Lâm thượng tướng hạ lệnh, Bạch Ngân Thập Vệ cũng chẳng dám nói “không”, vậy mà bị một hạch cơ giáp sắp hết điện bật lại, nhất thời hắn cơ hồ hơi kinh hãi, á khẩu một lát, Lâm Tĩnh Hằng nói: “Ngươi lại tải số liệu vớ vẩn gì, nhiễm virus…”
Chữ virus còn chưa nói rõ, thuốc thư giãn mạnh đã quét qua thân thể hắn.
Cái tên “thuốc thư giãn” hết sức tươi mát, nhưng chẳng có quan hệ gì với mặt nạ thư giãn trị liệu mụn thanh xuân, tốc độ thẩm thấu cực nhanh, một khi tiến vào cơ thể người, trong vòng vài phút sẽ khuếch tán ra toàn thân. Cảm giác ấy giống như mỗi dây thần kinh đều bị lôi ra giật điện một lần, tiếng của Lâm Tĩnh Hằng nháy mắt tắc trong cổ họng, hô hấp gián đoạn, cổ căng như muốn gãy, các ngón tay đột nhiên siết chặt, kinh mạch trên cánh tay trần như muốn bục khỏi da.
Song cùng lúc đó, độ kết hợp do mệt mỏi mà giảm xuống khoảng 80% nháy mắt tăng lên giá trị cực hạn người cơ phối hợp.
Kích thích mạnh của thuốc thư giãn kéo dài chừng một phút đồng hồ, sau đó dẫn đến toàn thân nhiều chỗ cơ bắp co giật.
Lâm Tĩnh Hằng trong lúc thở hồng hộc, hết sức thuần thục vuốt xuôi gân cốt dính vào nhau, tuyến đường ngầm tối tăm ngột ngạt rõ mồn một trong mắt hắn, những vật trôi nổi thỉnh thoảng bay qua như tập thể giảm tốc độ. Cơ giáp vừa rồi đi như cua bò rung nhẹ, khéo léo điều chỉnh một góc độ, gần như ưu mỹ tăng tốc bằng một bên hệ thống động lực.
Trạm Lư không hề nhúc nhích chờ ở bên cạnh: “Tiên sinh, căn cứ theo quy tắc của trí tuệ nhân tạo, sau khi đánh giá nhận định an toàn tính mạng chủ nhân đang bị uy hiếp, trí tuệ nhân tạo có thể cãi mệnh lệnh trên mức độ nhất định, bây giờ tôi từ chối chấp hành mệnh lệnh câm miệng, bởi vì tôi phải nhắc nhở ngài, khi ở cứ điểm Bạch Ngân ngài đã có hành vi lạm dụng thuốc thư giãn cực kỳ nghiêm trọng, năm năm qua tôi cho rằng bệnh trạng của ngài đã giảm bớt, nhưng vừa rồi…”
Lâm Tĩnh Hằng vuốt xuôi cẳng chân co quắp, hơi hoạt động mắt cá chân, chỉnh cổ áo đứng dậy, nhận ly nước muối sinh lý, cắt ngang hắn: “Sao ta không biết thuốc thư giãn cũng bị xếp vào phạm vi chất gây nghiện rồi?”
“Thuốc thư giãn là loại thuốc cưỡng chế tăng độ kết hợp của người và cơ giáp trong điều kiện cực đoan,” Tay máy Trạm Lư khép bốn ngón lại, làm động tác thề với trời, giống như muốn cường điệu mình rất nghiêm túc, “Không ai sẽ sử dụng thuốc thư giãn khi độ kết hợp là 80%.”
Lâm Tĩnh Hằng cười hơi cay nghiệt: “Cũng phải, có một số kẻ ăn hại khả năng cả đời cũng chẳng biết 80% là gì.”
Trạm Lư tiếp tục dùng động tác thề nói: “Chúng ta đang thảo luận vấn đề của ngài, tại sao ngài phải phát biểu cái nhìn mang tính kỳ thị nhằm vào người không liên quan?”
“Trị số này lệch khỏi mức bình quân của ta hơn 10%, trong thực chiến chẳng lẽ không tính là tình huống cực đoan? Có vấn đề gì?”
