Lời đồn chảy ra từ Mộng Toa, lúc này ở Quân Duyệt xem như Minh Ương đã chứng thực cho nó.
Tất cả mọi người đều nhấc lên hứng thú nhìn xem Minh Ương trêu chọc Bùi Vân Dã thế nào, hai người bọn họ lại ‘tranh giành tình cảm‘ ra sao.
Minh Ương thật sự nói là làm, ngày hôm sau liền đến trước mặt Đặng Vũ Nhi rêu rao một trận.
Lấy thân phận của Minh Ương chỉ cần một hành động nhỏ đều bị phóng đại, đừng nói đến cậu còn có một khuôn mặt khiến người ta đã gặp qua là không quên được.
Cậu chỉ cần lái chiếc siêu xe* bóng lộn kia xuất hiện ở đoàn phim, lại dùng vẻ mặt ôn hòa trò chuyện với Đặng Vũ Nhi mấy ngày, cũng đủ để cho người ta bàn chuyện hăng sưa.
(*骚气的超跑: để đây cho mấy nàng search để dễ hình dung xe của thụ.
)
Đặng Vũ Nhi nhận được vai nữ chủ của 《 Tầm Mịch 》vốn đã nổi một phen, tuy rằng scandal liên tiếp chỉ có mấy bức ảnh mơ hồ không rõ, nhưng đã khiến không ít người sinh bất mãn.
Không nghĩ tới sau mấy bức ảnh cùng với Bùi Vân Dã đã được xử lý, lại có chút liên lụy với thiếu gia của Minh gia.
Này đối với Đặng Vũ Nhi mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Nhưng mọi người cũng không quan tâm tình cảnh của một diễn viên nhỏ có khó xử hay không, chỉ để ý Bùi Vân Dã sẽ có phản ứng gì đối với chuyện này.
Trần Diệc Minh cũng không ngoại lệ, tuy rằng Minh Ương khiến cho nữ chính trong bộ phim của anh thường xuyên lên trang đầu (còn không phải là tin tức tích cực gì) đối với bộ phim của bọn họ mà nói có chút ảnh hưởng, nhưng Đặng Vũ Nhi cũng thật sự diễn có phần linh hoạt, bằng không lúc casting Bùi Vân Dã cũng sẽ không mở miệng.
“Tớ nói này Bùi ca, cậu còn không làm gì nữa, Minh thiếu gia kia liền phải giẫm lên vai cậu ôm mỹ nhân.
”
Đương nhiên Trần Diệc Minh không cảm thấy Bùi Vân Dã và Minh Ương thật sự rễ tình đâm sâu đối với Đặng Vũ Nhi, hiển nhiên Minh Ương là đối nghịch với Bùi Vân Dã mới có thể truyền lời ở trong vòng, cho nên lời này của cậu ta đùa giỡn chiếm đa số.
Bùi Vân Dã nhàn nhạt nói: “Cậu ta đứng còn chưa đủ cao sao.
”
Cho nên giẫm không được Bùi thiếu của chúng ta, có ôm được mỹ nhân hay không Bùi thiếu căn bản không quan tâm.
Trần Diệc MInh cười nhẹ, “Đều nói vị Minh thiếu gia này không dễ chọc, nhưng sao tớ lại thấy… cậu là khắc tinh của vị thiếu gia điên này.
”
Khắc tinh sao?
Khóe miệng Bùi Vân Dã cong cong, cười như không cười nghiền ngẫm hiện lên trong mắt.
Không có bất ngờ xảy ra Bùi Vân Dã khiến những quần chúng vây xem kia thất vọng rồi.
Bùi thiếu phải làm gì liền làm cái đó theo thường lệ, chỉ là chưa đến hai ngày liền có người hiểu chuyện phát hiện, danh sách thông báo đấu giá về miếng đất ở Thượng Nghi có thêm một loạt tên công ty lạ mắt.
Tên công ty xa lạ trên thị trường đất đai, cũng không lạ gì ở trong mắt những công ty có chút tài sản ở Nghi Lăng.
Thịnh Thế sẽ đột nhiên chen chân vào đấu giá đất đai này thật là khiến người ngoài ý muốn, dù sao Thịnh Thế chưa bao giờ đặt chân vào ngành bất động sản.
Nhưng chờ đến khi bọn họ thấy rõ tất cả các miếng đất Thịnh Thế đấu thầu không ngoại lệ đều có tên công ty xây dựng Gia Hối của Bùi Vân Dã, mọi người liền hiểu được hành động lần này của Minh Ương.
Này quả thật là quá rõ ràng.
Miếng đất B ở Thượng Nghi là miếng đất đứng đầu, người đấu giá vốn đông đảo, lúc này Thịnh Thế gia nhập xem như quậy hồ nước này càng thêm đục, tất cả mọi người đều rõ Thịnh Thế là nhằm vào Bùi thị mà đến, nhóm người đứng đầu Thiệu thị đều không tự chủ được mà cười thầm.
