, cả quá trình tra tấn tuân theo nghiêm ngặt thẩm mỹ của Lâm thượng tướng – hiệu suất cao, yên tĩnh, cho đến khi “bọ cánh cứng” kỹ thuật cao siêu mở xương sọ Linh Linh Nhất, lộ ra bộ não tươi mới bên trong.
“Thủ đoạn tra tấn tù binh của hải tặc vũ trụ,” Độc Nhãn Ưng tắc lưỡi nói, “Nghe nói bộ lưu trình này do thân vương Cayley sáng tạo, phổ biến một thời, là một trong các cực hình kinh điển của bọn hải tặc, còn có một cái tên, gọi là…”
Lâm Tĩnh Hằng: “Ăn sống não khỉ.”
“Biến thái quá,” Độc Nhãn Ưng lắc đầu, “Học viện Ulan lại còn có nhân tài như mày.”
Cái gọi là “đau chết”, “bị dọa chết”, “bị tra tấn chết” của người bình thường, thông thường là bị kích thích quá độ dẫn đến cơn sốc tính thần kinh, kế đó chết đi trong huyết áp thấp và ức chế cơ tim, mà mức độ đau đớn dẫn đến cơn sốc này thường là cực hạn người này có thể chịu đựng.
Sử dụng thủ đoạn kỹ thuật chặn quá trình này, có nghĩa là người này sẽ gặp kích thích mạnh vượt xa cực hạn chịu đựng.
Không thể khống chế cơ thể, mí mắt bị cố định, hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn và chịu đựng trong sự mất khống chế vô tận.
Tiếp đó, đại não hắn ta sẽ bị nối vào bộ cảm biến đặc biệt, bên hỏi sẽ lặp lại nội dung vấn đề muốn thẩm vấn, trong tình huống người bị hỏi suy sụp, thông qua bộ cảm biến đọc phản ứng não bộ tương quan, cho đến khi có được đáp án mình muốn, hoặc là chơi chán rồi, rủ lòng từ bi ban cho cái chết.
Cả quá trình không hề đẫm máu, ngoại trừ bộ não phơi trần hơi khó coi, hiện trường vẫn rất văn minh.
Linh Linh Nhất là một hải tặc vũ trụ, hiển nhiên rất rành trò này, ý thức được sắp xảy ra chuyện gì, trong đôi mắt bị ép mở ngập tràn nỗi hoảng sợ không cách nào miêu tả.
Lâm Tĩnh Hằng cười một tiếng: “Xem ra ông rất hiểu.”
Nói đoạn hắn đứng dậy, song có lẽ là vết thương sau lưng đau, hoặc di chứng do mất máu quá nhiều, hắn loạng choạng không đứng vững, ngón tay quẹt trúng màn hình trong suốt của thiết bị đầu cuối cá nhân bắn lên, không biết chạm vào chương trình gì, một cây kim trên người Linh Linh Nhất lại hơi lỏng ra – lão ta nhanh chóng cảm thấy sự tê dại trên người rút đi, ngay cả gào thét thảm thiết cũng vang dội hơn không ít.
Linh Linh Nhất chẳng màng gì nữa, đầu lưỡi xoắn lại gào lên: “Ta nó… nó, nói, cái gì cũng… a… nói, ngươi… ngươi…”
Lâm Tĩnh Hằng nhắm mắt bịt tai, giống như định cắm kim vào lần nữa.
Linh Linh Nhất sắp điên rồi, lão gào thét một trận, nước dãi và nước mắt nước mũi cùng chảy ra, lưỡi líu lại cầu xin đối phương cho lão một cơ hội khai thật.
Độc Nhãn Ưng đúng lúc xen vào: “Sắp chết đến nơi cũng có quyền nói chuyện, nghe vài câu cũng không lỡ việc của mày, để tao hỏi.”
Lâm Tĩnh Hằng từ bên trên nhìn xuống Linh Linh Nhất, nở nụ cười âm trầm khiến người ta sởn gai ốc, giơ tay mời Độc Nhãn Ưng: “Xin mời ông anh.”
Độc Nhãn Ưng đi tới một bước, chống đầu gối ngồi xổm xuống: “Mày tên thật là gì?”