“Điều này chỉ có thể nói rằng ngài mệt mỏi vô cùng, tinh thần lực đang cạn kiệt.” Trạm Lư nghiêm túc nói, “Khi tuyến đường xác định, chức năng lái tự động của cơ giáp chính là để người lái có thể thoát mạng tinh thần, được nghỉ ngơi, mà ngài chưa từng thoát mạng tinh thần, cho dù trên cơ giáp không chỉ một người có thể đảm đương người lái, dựa theo quy tắc điều khiển cơ giáp, đây là thao tác vi quy… Tiên sinh, chờ một chút, hành động này của ngài cũng là thao tác vi quy.”
Lâm Tĩnh Hằng để không phải nghe hắn lải nhải, đeo tai nghe kiểu nhét tai, mở một bài nhạc quê rất tục, đồng thời quyết đoán tách mạng tinh thần Trạm Lư đang chồng lên mạng tinh thần của cơ giáp Bắc Kinh, chặn hoàn toàn Trạm Lư ở hai phạm vi hiện thực và mạng tinh thần, vừa tăng tốc quay về vừa thanh tịnh tai đo vẽ bản đồ.
Lúc này, cách sóng hạt năng lượng cao đến căn cứ còn không đầy hai mươi bốn tiếng, hai trăm tám mươi bốn vị “người lái cơ giáp” một lời khó nói hết đã tới trạm cơ giáp, tập hợp hoàn tất, mỗi người đều mang số hiệu đối ứng với cơ giáp, vò đầu bứt tai, hình thái khác nhau, hệt như hiện trường quay phim thế giới động vật vậy.
Bốn học sinh đang phát phương án lên không theo số thứ tự – phương án là một đoạn ghi âm, dùng giọng nói hồn hậu như ốc biển của Phóng Giả. Lần lượt nói phương thức khởi động của mỗi một cơ giáp cụ thể, trình tự lên không, vị trí dừng, thời gian căng lồng phòng hộ, lồng phòng hộ nối với cơ giáp bên cạnh như thế nào… Cùng với cách sử dụng chính xác bỉm trên trời.
Đây là hơn hai trăm đoạn băng do Chu Lục dẫn tiểu phân đội học lỏm của hắn cùng bốn học sinh thức suốt đêm khẩn cấp ghi xong sau khi nghe Lục Tất Hành giảng giải, phát thanh viên Phóng Giả đã mất tiếng.
Lục Tất Hành vẫn ôm hi vọng cuối cùng đối với trí khôn của loài người, còn đang chiếu nguyên lý xây dựng lồng phòng hộ cơ giáp trên màn hình lập thể, phí công muốn cho các người lái hiểu mình sắp phải làm gì, song cậu nói muốn gãy lưỡi mà chỉ nhận được một đống ánh mắt mù tịt.
Lục Tất Hành uống một hơi hết nửa chai nước suối, khoát tay: “Thôi, lên luôn đi – ba, còn lại mười sáu cơ giáp không người, hai ta chia đôi một chút được chứ? Một mạng tinh thần mang tám cơ giáp không người, liệu có miễn cưỡng quá không?”
Độc Nhãn Ưng cứ nhìn cậu là tức giận, hừ một tiếng, quay người đi.
“Tám cơ giáp không người?” Chu Lục nhỏ giọng hỏi, “Sao mà làm được? Không phải thầy nói thầy là một người dạy học à… Tôi thấy thầy đừng là lính đặc chủng của quân đội bí mật nào nhé?”
“Đương nhiên không phải, quen tay hay việc thôi, chơi piano còn phải dùng hết mười ngón tay mà.” Lục Tất Hành nói, “Cậu có biết lính đặc chủng của quân đội bí mật là như thế nào không?”
Chu Lục thành khẩn lắc đầu.
Lục Tất Hành thoáng nở nụ cười, không nói tiếp – lính đặc chủng của quân đội bí mật, hắn ở trong tòa nhà hành chính xa xôi, dùng một hạch cơ giáp, trong vòng vài giây phá khóa ba mươi sáu cơ giáp đang đậu, một phát pháo nổ bay mạng phòng hộ của cả căn cứ.