Bọn họ không nhất định thắng được Bùi Vân Dã, nhưng nếu có thể kéo Thịnh Thế tới hợp sức, nâng giá lên, khiến chính phủ tăng quy tắc giao dịch hạn chế Gia Hối, tỷ lệ thành công của bọn họ có thể cao hơn nhiều.
Này gọi là địch của địch chính là bạn.
Quả nhiên đúng như dự đoán của bọn họ, trong buổi đấu giá miếng đất Thượng Nghi, tuy rằng Bùi Vân Dã và Minh Ương không xuất hiện, nhưng đại diện của hai công ty cũng không hạ thủ lưu tình.
Nhất là Từ Nhiễm đại diện của Thịnh Thế thật sự là làm loạn một trận, chỉ cần có lô đất Gia Hối ra giá, Từ Nhiễm tất nhiên ra giá theo, gần như là có thể loạn bao nhiêu liền loạn bấy nhiêu ở trong quy tắc đấu giá.
Ngoại trừ miếng G70 không có giá trị gì được Gia Hối dùng giá cao lấy được, Gia Hối không thu hoạch được gì.
Người phụ trách của Thiệu thị xem như nở hoa trong bụng, căn cứ quy tắc đấu giá lần này, nguyên tắc một nhà chỉ được lấy một lô đất, Gia Hối tài chính hùng hậu nhất của Bùi thị đã không có tư cách tham gia đấu giá miếng đất B ở Thượng Nghi, cho dù Bùi thị còn có những công ty con khác tham dự ở bên trong.
Thiệu Đông Khê nghe người phụ trách báo cáo xong, lắc đầu nói câu: “Người trẻ tuổi nha, chính là dễ dàng xúc động.
”
Tuy rằng giọng điệu tiếc nuối, nhưng biểu tình trên mặt ông ta lại lộ ra chút sung sướng.
Bởi vì có rất nhiều khu đất được đấu giá, phiên đấu giá cho đến khi thời gian kết thúc vẫn chưa thể đấu giá cho toàn bộ các lô đất, cho nên mấy lô còn lại liền hoãn đến ngày hôm sau tiếp tục tiến hành cùng thời gian cùng địa điểm.
Ngày hôm sau liền có người phát hiện cổ phiếu của Thịnh Thế đột nhiên xuất hiện dao động không bình thường, mà nhà đầu tư* ra tay sau đó lại có chút quan hệ với Bùi thị.
(*Nguyên văn 庄家 trang gia: nhà đầu tư lớn có thể ảnh hưởng thị trường chứng khoán.
)
Lúc này quần chúng ngồi trên núi xem hổ đấu* chính là kích động không thôi, cuối cùng Bùi Vân Dã bị buộc nóng nảy, không nhịn được nữa ra tay trị Minh Ương.
(*坐山观虎斗tọa sơn quan hổ đấu: ngư ông đắc lợi.
)
Hai công ty đứng đầu trong thị trường chứng khoán ai cũng không nhường ai người tới ta đi, đây gọi là thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn, có lẽ Bùi Vân Dã ra tay đột nhiên, cổ phiếu của Thịnh Thế lao thẳng xuống trong vòng một ngày ngắn ngủi.
Sau ngày đấu giá, lúc này người trình diện lại khác hoàn toàn với ngày hôm trước, ngoài mấy vị tổng này tổng kia trong vòng tư bản này của bọn họ ra, ngay cả cục quốc gia và tài nguyên cũng có không ít lãnh đạo tới trình diện.
Bùi Vân Dã đích thân trình diện, hai người Trần Án và Lâm Hiện cũng ôm notebook đi sau hắn, Thiệu Đông Khê cũng dẫn theo Thiệu Bân tham dự, còn có đại thiếu gia Lâm Viễn Đông của Lâm gia cũng tới.
Mọi người đều là tây trang giày da, duy chỉ có Minh Ương có một phong cách riêng, còn mang theo bạn nữ —— Đặng Vũ Nhi.
Tuy rằng cậu cũng mặc tây trang, nhưng hiển nhiên bất kỳ yếu tố gì của trang phục đều bị cậu vứt bỏ, không có cà vạt, không thắt nút tay áo, tóc dài cũng để xõa, như là mới đi ra từ ôn nhu hương, cả người đều lộ ra khí chất của tay ăn chơi, chỉ là trên túi áo trước ngực của áo ngoài màu đỏ rượu có nhét một chiếc khăn tay màu xám bạc được xếp chỉnh tề một cách quy quy củ củ.
Ánh mắt Bùi Vân Dã xẹt qua một góc nhỏ màu bạc kia, đầu bỗng lóe lên bốn chữ.
Nhân mô cẩu dạng.
Tuy rằng mọi người đều xem thường ở trong lòng, trên mặt lại là tươi cười trò chuyện không ngừng, dù sao cũng là Minh thiếu gia, ai bảo Minh gia hiện tại vẫn rất có khả năng.
