Trên mô tô phân khối lớn bước xuống ba nam một nữ.
Trong đó, ba người nam khả năng là debut theo tổ hợp, ba cái đầu lần lượt nhuộm thành đỏ xanh và vàng, đứng cạnh nhau thành một bộ đèn tín hiệu giao thông đúng chuẩn. Người nữ thì đụng hàng nữ lưu manh ban nãy, cũng khoác jacket bên ngoài nội y, xem ra quần áo kiểu này là trào lưu mùa đông của nữ lưu manh bản xứ, khá được ưa chuộng.
Bốn người họ từ trên trời đáp xuống, trông đều không phải dân lương thiện, đứng thành hàng sau quán bar ngầm lắc lư sắp sập lại đều ủ rũ cúi đầu, chẳng ai dám lên tiếng trước.
Mấy người lén xô đẩy nhau một lát, cuối cùng “tổ hợp đèn giao thông” đồng tâm hiệp lực đẩy người phụ nữ duy nhất trong số họ ra.
Tay mô tô nữ cần phong độ không cần độ ấm chịu được mùa đông giá rét, song không chịu nổi bản mặt lạnh của vị tiên sinh ở cửa sau quán bar, cô nàng run run một chút, hơi chần chừ nói: “Trên người tên đó có thiết bị chặn kỳ lạ, bọn em bị mất dấu…”
Người kia nhìn cô nàng bằng khuôn mặt không biểu cảm, khiến tay mô tô nữ hắt xì, suýt nữa bắn cả phổi ra.
Bé trai mới thôi khóc thút thít bị cái hắt xì hung tàn này dọa, như thể chim sợ cành cong, ngồi phịch mông xuống đất mà gào khóc.
Người cầm điếu thuốc cúi đầu, bé trai nhìn hắn một cái, sau đó nức nở nghẹn trong họng, nó không dám gào nữa.
“Gọi một cảnh sát đến, đừng xếp hàng ở đây cho mất mặt nữa, vào đi.” Gã đàn ông một ánh mắt khiến trẻ em phải thôi khóc đêm bế bé trai lên bằng một tay, quay lại gật đầu một cái với nhóm mô tô, liếc thấy cô gái trẻ thảm hại trong góc đằng kia, cũng nói một câu, “Cô nhóc cũng thế.”
Nhóm mô tô như được đại xá, nối đuôi nhau đi vào.
Cô gái trẻ bò lên, hơi do dự, nhưng hơi ấm trong quán bar thốc vào mặt nhanh chóng làm ý chí tan rã, cô nàng chùi vết trầy trên mu bàn tay, nhặt hành lý lên rồi cũng đi vào theo.
Bên trong quán bar trang trí rất phục cổ, lụp xụp một cách độc đáo, không khí nồng nặc vị ngọt của rượu Rum, trên quầy bar thì đang phát nhạc jazz. Lúc này hẳn đã đóng cửa, nhân viên phục vụ và pha chế rượu đều không thấy đâu, chỉ có mỗi mình người ban nãy mở cửa, khả năng là ông chủ.
“Một kẻ mở quán rượu quèn mà chảnh như vậy?” Cô nàng nghi hoặc nghĩ thầm trong bụng, lúc này, cô mơ hồ cảm thấy trên kệ để đồ bên cạnh bàn có cái gì đang nhúc nhích, ban đầu còn tưởng là ánh đèn lay động, nhìn kỹ lại gặp một đôi mắt nhỏ lạnh lẽo, cô nàng giật nảy mình ngửa ra sau, bấy giờ mới thấy rõ, một con thằn lằn to xanh biếc nằm đó.
“Không sao, con này lười lắm, không cắn đâu.” Chủ quán bar thuận tay đặt bé trai lên cái ghế cao đối diện cô nàng, lại hỏi, “Uống gì?”
Cô gái trẻ định thần lại: “Bia.”
Chủ quán liếc một cái: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
Lúc này, nhờ ánh đèn, cô gái trẻ thấy rõ diện mạo chủ quán – người này tóc đen, tuy rằng đường nét khuôn mặt khá sắc, nhưng vẫn có thể nhìn ra nghiêng về huyết thống phương Đông. Hắn xắn tay áo sơ mi lên khuỷu tay, phanh ngực, lộ ra lồng ngực rắn chắc và cơ bụng rõ ràng, thấy cô gái trẻ đang nhìn mình mới tiện tay cài hai khuy.