“Khô… không có tên thật,” Linh Linh Nhất dần dần có thể khống chế miệng mình, liên tục liếc vào gương, muốn nhìn lại không dám nhìn kỹ, hô hấp vừa gấp vừa ngắn như đang thở ra, lão lắp bắp nói: “Chúng tôi đều không có tên, từ nhỏ theo số thứ tự lớn lên.”
“À, lớn lên ở vực ngoại,” Độc Nhãn Ưng gật đầu, “Hải tặc vũ trụ có rất nhiều thế lực, mày thuộc chi nào? Không phải Vệ đội thân vương Cayley chứ?”
“Không, không phải,” Linh Linh Nhất nhanh chóng phủ nhận, “Tôi thuộc ‘Quân Đoàn Tự Do’.”
Độc Nhãn Ưng quét khóe mắt về phía Lâm Tĩnh Hằng.
Lâm Tĩnh Hằng: “Đừng nhìn tôi, tuy rằng tôi thỉnh thoảng tiếp xúc với hải tặc vũ trụ, nhưng không phải A Miêu A Cẩu gì cũng biết.”
“Phải, phải, bởi vì chúng tôi luôn ở vực ngoại, rất cẩn thận, những năm qua chưa bao giờ bước chân lên lãnh thổ liên minh, không dưng thích gây sự là đám thân vương Cayley. Thân vương Cayley luôn cảm thấy Thiên Hà Số 8 là vật sở hữu của cá nhân lão, năm xưa là Thiên Hà Số 8 phản bội lão, đó chính là một tên bệnh thần kinh, biến thái, đầu óc toàn là trả thù xã hội!” Linh Linh Nhất chỉ sợ mình không khai xong trong thời gian quy định, nói nhanh như gió, nghe không rõ lắm.
Độc Nhãn Ưng lại hỏi: “Vậy mày nói xem, hải tặc vũ trụ hiện giờ xâm phạm có mấy thế lực?”
“Đại khái chỉ, chỉ có ba,” Linh Linh Nhất nói, “Đám người trực tiếp tập kích cứ điểm Bạch Ngân hẳn là ‘Đoàn Quang Vinh’, phần lớn tiểu đoàn thể chạy trốn tới vực ngoại ban đầu không thể sinh tồn, sau đó đều gia nhập tổ chức này, họ vẫn chiêu binh mãi mã, muốn mật mưu lật đổ liên minh, xây dựng một… một đế quốc Quang Vinh gì đó. Ngoại trừ Đoàn Quang Vinh, còn một đám người thế lực cũng rất lớn, vô cùng nguy hiểm, theo tôi được biết, họ tự xưng là ‘Hiệp hội chống Utopia’.”
Khóe mắt Lâm Tĩnh Hằng giật nhẹ: “Hiệp hội chống Utopia? Hiệp hội chống Utopia vậy mà còn tồn tại?”
Tổ chức “Hiệp hội chống Utopia” này khởi nguyên vào thời kỳ cuối thời đại Địa Cầu, ban đầu giống với tổ chức phi chính phủ “bảo vệ động vật”, “bảo vệ nguồn nước” nọ kia, là mốt của thanh niên văn nghệ, mục đích chính là xét lại thanh kiếm hai lưỡi khoa học kỹ thuật này, kêu gọi mọi người về với tự nhiên một cách thích hợp, đừng bị khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển cuỗm mất cuộc sống của mình.
Mọi người đều biết, thanh niên văn nghệ là một loại sinh vật an toàn không nguy hại, văn minh tuân thủ pháp luật, nóng lên cùng lắm là chửi đổng, sẽ không tùy tiện giết người phóng hỏa, còn để lại rất nhiều tác phẩm văn nghệ quý giá, năm ấy hơn một nửa giới giải trí văn hóa đều có khuynh hướng “chống Utopia”. Song theo loài người bay lên vũ trụ, đi vào thời đại Tinh Lịch, sự tình bắt đầu đổi khác. Phòng khách của người làm công tác văn hóa này dần dần thay đổi, bắt đầu bị phần tử cực đoan phản khoa học kỹ thuật chiếm giữ.
Tệ xấu đuổi đi tệ tốt, tiếng của kẻ điên dường như luôn dễ được người ta nghe thấy hơn.