Lúc này, Độc Nhãn Ưng đã lái cơ giáp lên quỹ đạo, đám đông trầm trồ thán phục – chỉ thấy phía sau lão, tám cơ giáp không người ngoan ngoãn đi theo, giữa các cơ giáp đều là khoảng cách đều, khi bay vút qua trên quỹ đạo tăng tốc, như người đuổi xác huênh hoang dẫn quân đoàn cương thi của mình, tạp âm đinh tai nhức óc vang lên, thiết bị nhiệt điện ngoài tháp làm lạnh chiếu ánh sáng rực rỡ, chín cơ giáp đồng thời lên không, chỉnh tề như chúng vốn là một thể vậy.
Chu Lục mặc kệ ánh sáng mạnh, giơ tay che, nhìn hướng cơ giáp biến mất không chớp mắt, đương khi Lục Tất Hành cho rằng hắn sẽ cùng tán thưởng như những người khác, Chu Lục chợt quay đầu, khuôn mặt non choẹt hòa nhã lại đầy kiên cường, hắn nhấn từng chữ: “Nếu những gì thầy nói là thật, một ngày kia tôi cũng có thể như vậy.”
Nói xong, hắn vung tay: “Đội Tự Vệ! Tất cả đội viên chính thức, lên theo tôi!”
Đội viên chính thức của Đội Tự Vệ coi như hơi ra dáng, ít nhất dám lái cơ giáp đến nơi cách hai ngày hành trình bắn đạn đạo. Sau khi nhận chỉ lệnh, một người tiếp một người, theo thứ tự lên quỹ đạo.
Hai mươi phút sau, ai hơi ra dáng đều đã lên trời, song cơ giáp bay ra tầng khí quyển tổng cộng năm mươi bốn, còn chưa quá một phần sáu, số dưa đèo táo nứt còn lại mới khó nhằn.
Lục Tất Hành đảo ánh mắt qua đám đông, nói chậm lại: “Lên cơ giáp, các vị có thể bật đoạn băng tùy thân… Khi nối mạng tinh thần ai có thể nghe người khác nói đứng bên tay trái tôi, ai không thể nghe đứng bên tay phải tôi… Được, phiền các chiến hữu bên tay trái giơ số thứ tự và đoạn băng hướng dẫn trong tay lên, xuất phát theo thứ tự… Sao vậy?”
“Thầy Lục, xin hỏi làm sao mới có thể không tông vào cơ giáp trước sau trái phải? Lỡ cơ giáp phía trước lái quá chậm, tôi không cẩn thận tông vào đuôi, làm sao phanh lại trên quỹ đạo tăng tốc?”
Đối mặt với câu hỏi rất có ý thức lái an toàn kiểu này, Lục Tất Hành gượng mỉm cười.
Năm phút sau, White xin một cái nồi hợp kim nhôm đáy bằng từ chỗ chị Béo, nối với thiết bị khuếch âm, cầm ngược xẻng nấu ăn gõ mạnh đáy nồi, thiết bị khuếch âm truyền âm hiệu vào dàn âm thanh của cả căn cứ, mọi người nghe tiếng kẻng kinh thiên động địa này đều giật mình thò đầu ra.
“Sau khi người trước đi, anh hãy chuẩn bị, nghe thấy tiếng kẻng thì khởi động.” Lục Tất Hành rất kiên nhẫn nói, “Đơn giản như nhảy vòng lửa vậy, lên đi.”
Rất nhanh, ai có thể theo hướng dẫn của đoạn băng tự học lên trời cũng đều vào vị trí, dưới đất còn lại hơn tám mươi hộ không chịu di dời.
Lục Tất Hành quay sang các học sinh thay phiên gõ kẻng… nồi vỗ vỗ tay: “Tĩnh Xu đi theo thầy, các em khác lên cơ giáp chuẩn bị trước, cho các em nửa tiếng làm quen với mạng tinh thần, sau đó khởi động – còn nhớ cảm giác trên Trạm Lư không? White, em gần đây tăng cơ hiệu quả rõ rệt, trạng thái không tệ, đừng căng thẳng; Vitas lên đó đừng hoảng, thỉnh thoảng phải học tin tưởng trực giác của mình; Bạc Hà…”
“Em biết, bên ngoài rất nhiều người, khi nối mạng tinh thần em nhìn thấy.” Bạc Hà buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa, kéo vành nón xuống, “Yên tâm đi Lục tổng.”