Trên cổ người này có một vết sẹo cũ kéo từ cục hầu xuống vai, biến mất trong quần áo, khiến hắn tự dưng thêm vài phần nguy hiểm. Hắn ngậm điếu thuốc, giữa khói thuốc lởn vởn hơi nheo mắt, trên cằm còn lởm chởm ít râu chưa cạo sạch, có thể nói là hết sức lôi thôi, nhưng dù lôi thôi như thế, nhìn hắn cũng không hề thiếu nghiêm túc, nguyên nhân khả năng là do đôi mắt màu xám đậm kia.
Đôi mắt ấy rất đặc biệt, tự dưng khiến người ta nghĩ đến vực sâu dày đặc sương mù, sâu thăm thẳm, âm u và lạnh lẽo.
Cô gái vừa chạm phải ánh mắt hắn liền vô thức dời đi, trả lời ngắn gọn: “Năm mươi.”
Chủ quán nâng mí mắt lên: “Nói tiếng người.”
Cô nhóc này là một tiểu lưu manh không ai quản, xưa nay không sợ trời không sợ đất, nhưng tự dưng, trước mặt tay chủ quán bar này lại có chút không ngẩng nổi đầu, đôi mắt xám xịt kia khiến cô căng thẳng – không phải sự căng thẳng khi nữ giới nhìn thấy đàn ông điển trai, mà là sự căng thẳng của đứa nhóc trốn học nhìn thầy giám thị, lính lác đến muộn nhìn sếp trực tiếp.
Thế là cô cúi đầu, co được dãn được tự giảm một nửa: “Hai mươi lăm.”
Lúc này, trước mắt đột nhiên lóe ánh sáng trắng, cô gái trẻ phản ứng chậm nửa nhịp, muộn màng che mặt: “Ông làm gì đó!”
Trên cổ tay chủ quán hiện lên một thiết bị đầu cuối cá nhân ẩn hình, quét qua người cô gái trẻ, một hồ sơ thông tin cá nhân lập tức nổi lên lưng chừng, mũi hắn phun ra hai làn khói, hắn nhướng mày, đọc tên cô nhóc: “Hoàng… Tĩnh Xu?”
Cô gái trẻ xù lông lên: “Ông dựa vào cái gì mà xem thông tin cá nhân của tôi?”
Chủ quán không để ý, mỉm cười: “Cô bé cũng tên Tĩnh Xu? Cái tên này không tệ, trùng tên với phu nhân của thư ký trưởng liên minh.”
“Phu nhân của thư ký trưởng liên minh” là cái thể loại gì, đối với nữ lưu manh Thiên Hà Số 8 thì cũng na ná “nhà khoa học đặt tên cho lỗ đen vũ trụ ở vực ngoại là Ruột Non Tì Hưu” vậy – chưa nghe bao giờ, không biết là gì.
Nhưng không phải ai cũng có thể tiện tay tra thông tin của người khác, thường thức này cô còn biết, cô gái hết sức đề phòng trừng mắt nhìn người trước mặt: “Bà đây đụng trúng cớm rồi à?”
Chủ quán không để ý những lời thiếu lễ độ này: “Sinh tháng 8 năm 259 Lịch Tân Tinh, nhóc con, mới mười sáu à?”
Cô gái cứng cổ bị ánh mắt hắn đảo qua, tự dưng thấp xuống ba tấc.
Chủ quán giơ tay quẹt, thông tin cá nhân nổi trên cổ tay tan biến tại chỗ, một cái tay máy lấy một chai sữa trong tủ lạnh quầy bar, rót hai ly đặt trước mặt thiếu nữ Hoàng Tĩnh Xu và bé trai đối diện cô nàng, lại khá nhân tính hóa sờ đầu con thằn lằn. Tiếc rằng bản thân thằn lằn chính là động vật máu lạnh rồi, chẳng thèm một bàn tay lạnh ngắt khác, bởi vậy nó dửng dưng rụt đầu, chậm chạp bò đi.