Năm 192 Lịch Cựu Tinh, Hiệp hội chống Utopia chính thức bị chính phủ định tính là “tổ chức tà giáo”, từ đó càng thêm biến chất, thành một khối u ác tính của xã hội.
Từ thời đại Lịch Cựu Tinh đến thời đại Lịch Tân Tinh, Hiệp hội chống Utopia để lại một hình ảnh loang lổ vết máu trên lịch sử, cho đến khi liên minh thống nhất tám đại thiên hà mới triệt để quét sạch.
Không ngờ con rết trăm chân, chết mà không cứng xác, âm hồn đáng sợ này vẫn trốn ở vực ngoại, chờ thời cơ vồ ngược.
“Đúng! Chính là bọn họ, phản đối trí tuệ nhân tạo, phản đối Vườn Địa Đàng, phản đối tất cả khoa học kỹ thuật hiện đại, bọn họ còn cho rằng, nếu không cần thiết thì nên cấm du lịch vũ trụ và khảo sát vũ trụ, con người nên sống trên mặt đất như khỉ, đặc biệt khùng đúng không? Thân vương Cayley sau khi tháo chạy khỏi Thiên Hà Số 8 đã gia nhập tổ chức này!” Nói rồi Linh Linh Nhất cười nịnh nọt, “Còn lại một chính là chúng tôi, chúng tôi… Quân Đoàn Tự Do chúng tôi đương nhiên hòa bình hơn, đến bây giờ chủ lực còn ở vực ngoại, căn bản không chen chân vào, xung đột võ trang là phải đổ máu, đúng không? Bất kể ai có chủ trương chính trị gì, người dân luôn là vô tội. Tôi khi đó nhận lệnh mời các vị đến, cũng là có thành ý hợp tác, mọi người đều muốn sống tốt qua ngày…”
Lâm Tĩnh Hằng ngắm nghía thiết bị đầu cuối cá nhân: “Xin lỗi chứ hành vi cuối cùng người mình cũng không tha, cả địch
lẫn bạn, nổ hết trạm không gian của ông, không giống ‘người muốn sống qua ngày’.”
Độc Nhãn Ưng sắc mặt sầm xuống, đạp cẳng chân Linh Linh Nhất: “Mày cho rằng người khác đều ngu đúng không?”
“Không không không, không có,” Linh Linh Nhất vội vàng nói, “Hiểu lầm! Chúng tôi có quy định bảo mật, thực nghiệm đang tiến hành và kế hoạch ‘Nha Phiến’ tạm thời không thể tiết lộ, nếu không tổ chức cũng không tha cho tôi… Nhưng trùng hợp Tứ Ca ngài thần thông quảng đại, lúc ấy vừa vặn bắt được một miếng Nha Phiến, khiến chúng tôi vốn đã rất căng thẳng, cho rằng… cho rằng ngài lai giả bất thiện, như đã biết cái gì rồi. Khi đó tình hình lại hỗn loạn như vậy, các vị bằng hữu lái cơ giáp xông thẳng vào phòng thí nghiệm bảo mật của chúng tôi, tôi bị giật mình…”
Độc Nhãn Ưng cắt ngang lão: “Kế hoạch Nha Phiến là cái gì?”
Linh Linh Nhất hiếm thấy hơi chần chừ.
Độc Nhãn Ưng mặt không biểu cảm nói: “Xem ra nó không muốn nói, miệng vẫn không đáng tin bằng đầu não, chi bằng…”
Linh Linh Nhất vốn cũng là một người kiên cường, nhưng quá trình “ăn sống não khỉ” này thật sự quá hung tàn, thấy Lâm Tĩnh Hằng muốn cắm kim thử lần nữa, lão lại bị dọa khóc tại trận, kêu gào hết lượt tất cả xưng hô của trưởng bối nam giới mình biết, nước mắt nước mũi tèm lem: “Tôi nói nói nói – kế hoạch Nha Phiến… Lâm Tứ Ca nhất định đã đoán được, chip ngài lấy được trên người Nhền Nhện gọi là ‘Nha Phiến’, sau khi cấy vào có thể giúp cơ thể người rắn chắc hết cỡ, khiến người ta cảm thấy sức mạnh vô cùng, chip còn có thể mô phỏng cục bộ công năng như Vườn Địa Đàng, có thể ngụy trang và chặn… Đương nhiên, bản thân chip hơi gây nghiện, sau khi tháo ra cũng cắn ngược một chút xíu.”
