Ngũ quan của Minh Ương gần như đều di truyền từ Tạ Nhu, chỉ khác về khí chất, nhưng đôi mắt kia càng giống với Trịnh Mỹ Ngọc của ngày trước hơn Tạ Nhu.
Một khoảng thời gian rất dài sau khi Trịnh Mỹ Ngọc qua đời, nơi Minh Thịnh Nhã xuất hiện nhiều nhất chính là nhà nhỏ ở hoa viên, ông nhìn Tạ Nhu vẽ tranh, nhìn bà chăm sóc một vườn hoa tường vi ở sau nhà.
Về sau một vườn hoa kia biến thành hoa hồng.
Mà nơi ánh mắt ông tiếp xúc đến cũng từ bóng lưng của Tạ Nhu đổi thành đôi mắt của bà.
Bắt đầu của một sai lầm thường là tiếp diễn của một sai lầm khác.
Giống như ông không thể bước qua ranh giới ở trong lòng mình kia, không có khả năng cho Tạ Nhu một kết quả.
Cũng không thể phát hiện Minh Chính Tân quá mức ỷ lại Tạ Nhu sớm hơn một chút.
Thậm chí có sai lầm Minh Ương này.
Tóm lại Minh Thịnh Nhã vẫn không thể làm gì Minh Ương, chỉ nhốt cậu vào ngôi nhà nhỏ ở hoa viên.
Đây là trừng phạt.
Hai vệ sĩ đưa Minh Ương xuống khỏi du thuyền kia sau khi trở về Minh trạch liền rời đi, Minh Ương muốn chạy mà nói kỳ thật rất dễ, nhưng cậu không chạy.
Về tới ngôi nhà ở hoa viên, Minh Ương đi thẳng lên lầu ba.
Kính viễn vọng ở trên cửa sổ vẫn duy trì góc độ kia, Minh Ương đi qua ngồi xuống bên cạnh.
Thiết kế của Lâm viên Tử Kính sơn trang thật sự bất phàm, khung cửa sổ như vòng ra một bức tranh phong cảnh, sắc trời dần sáng, u ám giữa núi rừng dần rút đi, kiến trúc đỏ trắng an tĩnh xa xưa cách đó không xa.
Chỉ là vườn hoa trụi lủi đằng sau phá hủy toàn bộ vẻ đẹp của phong cảnh này.
Nơi đó vốn là một cánh đồng hoa hồng, Minh Ương nhớ rõ trước kia Tạ Nhu thích ngồi ở cửa sổ sát đất nhìn một đồng hoa hồng kia, cho nên bà vẽ nhiều hoa hồng như vậy.
Kể từ khi bà không thể vẽ ra màu sắc tươi mát xinh đẹp đó nữa, cánh đồng hoa hồng này liền trở thành ác mộng của bà.
Cũng trở thành ác mộng của Minh Ương.
Cho nên hiện tại nơi này đã trở thành một mảnh đất trống trụi lủi loang lổ.
Tạ Nhu giống như một Trịnh Mỹ Ngọc khác ở thế giới này, phong cách của hai người tương tự, sở thích tương tự, ngay cả vận mệnh đều cực kỳ tương tự.
Trầm cảm sau sinh phá hủy nguồn hứng sáng tác của hai người, chỉ là Tạ Nhu may mắn hơn Trịnh Mỹ Ngọc.
Ở hơn bốn mươi năm trước bệnh trầm cảm cũng không được phổ cập rộng rãi, chứng rối loạn cảm xúc của Trịnh Mỹ Ngọc chính là bị xem thành bệnh tâm thần, cho nên bà điên hẳn.
Có lẽ là có vết xe đổ, bệnh tình của Tạ Nhu được kiểm soát rất tốt, sau khi xuất viện còn có một khoảng thời gian xem như hòa bình với Minh Ương, cho nên mới sẽ xuất hiện chiếc nhẫn kia.
Cậu không nhớ rõ cậu lấy tài liệu từ đâu, mài ra một chiếc nhẫn bạc không tính đều, cậu cũng không nhớ rõ biểu tình của Tạ Nhu khi cậu đưa nhẫn cho Tạ Nhu.
Chỉ nhớ rõ sau ngày hôm đó, Tạ Nhu liền dẫn cậu đi sửa lại tên, sửa lại sinh nhật.
Minh Ương cho rằng cậu sẽ không còn nhớ đến những chuyện này, nhưng hôm nay lại chủ động nhắc đến nó với Bùi Vân Dã.
Thật ra cậu nghe được câu nói của Bùi Vân Dã khi ở trên du thuyền, cũng nghe rất rõ, nhưng cậu vẫn hỏi lại một cách giấu đầu lòi đuôi*.