“Một đứa trẻ vị thành niên mà lo chuyện bao đồng làm gì?” Chủ quán nói, “Đêm hôm khuya khoắt không về nhà, vẽ mặt quỷ lang thang ở đây, người lớn trong nhà đâu, không ai quản à?”
“Mười sáu thì làm sao, ảnh hưởng gì tới mấy người? Bà đây là người của ‘Hắc Động’,” Thiếu nữ ngoài mạnh trong yếu đập bàn, “Đừng có lắm lời, bà
muốn bia, trả tiền còn không được à!”
Câu này vừa dứt, ngay cả nhạc của quầy bar cũng thông minh tạm dừng, ánh mắt mọi người quỷ dị tập trung vào cô gái trẻ, tay mô tô tóc đỏ trong “tổ hợp đèn giao thông” phun rượu trong miệng ra, sặc sụa ho muốn long trời lở đất. Tiên sinh đầu xanh kế bên thì run rẩy giơ tay áo lau khuôn mặt bị phun, quay đầu hỏi: “Nhóc nói nhóc là cái gì?”
Mọi người đều biết, chính phủ dân chủ Thiên Hà Số 8 miễn cưỡng thành lập như hộp cơm dùng một lần, từ đây suy ra, chính phủ các hành tinh còn thua cả giấy lộn, Cục cảnh sát đại để cũng chỉ có tác dụng làm bảng chỉ đường, không ai coi họ ra gì. Chính phủ đã không có tiếng nói, dù sao cũng phải có người có tiếng nói, dần dà tạo thành cục diện xã hội đen quyết định. Thiên Hà Số 8 có rất nhiều bang phái, mỗi bang một địa bàn, là “chính phủ ẩn hình” của các đại hành tinh.
Mà “chính phủ ẩn hình” chiếm đóng trên sao Bắc Kinh β tên là “Hắc Động”, nguồn thu nhập là phí bảo kê, thỉnh thoảng cũng nhận việc giết người đốt nhà.
Hắc Động có một người cầm quyền thần bí tên Lâm, cụ thể là “Lin” hay “Lynn” thì không biết, chỉ biết họ đều gọi hắn là “Tứ Ca”. Về lai lịch của Tứ Ca, có đủ các cách nói, có người nói hắn là tội phạm truy nã, còn có kẻ nói hắn là hải tặc vũ trụ lên bờ. Chẳng qua vài năm mà danh tiếng người này trong “Hắc Động” đã tăng vọt, trước tiên thành tâm phúc của lão đại tiền nhiệm, kế đến lại thành lão đại đương nhiệm.
Tứ Ca làm cách nào trèo lên đỉnh chuỗi thức ăn này? Phố phường truyền lưu không ít đồn đại tràn ngập âm mưu và máu tanh, không biết thật giả, chỉ biết mấy chuyện kiểu này ở Thiên Hà Số 8 có thị trường rộng lớn, già trẻ đều thích, sang hèn cùng hưởng.
Tất cả tiểu lưu manh và nữ lưu manh trên sao Bắc Kinh β đều muốn trở thành Tứ Ca kế tiếp, họ khát khao “Hắc Động”, thành kính như đám con cháu quyền quý Votaw khát khao học viện Ulan vậy.
Thiếu nữ Hoàng Tĩnh Xu khoác lác không ngượng: “Hắc Động, các người ở trên sao Bắc Kinh β chẳng lẽ chưa từng nghe nói về Hắc Động?”
Tay mô tô nữ nghe cô nàng huyên thuyên, lại nhìn khuôn mặt trang điểm đậm cũng không giấu được nét trẻ con kia, buồn cười: “Tứ Ca nghèo phát điên rồi à, ngay cả lao động trẻ em cũng thuê?”
Thiếu nữ quắc mắt, đang định trả đũa, nhưng không chờ cô nàng mở cái miệng thanh tú phun ra một tràng tục tĩu, đã thấy chủ quán lau tay, phân phó tay máy kế bên: “Gọi điện thoại cho Lục Tất Hành.”
