Gia tộc xem như tầng lớp đứng đầu trong giới nhà giàu ở Nghi Lăng, trong đó lấy Minh thị là nhất, Bùi thị thứ hai, Trần, Lâm nối tiếp.
Minh gia có thể đứng ở vị trí đầu ở Nghi Lăng một là cơ nghiệp trăm năm, gia đại nghiệp đại*; thứ hai là được lợi từ vị chủ nhà* thủ đoạn cao siêu Minh Thịnh Nhã, trong mấy chục năm ông ta quản lý Minh Hằng, có mấy lần dùng ánh mắt độc đáo này phát hiện cơ hội kinh doanh, chuyển hình đầu tư phát triển Minh Hằng từng bước một cho tới bây giờ.
(*家大业大 sản nghiệp, gia nghiệp khổng lồ.)
(*当家人: người đứng đầu, nắm giữ toàn bộ việc trong nhà.)
Chỉ là mấy năm này hai đời người thừa kế lần lượt qua đời, mà Minh Thịnh Nhã cũng dần dần già đi, lúc này Minh thị mới sinh ra một chút dấu hiệu suy tàn.
Tuy rằng MInh Thịnh Nhã nhậm chức lần thứ hai, nhưng dù sao cũng là người hơn bảy mươi tuổi, sau khi cháu đích tôn Minh Phong chết, Minh gia xem như chặt đứt gốc, thế lực khắp nơi như hổ rình mồi, cho nên một đêm trước tang lễ của Minh Phong, đã định trước sẽ không được thái bình.
Tin tức rời rạc trôi rồi lại hợp, rất nhiều lời đồn về người con riêng này cũng dần trồi lên mặt nước.
Có người nói kỳ thật vị con riêng này vẫn luôn được nuôi ở dưới mí mắt của Minh gia, giấu quá kỹ cho nên nhiều năm như vậy không hề có cảm giác tồn tại.
Lại có lời đồn nói là sau khi Minh Chính Tân một thế hệ người thừa kế của Minh gia, cũng chính là con của Minh Thịnh Nhã chết bệnh cậu mới được Minh gia biết đến, mấy năm này Minh gia vẫn luôn ở trạng thái không thèm quan tâm mặc kệ sống chết, thẳng đến cuối cùng sau khi độc đinh Minh Phong xảy ra chuyện, lúc này mới được MInh Thịnh Nhã mang về nhà.
Nhắm mắt làm ngơ đưa ra nước ngoài nuôi hai năm, hiện giờ Minh Phong nuốt xuống một hơi cuối cùng, không người nối nghiệp MInh gia, Minh Thịnh Nhã mới bất đắc dĩ đón đứa con riêng này về.
Tin tức về người con riêng này nhiều vô số kể đủ loại hình dáng, nhưng lại không có ai biết được rốt cuộc bộ dạng của người này như thế nào.
Cũng có người nói kỳ thật người này là một tên điên trạng thái tinh thần không tốt, không có tác dụng gì cho nên mới không được coi trọng; cũng có người nói kỳ thật người này là một thiên tài, thủ đoạn mạnh mẽ, tâm cơ thâm trầm, bởi vì Minh gia kiêng kỵ mới bị lặng lẽ giấu đi; còn có người nói có khi người này là con riêng của Minh Thịnh Nhã cũng nói không chừng.
Tóm lại bảo sao hay vậy, lời đồn đãi nổi lên bốn phía, mỗi người đều tò mò về đứa con riêng đột nhiên xuất hiện lại được Minh Thịnh Nhã đặc cách đưa thành người thừa kế.
Kết quả điều tra về người thừa kế mới của Tân gia thật mau thì đến trong tay Bùi Vân Dã, con ngươi màu nhạt của hắn đọc nhanh qua kết quả điều tra trợ lý Lâm Hiện gửi tới, chỉ có ban đầu khi nhìn thấy hai chữ ‘Minh Ương’ ở cột họ tên, có một chút dao động không dễ phát hiện, nhưng thật mau đã bị lý lịch thường thường không có gì lạ kế tiếp vuốt phẳng.