Độc Nhãn Ưng đột nhiên siết chặt nắm đấm.
“Thời loạn sắp đến, mọi người đều phải tự bảo vệ mình, nhưng người bình thường muốn sống quá khó khăn, đại đa số tố chất thân thể ngay cả tầng khí quyển cũng không bay ra.” Linh Linh Nhất bán hàng đa cấp lâu, quên luôn thân phận tù binh, nước bọt tung tóe nói, “Chúng tôi chính là muốn nhân thời cơ này tung loạt chip hoàn thiện ra thị trường, để càng nhiều người thông qua cường hóa thân thể, nắm giữ vận mệnh của mình…”
Độc Nhãn Ưng lạnh lùng cắt ngang: “Là dụ dỗ càng nhiều người nghiện chip của bọn mày, dần dần lên cấp, cuối cùng biến thành loại quái vật trên lôi đài của phòng thí nghiệm chứ gì? Rất tốt, tao thấy chống chính phủ và tà giáo đều không tinh ranh như đám buôn ma túy bọn mày, bọn họ vất vả tranh đấu giành thiên hạ, sơ sẩy một cái thì sức chiến đấu hữu hiệu của thủ hạ đã bị bọn mày khống chế.”
Lâm Tĩnh Hằng hỏi: “Đoàn Quang Vinh và Hiệp hội chống Utopia hiện giờ hoạt động ở đâu?”
“Nghe nói Đoàn Quang Vinh đã chiếm Votaw, dự định tuyên bố chính phủ lâm thời, còn định đánh tiếp với liên minh vài năm,” Linh Linh Nhất nói, “Hiệp hội chống Utopia hẳn chỉ là mượn gió bẻ măng, cứ điểm Bạch Ngân đã thất thủ, sao thủ đô ốc còn không mang nổi mình ốc, không rảnh lo cho thiên hà khác, đương nhiên là có oán báo oán có thù báo thù. Hiện tại trong thiên hà đánh nhau loạn xạ, vực ngoại ngược lại thanh tĩnh, tôi có thể dẫn đường đi tổng bộ Quân Đoàn Tự Do cho hai vị, chúng tôi hoan nghênh nhất…”
Lão còn chưa dứt lời, Lâm Tĩnh Hằng đã đứng dậy, xuyên qua tường phun sương khử trùng của cửa kính, quay người đi, tiện thể thu về kim thử thần kinh và “bọ cánh cứng” chuyên dùng mổ đầu.
Linh Linh Nhất không hiểu gì mà thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mình đã thoát nạn, ngượng ngập cười hỏi Độc Nhãn Ưng: “Lục tiên sinh phải chứ? Ngài có thể… có thể tìm thứ gì đó, đem đầu của tôi…”
Độc Nhãn Ưng: “Lắp xương sọ mày lại?”
Linh Linh Nhất nhìn lão chờ đợi.
“Phiền phức thế làm gì?” Độc Nhãn Ưng cười, dưới mũi ưng lộ ra hàm răng nhọn, lão chỉ đôi mắt uyên ương của mình, “Nhìn thấy đôi mắt này chưa? Bị mù năm 136 khi đi theo tướng quân Lục Tín quét sạch hải tặc vũ trụ của Thiên Hà Số 8, lúc ấy tao đã thề, hải tặc vũ trụ rơi vào tay tao đều phải chết không toàn thây.”
Mười phút sau, Linh Linh Nhất ngay cả một sợi tóc cũng không sót, tàn chi quấn trong bao xử lý vật bài tiết của cơ giáp, bay ra vũ trụ.
Độc Nhãn Ưng khử trùng cả phòng y tế, rửa sạch tay rồi thủng thỉnh đi ra. Lâm Tĩnh Hằng đang ở cửa phòng huấn luyện tầng hai, dựa lan can cầu thang xem đám học sinh quỷ khóc sói gào tiến hành huấn luyện thích ứng không trọng lực. Nghe thấy tiếng bước chân Độc Nhãn Ưng lên lầu, hắn nghiêng đầu: “Làm sao ông biết tôi không có bộ cảm biến đọc não, chỉ lừa lão ta?”