Minh Ương đi vào liền trực tiếp lượn đến trước mặt Bùi Vân Dã tìm cảm giác tồn tại, cậu chọn ly rượu nhìn chằm chằm vào Bùi Vân Dã, mở miệng hỏi: “Đêm nay Bùi tổng muốn miếng đất nào?”
Bùi Vân Dã nâng mắt, ý cười chợt lóe mà qua, “Tôi muốn gì, không phải Minh thiếu rất rõ sao?”
Đúng vậy, gần như toàn bộ miếng đất Bùi thị đấu giá đều có bóng dáng của Thịnh Thế, nếu Minh Ương tính toán đấu một trận với Bùi Vân Dã, dĩ nhiên là hỏi thăm rõ hơn ai hết, người ở đây đều tự hiểu.
Bọn họ mừng rỡ xem Bùi Vân Dã và Minh Ương trai cò đánh nhau, ngư ông bọn họ mới có thể có lợi.
Ánh mắt của quần chúng vây xem dời từ mỹ nhân nhu nhược ôm tay Minh Ương đến người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ, trong mắt liền có thêm thích thú của xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
“Minh thiếu thật đúng là không để ý chuyện vặt vãnh.
” Thiệu Bân cười như không cười liếc nhìn Đặng Vũ Nhi, “Xem ra mỹ nhân được đến yêu thích của Minh thiếu, loại trường hợp này cũng mang theo bên người.
”
Lời này của Thiệu Bân không có ý tốt, ở đây ai không biết mỹ nhân này là Minh Ương cướp từ tay ai.
Minh Ương nâng mắt, liếc Thiệu Bân một cái, “Như thế nào? Ý của tiểu Thiệu tổng là loại trường hợp này không lưu hành mang phụ nữ, lưu hành mang cha?”
Lời này vừa ra, không ít người ở đây đều buồn cười.
“Đây là mở họp phụ huynh sao, hay là buổi đấu giá?” Minh Ương lại nói tiếp.
Hai câu này của cậu chính là không chừa lại chút mặt mũi nào, Lâm Viễn Đông cũng nhịn không được cười ra tiếng.
Sắc mặt Thiệu Bân khó coi, Thiệu Đông Khê lại cười ha ha bày ra tư thái của trưởng bối,
“Không nghĩ tới Minh gia còn có một tiểu bối hài hước như vậy, thật sự không giống như người được dạy dỗ ra từ một người nghiêm túc như Minh tiên sinh.
”
Ồ, lời này là nói Minh Ương không có gia giáo, còn xuất thân không tốt.
Thiệu Đông Khê lại nói tiếp: “Nhưng người trẻ tuổi hoạt bát thú vị một chút cũng tốt, chỗ làm ăn thỉnh thoảng cũng cần chút mới mẻ.
”
“Thiệu tổng nói phải, người trẻ tuổi nên hoạt bát một chút.
”
Minh Ương không tỏ vẻ gì quơ quơ ly rượu, cố tình lúc phun ra hai chữ ‘hoạt bát’ còn ngước mắt liếc nhìn Thiệu Bân một cách rất đắc ý, “Co đầu rụt cổ núp ở phía sau quả thật chỉ có thể để cho người ta chế giễu tạo việc vui.
”
“Minh Ương cậu…”
Lần này Thiệu Bân bị chọc tức, chỉ là vừa mở miệng đã bị Thiệu Đông Khê trừng mắt liếc một cái, đành phải hậm hực nghẹn về.
Thiệu Đông Khê hoàn toàn không tức giận, thậm chí tươi cười trên mặt càng lớn, “Vậy chúc Minh thiếu kế tiếp có thể được như ý nguyện.
”
Nói xong ông ta còn cố ý vô tình liếc về phía Bùi Vân Dã, “Mở cở liền thắng*.
”
(*旗开得胜 kỳ khai đắc thắng: vừa phất cờ tiến vào chiến đấu liền lấy đc thắng lợi.
)
Ý cười ở khóe miệng Minh Ương trước sau như một, ánh mắt nhìn về phía Bùi Vân Dã cũng dần hiện ra nhất định phải có* một cách rõ ràng.
(*志在必得 chí tại tất đắc: lập chí phải có được hoặc hoàn thành nguyện vọng nào đó.
)
Bùi Vân Dã nhướng mày, nâng chén lên đáp lại một cách không hề khách khí: “Rửa mắt mong chờ.
”
Phiên đấu giá tiếp theo bắt đầu bình thản hơn lần đầu nhiều, mãi đến khi cuộc đấu giá tiến hành đến một nửa, Trần Án bên cạnh Bùi Vân Dã mới bỗng nhiên giơ bảng, quả nhiên ngay sau đó Thịnh Thế cũng giơ.
“Thằng oắt Minh gia này thật đúng là đầu óc không tốt lắm, cậu nói cậu ta đối nghịch với Bùi Vân Dã như vậy có chỗ tốt gì?” Trong đám người có người khe khẽ nghị luận.
“Ai biết được, người ta có tiền thích chơi thế nào thì chơi, chỉ là đám thần tiên bọn họ đánh nhau, gặp họa không phải