Một trang giấy thật mỏng, phía trên viết thông tin cá nhân của Minh Ương một cách kỹ càng, thậm chí ngay cả nhóm máu đều đánh dấu rõ ràng, bao gồm cậu từ tiểu học đến đại học, thậm chí một loại chương trình đào tạo lấy bằng MBA* từ các trường nổi tiếng ở nước ngoài cũng được kê rõ.
(*Thạc sĩ quản trị kinh doanh)
Hoàn chỉnh, tìm không ra chỗ sai, thậm chí phần lý lịch này cũng được coi như là ‘lộng lẫy‘.
Thoạt nhìn thật sự là một người tài.
Nếu không phải nhận ra khuôn mặt khoe khoang trên tấm ảnh kia, cùng nhớ lại chỗ ở của người nọ ở hai năm trước, Bùi Vân Dã cũng sẽ cho rằng phần lý lịch này xứng đôi với thân phận của người thừa kế.
Ngoại trừ thông tin, Lâm Hiện còn gửi tới một bức ảnh chụp gần của Minh Ương, người đàn ông trẻ tuổi dựa vào một chiếc xe việt dã màu đen, tóc cậu chạm vai, cúi đầu sửa lại băng vải trắng quấn trên tay, lộ ra sườn mặt góc cạnh rõ ràng, một đôi mắt phượng sáng ngời hơi nâng lên nhìn về phía màn hình, khóe miệng hơi cong, giống như một con báo đen dù bận vẫn ung dung nhìn chằm chằm vào con mồi, nhìn như không đếm xỉa rồi lại vô cùng uy hiếp.
Ống kính kéo đến đủ gần, Bùi Vân Dã có thể thấy rõ vết sẹo hình tam giác thật nhỏ ở đuôi mắt trái của cậu.
Cùng một thông tin cá nhân trên tờ giấy trắng, ảnh chụp của cùng một người, thời gian đã qua hai năm, lại xuất hiện ở trước mặt Bùi Vân Dã, lý lịch cuộc đời lại khác biệt hoàn toàn.
“Minh Ương.”
Hắn thấp giọng lẩm bẩm cái tên đã xa cách hai năm này, đôi mắt đen nhánh lộ ra một chút… ý cười sâu xa.
Thật đúng là khiến người...!ngoài dự đoán.
Một ngày trước lễ tang của Minh Phong, Bùi Vân Dã trở về nhà một chuyến, Tử Kinh Sơn Trang ở vào trung tâm thành phố Nghi Lăng, bao bởi núi sông, thanh tịnh xa xưa, chiếm diện tích rộng lớn ở trung tâm thành phố, có thể nói là tất đất tất vàng, có thể ở chỗ này có thể đếm được trên đầu ngón tay, tất nhiên cũng là không phú cũng quý*.
(*非富即贵: Không phải phú hào cũng là quý nhân.)
Bùi gia đã ở chỗ này từ bậc cha chú của Bùi Vân Dã, Bùi Vân Dã lớn lên ở đây, thẳng đến sau khi trưởng thành bắt đầu tiếp xúc với việc làm ăn mới dọn đến căn hộ ở trung tâm Thịnh Hòa Uyển sống một mình.
Lần này hắn về, Bùi gia từ trên xuống dưới đều rất vui mừng, quản gia James được mời tới từ Luân Đôn đã sớm nghênh đón ở trước cửa.
James mặc một bộ áo bành tô màu đen theo kiểu phương Tây, đầu tóc màu vàng được chải đến không chút cẩu thả, từ xa nhìn thấy Bùi Vân Dã xuống xe liền tiến lên đón, hơi cúi đầu đưa khăn lau ở khuỷu tay qua, đồng thời nói một câu tiếng Trung đầy lưu loát: “Hoan nghênh thiếu gia về nhà.”
Bùi Vân Dã cười nhẹ, sau khi đưa áo khoác cho ông mới nhận khăn lông ấm lau tay.
James nói tiếp: “Hôm nay tiên sinh ở nhà, phu nhân tự mình xuống bếp làm cá hầm ớt.”