Độc Nhãn Ưng dừng bước, hai chân một trên một dưới đứng trên bậc cầu thang, có một chớp mắt như vậy, ánh mắt lão nhìn Lâm Tĩnh Hằng hết sức phức tạp, gần như thâm trầm.
Song chỉ thâm trầm một giây, lão mèo Ba Tư rất ngứa đòn cười nhạo: “Mấy trò mèo của mày, ha ha.”
Lão “ha ha” một tiếng, tổ thẩm vấn hung tàn khi nãy phối hợp cũng xem như ăn ý hỏa tốc nội chiến, lại khai hỏa một cuộc chiến tranh mới.
Lâm Tĩnh Hằng gật đầu, khiêm tốn nói: “Quả thật, chuyện như mang súng xông vào câu lạc bộ đêm tụt quần người ta nọ kia quá vô nhân đạo, không lên được nơi thanh nhã, để ông anh chê cười rồi.”
Độc Nhãn Ưng ngượng quá hóa giận: “Đù má mày thằng chó Lâm…”
Cửa phòng huấn luyện khép hờ mở ra từ bên trong, Lục Tất Hành gõ khung cửa: “Trong cơ giáp rộng như vậy, hai người nhất định phải cãi nhau ở đây làm gì, trong này còn có trẻ vị thành niên đấy, ông già, ông không chửi tục thì không mở miệng à? Chú ý tố chất!”
Sau đó cậu quay sang Lâm Tĩnh Hằng, giọng lập tức thấp xuống quãng tám, cơ hồ nhã nhặn thở dài: “Ôi, ông ấy vậy đấy, hơn hai trăm tuổi rồi, chắc cũng chẳng sửa được, anh đừng để ý nhé.”
Độc Nhãn Ưng: “…”
Ai hơn hai trăm tuổi? Ai cho phép mày bốn bỏ lên năm!
“Không sao.” Lâm Tĩnh Hằng thông tình đạt lý nói, “Hai mươi phút sau chúng ta chuẩn bị nhảy, đi đến vực ngoại, đề nghị mấy thầy trò bây giờ nghỉ ngơi một chút, do lần này không phải là nhảy khẩn cấp nên cơ giáp sẽ không phun khí thể bảo hộ. Còn nữa, các cậu tốt nhất là đừng dùng thuốc, để tránh dùng quen sau này ỷ lại, trong phòng chứa đồ có đường glu-cô dùng để uống, ai cơ thể không tốt có thể bổ sung.”
Hắn dừng một chút rồi lại bổ sung một câu với đám học sinh: “Không cần sợ, về sau quen là ổn thôi.”
Độc Nhãn Ưng vốn ủ một bụng lửa giận, còn chưa kịp bùng cháy đã nghe thấy miệng Lâm Tĩnh Hằng phun ra một đoạn dặn dò dài dòng như vậy, lão quên từ tại trận, há hốc miệng đứng đực ra đó.
Trong tiếng đồng hồ đếm ngược máy móc, cơ giáp biến mất tại chỗ, quay lưng lại tám đại thiên hà chiến hỏa mịt mù, đi đến điểm nhảy của tuyến đường ngầm không nằm trên bản đồ, ẩn vào bóng tối mù mịt, lái đến hướng vực ngoại không thể biết.
Liên minh thành lập hơn hai trăm năm, chênh lệch giàu nghèo không ngừng tăng lên, các chính khách dối trá lá mặt lá trái, lừa gạt lẫn nhau, mà Vườn Địa Đàng như một lời nói dối cỡ lớn, che mắt người dân ngoan ngoãn, đã thối rữa vào tủy xương.
Nhưng hòa bình dối trá cũng là hòa bình, đại đa số mọi người cho dù là sinh tồn ngu xuẩn, cũng vẫn có thể sinh tồn.
Cho đến khi đạn đạo của hải tặc vũ trụ bắn nát bầu trời đêm yên ắng, treo vận mệnh mỗi người trên sợi tóc –