(*此地无银 thử địa vô ngân: so sánh muốn che giấu chuyện gì đó nhưng kết quả vẫn bị bại lộ.)
“Cũng có thể là bà ấy cảm thấy ngày này không may mắn.”
Này thật sự không giống như lời Bùi Vân Dã sẽ nói ra, câu nói gần với an ủi.
An ủi, từ này cũng giống như đáng yêu, không hợp với Bùi Vân Dã lắm.
Nghĩ vậy, người đàn ông mặt không biểu tình ngồi ở trên cửa sổ chậm rãi cong môi, tia sáng buổi sớm xuyên qua tầng mây chiếu thẳng xuống, như xuân và nắng ấm, tuyết đông vừa tan*.
(*Nguyên văn 春和景明 xuân cùng cảnh minh: hình dung xuân phong ấm áp, ánh nắng tươi sáng.
冬雪初融: đông tuyết sơ dung: mua xuân đến, thời tiết dần ấm, tuyết chậm rãi tan.)
Minh Ương ở nhà nhỏ hoa viên hai ngày, thư ký đưa tới một loạt tư liệu kế hoạch phát triển kế tiếp của miếng đất B Thượng Nghi, tiếp theo cậu mở họp video, cho phòng kế hoạch làm ra một phần phương án đầu tư phát triển mới hoàn toàn, hơn nữa để cho các phòng liên quan thiết kế hợp đồng, đồng thời phòng tài vụ chuẩn bị tài chính sẵn sàng.
Theo như lời của Bùi Vân Dã, tuy rằng chủ mưu khiến hoàn vốn của Bùi thị mắc kẹt là Thiệu thị, nhưng Minh Ương thật sự động tay chân ở đằng sau.
Nếu cứ khăng khăng phải hỏi lý do cậu làm như thế, vậy hẳn là muốn ép cho Bùi Vân Dã chủ động liên lạc với cậu một lần, nhưng Bùi Vân Dã cố tình làm ngược lại với cậu.
Lần này Minh Ương cũng không còn hai mặt ba lòng, cũng là muốn hợp tác với Bùi Vân Dã một cách thật lòng thành ý, ngay cả các khoản lợi ích trong phương án cũng đều lấy Bùi thị làm ưu tiên.
Chỉ là cậu chuẩn bị tốt hết mọi thứ đưa đến trong tay Bùi Vân Dã, lại bị Bùi thị từ chối thẳng thừng.
Thậm chí đồ cũng chưa đưa vào tay Bùi Vân Dã, lúc tiến vào cổng của Bùi thị đã bị đẩy ra, nhân viên kỹ thuật đã từng hack máy tính của Bùi Vân Dã cũng vừa tới gần cao ốc Bùi thị đã bị đưa thẳng đến cục cảnh sát.
Mà tin nhắn, điện thoại của Minh Ương đều đá chìm đáy biển, Bùi Vân Dã ngay cả một ánh mắt cũng không cho cậu.
Minh Ương nghe cấp dưới báo cáo ở đầu dây bên kia, đuôi lông mày khẽ động, hừ một tiếng, bỗng cảm thấy có chút không ổn.
Này không phải giận, mà là không tính toán chơi với cậu.
Từ lúc bắt đầu Bùi Vân Dã đã biết toàn bộ hành vi của Minh Ương, hắn biết máy nghe trộm trong bức tranh lúc ban đầu kia là bút tích của Minh Ương, nhưng vẫn để Minh Ương vào văn phòng hắn có cơ hội đặt máy nghe trộm thứ hai.
Hắn mặc kệ Trần Diệc Minh nhận lấy 50 triệu kia, lại trả tiền về Thịnh Thế ở trước mặt mọi người, khiến Minh Ương không thể xuống đài*.
(*下不了台: không xuống đài được.
trong hoàn cảnh khó xử, không kết thúc được, không biết xử lý thế nào.
Tiến thoái lưỡng nan.)
Đến sau Minh Ương đưa ra hợp tác với vẻ lấy lòng, rõ ràng Bùi Vân Dã có thể từ chối, nhưng vẫn tùy ý Minh Ương tới gần, tiếp nhận đề nghị của cậu.
Cách làm việc của Bùi Vân Dã thật sự là vô cùng tùy tâm sở dục.
Sau khi gặp lại, biết rõ tâm tư của cậu không đơn thuần, lại vẫn cam chịu phóng túng đối với tiếp cận của cậu.
Có lẽ đây là đang thử cậu, hoặc có lẽ là lúc cậu đang dùng thủ đoạn hãm hại Bùi Vân Dã ở trong sáng ngoài tối, khiến Bùi Vân Dã tìm thấy được một chút xíu thú vị.
Nhưng hiện tại… hình như Bùi Vân Dã rút về chút xíu hứng thú này rồi.