Vào cửa, nhìn thấy Bùi Lăng Phong đang ngồi ngay ngắn ở trên sô pha xem tạp chí kinh tế tài chính, trong phòng bếp bay tới mùi hương thoang thoảng của đồ ăn.
Bùi Vân Dã còn chưa ngồi nóng sô pha Ngô Tố Khỉ đã ra gọi bọn họ ăn cơm.
Một bữa cơm ăn trong im lặng, ba người bọn họ đều không phải tính nói nhiều, sau khi an tĩnh ăn cơm chiều, Bùi Lăng Phong mở miệng bảo Bùi Vân Dã đi dạo hoa viên cùng ông.
Sau khi Bùi Vân Dã tốt nghiệp Bùi Lăng Phong liền sắp xếp hắn đến một công ty nhỏ thuộc sở hữu của Bùi thị, hiện tại đã qua năm năm, công ty nhỏ này đã thành một bộ phận không thể thiếu của Bùi thị.
Bùi Lăng Phong rất vừa lòng đối với người thừa kế Bùi Vân Dã này, nhưng cũng là nghiêm khắc, hai năm qua càng là khảo nghiệm không ngừng trong quá trình ủy quyền từng bước, vào lúc hắn tiến vào trung tâm Bùi thị bị em trai Bùi Lăng Vân nhà mình nhằm vào cũng không có đưa ra hỗ trợ, toàn bộ đều dựa vào năng lực của một mình Bùi Vân Dã dần dần khiến mọi người tin phục.
“Nghe nói đứa nhỏ Lâm gia kia đã trở về?” Bùi Lăng Phong tuổi đã qua nửa trăm, hai bên thái dương cũng không có tóc bạc, một đầu tóc ngắn màu đen lão luyện lại tinh thần, cho dù đang nói về việc nhà với Bùi Vân Dã cũng là nghiêm mặt vô cùng nghiêm túc.
“Vâng.” Bùi Vân Dã nói: “Gặp hôm qua.”
“Ba cho rằng con là tính toán phân rõ giới hạn với Lâm gia chứ.”
Bùi Lăng Phong nói một cách mập mờ, “Lúc trước đã giành miếng đất G721 kia từ tay Lâm gia, mấy ngày trước Lâm Thành Nghĩa còn nhắc mãi với ba, nói thằng nhóc con đủ gan đủ tàn nhẫn.”
Bùi Vân Dã: “Đó là do người phụ trách của bọn họ không có năng lực, chỉ dựa vào mấy bữa rượu liền nghĩ thu phục được đám người Z phủ kia cũng nghĩ đến quá đương nhiên.”
Nghe thấy cách nói không chút khách khí này của hắn, Bùi Lăng Phong xì cười, “Thật không phải là vì hả giận? Con lấy miếng đất kia, cũng không khác gì cướp của Lâm gia.”
“Hả giận cái gì nha?” Bùi Vân Dã đối diện với tầm mắt của Bùi Lăng Phong, hỏi đến chân thành.
Bùi Lăng Phong liếc xéo hắn một cái, đi đến bên bàn chơi cờ ở hành lang trong hoa viên ngồi xuống.
Một năm trước lời đồn Bùi Vân Dã cùng Lâm Viễn Đông trở mặt bởi vì một ngôi sao nhỏ nếu đã truyền ầm ĩ trong vòng nhị đại, dĩ nhiên cũng tới lỗ tai ông, đây còn không phải là khi Lâm Viễn Đông về nước, Bùi Vân Dã ra tay cướp lại miếng đất Lâm gia nhất định phải có được kia giống như tức giận.
(*置气 trí khí: 1.Không chịu thua kém, kiếm lại thể diện.2.
Tức giận)
Tính tình của Bùi Vân Dã lạnh lùng, mấy năm này quả thật bên người cũng không có ai xuất hiện, cho nên đối với đời sống tình cảm của Bùi Vân Dã, Bùi Lăng Phong cũng không khỏi để trong lòng.