“Được, con người dù sao cũng phải học cách tự bước đi, vào vị trí nào.” Lục Tất Hành gật đầu, vẫy tay chào chúng, rồi liếm đôi môi nói nhiều hơi khô, nhìn lướt qua đám người già yếu trước mắt, “Các vị còn lại đã không thể nghe đoạn băng trên mạng tinh thần, thế yêu cầu của cháu đối với các vị khả năng phải hơi cao hơn, cũng cho các vị nửa tiếng học thuộc lưu trình điều khiển, sau đó xếp hàng ngay ngắn, mỗi người đến trước mặt cháu đọc, đọc xong đạt tiêu chuẩn thì đi.”
Những người già yếu nhìn nhau.
Lục Tất Hành cầm xẻng, trở tay lại gõ đít nồi. Một tiếng “keng” này như chuông vào lớp khác biệt, mọi người ôm bản lưu trình điều khiển của mình, “o o” học thuộc lòng.
Hoàng Tĩnh Xu không có biểu cảm gì, cúi đầu sút hòn đá nhỏ dưới đất, trong âm nền như tụng kinh, cô nói: “Lục tổng, thầy muốn kéo thêm một cơ giáp không người à, để em lên cho có, về sau khỏi quá mất mặt với các bạn.”
“Thầy còn lâu mới lo cho em, thầy gánh tám cơ giáp không người là đủ lắm
rồi,” Lục Tất Hành nói, “Giữ em lại là muốn nói với em vài câu, gần đây thầy đã xem mấy bản báo cáo học thuật nghiên cứu về ‘chứng não rỗng’ của liên minh, thầy muốn trao đổi một chút với em.”
Hoàng Tĩnh Xu thoáng nở nụ cười: “Thầy bị làm sao mà đi nói lừa trọc trước mặt hòa thượng?”
Lục Tất Hành không để ý: “Biểu hiện của chứng não rỗng là người và cơ giáp tiếp xúc không tốt. Về nguồn gốc và cơ chế của nó, hiện tại chưa rõ lắm, cũng có chuyên gia cho rằng, kỳ thật chứng não rỗng không hề là một loại bệnh, mà là người ta đã nhập tất cả bệnh trạng ‘người cơ tiếp xúc không tốt’ làm một.”
Hoàng Tĩnh Xu không mấy hứng thú: “À.”
Lục Tất Hành: “Nếu xét theo tiêu chuẩn của nghĩa rộng này, thầy cũng có thể nói là chứng não rỗng.”
Hoàng Tĩnh Xu á khẩu giây lát: “Lục tổng, thầy đổ xúp gà dốc sức quá rồi.”
“Xúp gà thì sao? Em chờ khi căn cứ thiếu thốn vật tư không được ăn thịt, tới lúc đó nằm mơ cũng muốn ăn xúp gà, xem ai hầm cho em.” Lục Tất Hành nói, “Đương nhiên, thầy không tính là trời sinh, thầy hồi nhỏ do một vài nguyên nhân mà bị bệnh nặng một trận, suýt nữa không sống nổi, ba thầy dùng một số phương pháp chữa trị phi thường quy, trong đó có một di chứng là, thầy một dạo không cách nào khống chế cơ thể mình – em có thể hiểu thành thần kinh tiếp xúc không tốt, tín hiệu đại não không thể nào hữu hiệu truyền đến cơ quan tương ứng.”
Hoàng Tĩnh Xu với thường thức có hạn không tưởng tượng ra lắm, đành phải hỏi: “Tương tự bại liệt à?”
“Cũng gần như vậy,” Lục Tất Hành gật đầu mà không nói rõ, “Hơn mười tuổi mới hơi đỡ, cho nên em có thể tưởng tượng, cơ quan trên người mình cũng tiếp xúc không tốt, đừng nói đến người cơ tiếp xúc. Cơ giáp của cả Thiên Hà Số 8 đều từng qua tay ông già nhà thầy, bình thường thứ này đều đứng ở cửa làm môn thần, Lão Lục già mà không đứng đắn kia rỗi việc ra ngoài ăn uống gái gú bài bạc, lười gọi xe toàn lái cơ giáp đi, khi đó thầy cảm thấy toàn thế giới chỉ có một mình thầy không bình thường, chỉ có một mình thầy bị mạng tinh thần bài xích.”