Giống như lời của Bùi Vân Dã, một chút hứng thú có thể có có thể không, đáng giá để loại người như bọn họ nhớ đến hay sao?
Hiển nhiên, Bùi Vân Dã cảm thấy không đáng, hơn nữa không cần thiết.
Chính là làm sao bây giờ, hiện tại cậu còn chưa muốn bỏ qua như vậy.
Mặc dù khác với tính thú* mà cậu muốn, Minh Ương cũng muốn có được sự chú ý của Bùi Vân Dã.
(*性趣 tính thú: hứng thú tình dục.
Sói: từ này tui k chắc nghĩa lắm.)
Nhưng khiến người ta ngoài ý muốn chính là, Bùi Vân Dã không tiếp nhận ủng hộ tài chính của Thịnh Thế, cũng không tìm bất cứ hợp tác nào khác.
Kỳ thật nguồn vốn bị Thiệu thị ảnh hưởng còn chưa đủ để Bùi thị lâm vào tuyệt địa, mắt thấy kỳ hạn sắp đến, Bùi Vân Dã lại tự mình lựa chọn đứng trong tuyệt địa.
Bùi thị chưa bổ sung xong tiền chuyển nhượng, trực tiếp tuyên bố từ bỏ miếng đất B Thượng Nghi đã tới tay.
Căn cứ theo quy định, công ty con tham gia đấu giá của Bùi thị trực tiếp tiến vào sổ đen, trong vòng hai năm không được tham dự đấu giá đất ở Nghi Lăng thị, hơn nữa tịch thu 3 tỷ tiền cọc.
Mà miếng đất B Thượng Nghi khiến mấy ông trùm thương nghiệp tranh giành chạy ngược chạy xuôi lại đến tay Thiệu thị
Còn vì cái gì không tới tay Thịnh Thế, này đương nhiên là bởi vì Minh Ương vẫn còn bị nhốt, mà Lục Minh đi đi lại lại trước mặt Minh Thịnh Nhã không ít.
Đối với Lục Minh mà nói, chỉ cần miếng bánh nướng này không ở trong tay Minh Ương, ở trong tay ai cũng vậy, mà gần đây anh và Thiệu thị thường xuyên hợp tác, Thiệu thị lấy được đất đối với anh mà nói dĩ nhiên là không thể tốt hơn.
Người người đều nói Thiệu thị nhặt được món hời, Thiệu thị cũng thật là nhặt được món hời.
Ngay sau đó phiên đấu giá miếng đất C của Lâm thị cũng bắt đầu tiến vào tuần thông báo, nhưng lần này không dùng hình thức đấu giá, mà trực tiếp tuyên bố văn kiện đấu thầu, các công ty đấu thầu trong thời gian quy định.
Lúc sau lại căn cứ vào giá báo cùng với tổng hợp phương án phát triển từ các ngành liên quan để suy xét quyết định thuộc về nhà nào.
Hiển nhiên Lâm thị tương đố coi trọng quy hoạch miếng đất này, chính phủ cũng sẽ không keo kiệt về việc hỗ trợ phát triển sau này.
Miếng đất C của Lâm thị vốn là miếng đất trói chặt với miếng đất B Thượng Nghi thuộc về miếng đất đang hot, công ty cạnh tranh lần này dĩ nhiên không ít, Thiệu thị đã lấy được miếng B Thượng Nghi dĩ nhiên cũng phải tham gia, bất ngờ là Bùi Vân Dã cũng không vắng mặt.
Mặc dù lúc này công ty con của Bùi thị đã vào sổ đen của chính phủ, ở trong hoàn cảnh xấu.
Lần này Bùi Vân Dã từ bỏ tiền thanh toán bổ sung thật sự là khiến người mở rộng tầm mắt, không ít người đều nói Bùi Vân Dã lúc này là lòng tham không đủ rắn nuốt voi*, cuối cùng ngã nhào, ngay cả cổ phiếu của Bùi thị cũng rung chuyển một thời gian.
(*贪心不足蛇吞象 tham tâm bất túc xà thôn tượng: so sánh dục vọng của người k chiếm được thỏa mãn, liền sẽ làm ra loại chuyện rắn nuốt voi; chỉ người có lòng tham, liền sẽ bị dục vọng của bản thân làm hại.)
Trong lúc nhất thời càng có thêm nhiều người chế giễu.
Minh Ương lại không cho rằng như vậy.
Nếu như Bùi Vân Dã có thể đoán được toàn bộ tính toán của cậu ngay từ lúc đầu, sao sẽ không có phòng bị?
Dễ vàng thả bay vịt đã tới miệng như vậy, này không phù hợp với phong cách làm việc của Bùi Vân Dã.
Có