Tay máy làm động tác “ok”, dùng giọng máy móc nói: “Gọi hiệu trưởng Lục -“
Thiếu nữ vô cùng kinh ngạc: “Ông…”
“Tôi làm sao biết cô bé học trường nào?” Chủ quán hỏi thay cô nàng xong, lại tự trả lời, “Vị thành niên giả mạo Hắc Động trên toàn Thiên Hà Số 8, đều là học sinh của tên lỏi đó.”
Hắn vừa dứt lời, tay máy hơi rung rung, điện thoại đã nối với “tên lỏi đó”.
Âm điện tử cứng nhắc lạnh lẽo của tay máy vừa rồi biến thành giọng đàn ông, âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng phát ra từ lòng bàn tay máy: “Thật hiếm thấy, sao anh lại nhớ đến em?”
Chủ quán trả lời ngắn gọn: “Mời cậu đến đây một chuyến, nhận lại đồ bị mất.”
“Ồ?” Vị hiệu trưởng Lục này thoáng ý cười hỏi, “Em đánh mất cái gì?”
Cậu ta nói chuyện uể oải như hát, nhưng phát âm rất rõ, âm cuối hơi có giọng mũi, có vẻ đặc biệt bịn rịn, nghe không giống hiệu trưởng đứng đắn.
“Một đứa nhãi con tên Hoàng Tĩnh Xu, tra xem có phải trường cậu không.”
Tay máy dừng lại, sau đó giọng “người dẫn chương trình chuyên mục đêm khuya” lập tức nghiêm chỉnh lên ba quãng tám, chuyển sang kiểu “tiếp sóng thời sự” bằng tốc độ ánh sáng: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì? Anh đang ở đâu?”
Chủ quán còn chưa trả lời, chỗ cổ tay máy đột nhiên lóe lên một thanh kiếm nhỏ màu bạc, ánh mắt chủ quán tập trung lại, hắn lập tức đứng dậy mặc áo khoác, đồng thời nói với tay máy: “Ở ‘Quán Rượu Xập Xệ’, đừng nhiều lời, tranh thủ đến đây dẫn người đi.”
Nói xong, hắn không giải thích gì kết thúc cuộc nói chuyện, giơ tay lên, tay máy ở sau quầy bar lập tức trượt khỏi bệ đỡ, tự động thu nhỏ rồi cài lên tay chủ quán như một cái vòng đeo cánh tay – giống một con vẹt sống được huấn luyện!
Cô thiếu nữ Hoàng Tĩnh Xu từ nhỏ sinh sống ở vùng khỉ ho cò gáy Thiên Hà Số 8 này, chưa thấy nhiều cảnh đời, nhất thời há hốc miệng nhìn.
Chủ quán bỏ lại một câu “Penny, các cô coi nhà”, rồi vội vàng đi ra cửa sau.
Hắn vừa mới đi, liền nghe “kính coong” một tiếng, một người đàn ông trung niên ngái ngủ mặc đồng phục cảnh sát thò đầu vào, rất khách sáo cười chào mấy tay đi mô tô như yêu ma quỷ quái kia: “Sao vậy, tôi nghe nói có chút việc vặt cần tôi xử lý.”
“Thằng bé đó,” Tay mô tô nữ tên Penny hất cằm chỉ bé trai trong góc, “Trẻ lạc, ông dẫn đi đi.”
“Được, được, không thành vấn đề, tiểu thư Penny cứ yên tâm,” Ngài cảnh sát như đàn em này nhiệt tình bế đứa bé lên, vỗ lưng nó một cách lành nghề, nhanh chóng dỗ dành được bé trai hơi sợ hãi, sau đó lấm la lấm lét nhìn thoáng qua bốn phía, cười xòa hỏi, “À ừm… Tứ Ca mới ở đây phải không?”
Trò Hoàng Tĩnh Xu thiếu nữ hư hỏng đang ngáp dở bị nghẹn lại, suýt nữa trật khớp cằm.
Penny như cười như không nhìn cô nàng một cái.
“Không khéo rồi,” Cô ta lôi cây tăm ra khỏi miệng, khóe môi đỏ tươi mấp máy, chỉ cửa sau chưa đóng chặt, “Vừa mới đi xong.”