Dùng thân phận của Bùi Vân Dã nuôi một minh tinh nhỏ cũng không phải là chuyện gì, trở mặt với Lâm Viễn Đông cũng không phải chuyện gì, nhưng nếu thật sự bởi vì một con kiến không có liên quan tranh đấu hơn thua mất đi giá trị con người của Bùi gia, vậy thì khác, mấy câu của ông cũng có mấy ý nhắc nhở.
Bùi Vân Dã đi qua ngồi xuống, ngừng một chốc vẫn là mở miệng nói: “Con muốn lấy miếng đất kia, chỉ là bởi vì con muốn.”
Mặc kệ là Bặc Trọng Dao, hay là chuyện giữa Bặc Trọng Dao và Lâm Viễn Đông, trước giờ hắn cũng không để trong lòng, hắn làm gì, muốn gì, nguyên do cuối cùng, cũng chỉ là hắn muốn cùng không muốn.
Những lời đồn đó, theo ngày hôm qua hắn xuất hiện ở Hyatt đã tự sụp đổ.
Bùi Lăng Phong nhìn hắn một chốc lắc đầu cười khẽ, đứa con trai dần dần trưởng thành trước mắt thật là càng ngày càng cuồng vọng, nhưng như vậy không có gì không tốt, nó nên có khí phách như vậy.
Nếu đã ngồi ở bên bàn cờ, Bùi Vân Dã cũng liền tiện tay đánh cờ với Bùi Lăng Phong một trận, hai người ngồi đánh cờ Bùi Lăng Phong lại thuận miệng hỏi vài câu về chuyện của công ty giải trí Thiên Thần.
Thiên Thần là công ty giải trí Bùi Vân Dã cùng Trần Diệc Minh hùn vốn làm ra, hai ngày trước Trần Diệc Minh kêu hắn qua chính là vì gần đây Thiên Thần có ý định quay bộ phim , dự án này đã chuẩn bị thật lâu, nhưng cuối cùng cũng không có động tĩnh gì.
Tuy rằng Bùi Lăng Phong chưa từng đặt chân vào ngành giải trí, nhưng chuyện buôn bán cơ bản giống nhau, đặc biệt là gần nhất thế lực của Thiệu thị đầy đủ, Bùi Lăng Phong vốn định gợi ý gợi ý, Bùi Vân Dã lại nói không cần.
Bùi Lăng Phong nhướng mày nhìn hắn một lúc liền không nhiều lời nữa, để hắn buông tay đi làm.
Hôm sau, Bùi Vân Dã là bị đánh thức bởi tiếng vang ầm ầm nặng nề, ngay sau đó là từng tiếng đổ sụp ‘ào ào‘, thậm chí ván giường dưới người đều rung nhè nhẹ.
Phản ứng đầu tiên của Bùi Vân Dã là động đất, mà một giây sau rung lắc liền ngừng lại.
Lắng nghe tiếng tạp âm loáng thoáng ở cách đó không xa, như là tiếng công trình phá dỡ.
Trời đã sáng, Bùi Vân Dã đã tỉnh cũng không tính toán ngủ tiếp, vì thế rời giường rửa mặt.
Dưới lầu nhóm người hầu được đào tạo bài bản đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, sau khi tiếng ầm ầm đổ sụp dừng lại, liền quay về với an tĩnh.
Bùi Vân Dã ăn sáng xong liền ra khỏi nhà, tài xế đã sớm chờ bên ngoài sân, chiếc Aston Martin lại nhét vào gara phủ bụi, hôm nay ngừng ở trước cổng Bùi gia chính là một chiếc Audi màu đen, giá cả chỉ bằng một phần hai chiếc Aston Martin kia, lại là chiếc xe Bùi Vân Dã thường dùng nhất.
Chiếc xe dần rời khỏi Tử Kinh Sơn Trang, từng tòa biệt thự ở hai bên đường lùi lại trong gương chiếu hậu, lúc đi qua một tòa biệt thự đổ nát Bùi Vân Dã nhìn lâu một chút, bỗng mở miệng hỏi Lâm Hiện: “Cuộc họp sáng nay chuyển đến ngày mai.”
“Vâng, tiên sinh.” Trợ lý họ Lâm, thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi cũng đã theo Bùi Vân Dã hơn năm năm, vừa nói