Hoàng Tĩnh Xu nhìn cậu, lại nhìn tám cơ giáp không người chờ bên cạnh: “Lục tổng, nhìn em rất dễ lừa phải không?”
Lục Tất Hành nghĩ nghĩ: “Lần đầu tiên tiếp xúc mạng tinh thần cơ giáp, cảm giác của người bình thường là bị lượng thông tin lớn nhấn chìm, sau đó chóng mặt buồn nôn, nhưng người tiếp xúc không tốt triệu chứng buồn nôn nhẹ hơn rất nhiều, cảm nhận nhiều hơn là ù tai hoa mắt, do có chướng ngại tiếp nhận thông tin, em chỉ cảm thấy có thứ gì đó chọc thủng màng tai, đấm ngực em một phát, nhưng không thấy rõ là cái gì.”
Hoàng Tĩnh Xu lập tức ngẩng đầu lên.
Lục Tất Hành buông tay: “Lúc ấy thầy đã nghĩ, thật quá bất công, thầy nhất định phải chế ra một cơ giáp thầy có thể điều khiển, cho nên thầy đã tháo rời vô số hàng tích trữ của ba thầy, tổn thất kinh tế trực tiếp chắc đủ xây cả chục học viện Tinh Hải… Đương nhiên, thầy không khuyến khích em làm như thế, bởi vì thầy bây giờ nghèo rớt mồng tơi, không có nhiều tiền cho em đốt.”
Hoàng Tĩnh Xu: “Thầy thành công không? Thầy… thầy tạo ra cơ giáp mà chứng não rỗng cũng có thể lái chưa?”
Lục Tất Hành nghiêng đầu nhìn cô nhóc một cái, cô thiếu nữ không tự chủ được nín thở.
“Đương nhiên chưa.” Lục Tất Hành nói, “Thật sự dễ dàng như thế thì liên minh đã tạo ra lâu rồi – bọn họ ngay cả Trạm Lư cũng tạo ra, còn chờ thầy sao? Lúc nghe giảng phải động não chứ!”
Hoàng Tĩnh Xu: “…”
“Nhưng mà lúc bằng tuổi em, thầy tự cho là mình đã tìm được phương hướng chính xác, còn sáng lập một bộ lý luận – đương nhiên, bây giờ nhìn lại cơ bản đều là chuyện vô căn cứ, thầy đem bộ lý luận này giao cho ba thầy, bảo ông ấy đi thực hiện giúp thầy, còn bảo ông ấy rằng, làm ra cơ giáp như vậy, người giàu nhất Thiên Hà Số 8 tiếp theo chính là ông ấy. Ba thầy xem xong không nói gì, qua một thời gian thật sự lôi đến cho thầy một cơ giáp, bảo thầy là thành công rồi. Đến bây giờ thầy còn nhớ rõ cảm giác phấn khởi lúc ấy, giống như…”
Lục Tất Hành dừng lại, vốn định dùng một cách so sánh, trong lòng lại tự dưng nhớ tới Lâm Tĩnh Hằng, khi xác nhận người kia có ý với mình, và câu trả lời “đã nhận” của cơ giáp Bắc Kinh gửi cho trạm liên lạc…
Lục Tất Hành vội ho một tiếng, xua suy nghĩ vẩn vơ đi: “… Dù sao chính là đặc biệt phấn khởi, thầy đi vào thấy tạp âm của mạng tinh thần quả nhiên nhỏ hơn rất nhiều, thầy nghĩ đây mới là cơ giáp của thầy, thế là từng chút một tiếp xúc nó, khống chế nó, ba ngày sau thành công lái nó ra ngoài tầng khí quyển của sao Cayley bay một vòng. Lúc ấy thầy đã nghĩ, mình tự do rồi, mình chiến thắng thiếu hụt sinh lý của con người rồi, về sau mình sẽ là kỹ sư thiết kế cơ giáp vĩ đại nhất trong lịch sử loài người… Cho đến khi thầy ôm sự nhiệt tình bành trướng này tự học xong lý luận thiết kế cơ giáp cao cấp.”
Hoàng Tĩnh Xu trợn to mắt.
“Thầy phát hiện lý luận thầy tự cho là sáng tạo ra, từ hai trăm năm trước đã bị chứng ngụy, nhưng khi đó thầy đã có thể dùng cơ giáp làm phương tiện thay đi bộ. Thầy tháo cơ giáp ‘đặc chế’ kia ra, phát hiện thứ này là Lão Lục lấy đại trong kho hàng của ông ấy, có điều đã tìm người lắp thiết bị lọc tạp âm trong mạng tinh thần. Sau đó Lão Lục thừa nhận lúc ấy ông chỉ muốn dỗ thầy chơi, không ngờ thầy lại tin, cũng không ngờ thầy lại lái được nó đi.” Lục Tất Hành nói, lấy một con chip be bé trong túi đưa cho Hoàng Tĩnh Xu, “Đây, thiết bị lọc tạp âm, mấy bữa nay thầy làm chơi, lắp vào thiết bị nối người cơ, em bây giờ chắc đã biết lắp rồi? Cầm đi thử xem.”
Nói xong Lục Tất Hành thoáng nhìn thời gian, cầm xẻng gõ vào đáy nồi: “Đã đến giờ!”
Bài thi “lên cấp một” của trường mầm non Tinh Hải đã bắt đầu.
Mọi người xếp thành một hàng, chắp tay sau lưng lắc lư đầu đọc thuộc lòng trước mặt thầy Lục, thỉnh thoảng còn có kẻ gian lận tố giác lẫn nhau, có một đợt rất hỗn loạn. Trên quỹ đạo, White tăng tốc cơ giáp ra ngoài đầu tiên, tiểu cơ giáp màu bạc vẽ một tia sáng trắng như tuyết trên không trung, vững vàng bay đi theo tọa độ đã định.
Tiếp theo là Bạc Hà, Gà Chọi… từng cơ giáp nối nhau lên trời đầy nguy hiểm, họ trầy trật căng lồng phòng hộ, mạo hiểm nối với cơ giáp khác, dừng ở ngoài tầng khí quyển, kế đó thành một phần của chiếc ô nhân tạo này, ánh sáng của tháp năng lượng chốc chốc lia qua, năng lượng bên ngoài lồng phòng hộ bị kích hoạt, chiếu ánh sáng ngọc nhìn thấy được, như tơ lụa màu bạc bao quanh căn cứ nho nhỏ.
Hoàng Tĩnh Xu lên cơ giáp, hít sâu một hơi, lắp thiết bị lọc tạp âm, dẫu tiếng quấy nhiễu nhỏ hơn rất nhiều, mạng tinh thần vẫn rất bài xích cô, không biết là sự thật khách quan hay có nhân tố tâm lý. Cô bé nhắm mắt lại, tất cả lý luận cơ giới học, điều khiển cơ giáp thức khuya dậy sớm vừa khóc vừa nuốt xuống đều chen chúc mà qua trong não.
“Nó chỉ là một phương tiện,” Cô bé nghĩ, “Mình có thể khống chế, lúc ở trên Trạm Lư mình còn từng xâm lấn thành công mạng tinh thần của những người khác mà.”
Trong trạm cơ giáp, Lục Tất Hành gật đầu với “người lái trả bài” cuối cùng, ý bảo hắn có thể lên cơ giáp rồi, miệng lưỡi khô khốc đi xin nước uống.
Người lái trả bài vừa lên cơ giáp còn vừa lẩm bẩm đọc tọa độ mục tiêu, cửa cơ giáp tự động đóng lại, mạng tinh thần như dây leo bò lên ý thức của hắn. Thật ra người lái này là một đội viên chính thức của Đội Tự Vệ, biết lái cơ giáp, nhưng do ở trên trời bị Lâm Tĩnh Hằng đánh rớt mạng tinh thần dẫn đến có bóng ma tâm lý nặng, hắn vốn tưởng rằng mình đã vượt qua nỗi sợ hãi, không ngờ chớp mắt chạm đến mạng tinh thần lần nữa, ký ức khủng khiếp liền khiến hắn suy sụp.
Cơ giáp ấy đột nhiên phát ra một tiếng nổ, còn trên quỹ đạo đã mất khống chế, chưa nối xong với quỹ đạo đã bay “vút” một tiếng, sắp sửa văng khỏi quỹ đạo, bay thẳng đến trạm nhiệt điện của tháp tản nhiệt!